chương 387/ 768

Cung Thái Cực, Thừa Thiên môn.

Trình Giảo Kim đang ba hoa với đám binh tướng dưới quyền về chuyện năm đó dựa vào bảo đao đại thắng hổ tướng Úy Trì Kính Đức của Đại Đường nổi tiếng.

- Lúc ấy lão Trình ta múa Lang Nha đao như Quan nhị gia hạ phàm, quả nhiên là uy phong bát diện, cái thế cao minh......

Quân tốt líu lưỡi nói:

- Quan nhị gia dùng Long đao, đâu có quan hệ gì với Lang Nha đao......

Trình Giảo Kim đỏ mặt, thực sự có vài phần tư thế của Quan nhị gia, quát:

- Nhãi ranh biết gì, Long đao của Quan nhị gia dùng đầu tiên, tới Đại Đường chúng ta thì Lang Nha đao mới chính thức nổi lên uy phong, kêu là Hổ Hùng tướng......

- À......

Tiểu binh tốt hiểu ra, gật đầu, lập tức lại nghi vấn:

- Ờ, sao ta lại nghe nói Lang Nha đao là do Tả Uy Vệ Tướng quân Đỗ Hà phát minh, sao mấy trăm năm trước Quan nhị gia lại có?

Sắc mặt Trình Giảo Kim Quan nhị gia càng hồng rực, đúng phong thái của Quan Vũ xưa kia miểu sát Hoa Hùng, Lữ Bố, bạt tai tiểu binh tốt một cái:

- Lão Trình ta làm sao biết, có bản lĩnh ngươi đi hỏi Quan nhị gia đi......

Hắn không để ý tới tiểu binh tốt đang loạng choạng, vẫn mơ màng:

- Ngày đó, ta dùng Lang Nha đao đánh cho tên đầu đen Úy Trì khóc cha gọi mẹ, té cứt té đái......

Nói đến đây, chợt thấy tiểu binh tốt nháy mắt với hắn.

Còn chưa quay đầu, liền nghe sau lưng truyền đến một hồi gào thét điếc tai:

- Trình mập, lão thất phu này......dám nói xấu ta như thế......

Trình Giảo Kim quay đầu, đối diện là một cặp mắt trâu đỏ ngầu, Úy Trì Kính Đức chẳng biết lúc nào đã đi tới phía sau của hắn.

Úy Trì Kính Đức làm Tả võ vệ Đại Tướng quân, phụ trách thủ vệ an toàn hoàng cung. Hôm nay là sinh nhật Lý Thế Dân, trong cung đủ các loại cung nữ lui tới chuẩn bị các sự vụ, tuần tra càng thêm sâm nghiêm, Úy Trì Kính Đức thậm chí tự mình dẫn đội, đi vào Thừa Thiên môn, đúng lúc nghe được Trình Giảo Kim đang nói khoác, tức giận đến mặt đen biến thành mặt tím, nghiến răng trèo trẹo chỉ hận không được đại chiến một hồi rửa nhục.

Trình Giảo Kim lại nghiêm nghị không sợ, cười ngoác nói:

- Tên đầu đen, đang nói chuyện đánh với ngươi ở Viện khoa kỹ thật thống khoái, tuy ngươi thua nhưng thua trên tay lão Trình ta ...... bại nhưng vinh.

Úy Trì Kính Đức tức giận tới mức run rẩy, không nói được tiếng nào.

- Làm gì vậy?

Trình Giảo Kim khinh thường nhìn Úy Trì Kính Đức:

- Lâu như vậy còn không phục, chẳng lẽ muốn ta thua? Được, coi như là lão Trình ta thua, khoan hồng độ lượng, không cùng ngươi so đo.

Úy Trì Kính Đức rít lên:

- Ai bảo ngươi nhường ta, Úy Trì Kính Đức này còn chưa phóng khoáng như vậy, Trình mập, chúng ta đánh lại ...... Nhìn xem đến tột cùng ai lợi hại hơn.

Hắn rút ra từ yên ngựa một cây roi thép. Sau khi lần trước bị Trình Giảo Kim dựa vào lợi khí chém gãy roi, hắn đã yêu cầu Viện khoa kỹ chế tạo cho hắn một cây roi thép tinh luyện nặng 60 cân. Đỗ Hà lại sai công tượng dưới tay chế tạo nên cây roi của Úy Trì Kính Đức dù bị bảo đao bảo kiếm chém vào cũng khó có thể tổn thương mảy may.

Trình Giảo Kim lại lắc đầu nói:

- Nói tiểu tử ngươi không phục thật đúng là không có sai. Lão Trình ta mấy ngày nay cảm lạnh, thân thể không khỏe, một thân bản lĩnh chỉ có thể phát huy năm thành, giờ ngươi lại tìm ta tỷ thí, thật đúng là có mặt ...... Đánh đi, ngươi muốn thắng như vậy, ta thua cũng không sao cả ...... Khục khục......

Hắn hắng giọng ho hai tiếng, ra vẻ bị ốm thật.

Từ lần trước Trình Giảo Kim thắng qua Úy Trì Kính Đức, hai người đã lâu không quyết đấu. Trình Giảo Kim đem chuyện hắn đánh thắng Úy Trì Kính Đức rêu rao khắp nơi. Úy Trì Kính Đức đã từng hành hạ quá trình Giảo Kim hơn trăm lần, chưa bao giờ bị bại một hồi. Ai ngờ tuổi già lại không giữ được khí tiết, Trình Giảo Kim dựa vào lợi khí đánh bại một lần, diễu võ dương oai.

Mỗi lần hắn muốn vãn hồi mặt mũi, yêu cầu quyết đấu, Trình Giảo Kim đều sử xuất một chiêu này ngưng chiến.

Dù biết Trình Giảo Kim vờ vịt nhưng nếu thắng như vậy cũng không vinh quang. Úy Trì Kính Đức dưới loại tình huống này, làm sao có thể động thủ, chửi ầm lên:

- Lại là bị cảm lạnh, lão thất phu nhà ngươi sao không chết luôn đi.

Trình Giảo Kim ra vẻ chính nghĩa:

- Già rồi mà, trên người có chút tật bệnh là bình thường ...... Chờ lão Trình ta hết bệnh xem thế nào giáo huấn ngươi.

Hắn nói thật dễ nghe nhưng trong lòng biết bản thân không phải là đối thủ của Úy Trì Kính Đức, dù cả đời cũng không thể tái đấu.

Đúng vào lúc này, bọn họ loáng thoáng nghe được trên không truyền đến tiếng hô quát như có như không, lập tức ngẩng đầu nhìn ra xa.

Một bóng đen quỷ dị lượn tròn trên đầu hắn.

- Cái gì đó?

Trình Giảo Kim hai mắt trợn trừng, kinh ngạc nói không ra lời.

Úy Trì Kính Đức dụi mắt:

- Hình như là người, nhưng làm sao có thể?

Bay trên bầu trời dĩ nhiên là Đỗ Hà cùng Lý Thế Dân, nhưng khoảng cách hai người so với mặt đất lên tới năm mươi sáu mươi trượng, lại ở xa hoàng cung nên bọn họ chỉ có thể thấy được loáng thoáng.

- Chắc không phải là lão ưng, là quái vật!

Một lính tốt nơm nớp lo sợ nói.

Trình Giảo Kim gầm lên:

- Con mẹ nó, không quản nó là quái vật hay không, bắt lại rồi nói sau, quấy nhiễu Bệ Hạ, chúng ta không thể tha.

Trình Giảo Kim là Hữu vũ vệ Đại Tướng quân, cũng là đại tướng phụ trách an nguy hoàng cung, giơ đao hướng về bóng đen đuổi tới.

Đỗ Hà khống chế tàu lượn càng bay càng cao, cung Thái Cực trong mắt của bọn họ đã gần như nhà dân, thành Trường An to lớn trở thành một hình vuông khổng lồ, quy cách nghiêm cẩn, từ không trung nhìn xuống mới chân chính khắc sâu vào tầm mắt.

Lý Thế Dân như một đứa bé lần đầu ra đường cái, ngó nghiêng một hồi rồi cảm khái:

- Ái tế, thứ này, gọi là cái gì nhỉ, làm thật là khéo, thật không thể tin được.

- Tàu lượn.

Đỗ Hà nói tên cho Lý Thế Dân.

- Tàu lượn, cũng như chim bay, đồng dạng giương cánh mà bay, tên rất hay.

Lý Thế Dân ca ngợi, đột nhiên phát hiện Trường An càng ngày càng nhỏ, trước kia còn như một cái hình chữ nhất loáng thoáng thấy người, giờ chỉ như một điểm đen, ngoại trừ có thể nhìn ra một số kiến trúc cỡ lớn còn không nhìn ra cái gì, trong lòng run rẩy, suýt nữa buông tay:

- Trời ạ, chắc phải lên cao hơn trăm trượng rồi?

Đỗ Hà nhìn ước lượng một hồi, đáp:

- Chưa đến đâu, áng chừng bảy mươi trượng......

Bảy mươi trượng tính ra gần hai trăm mét.

- Bảy mươi trượng......

Lý Thế Dân ngầm nuốt một ngụm nước bọt:

- Ái tế, ngươi nói đồ chơi này rút cuộc có thể bay cao bao nhiêu?

- Cái này sao, khó mà nói nhưng chắc 200 trượng không phải là vấn đề.

Đỗ Hà nghĩ lại, tàu lượn không thấy nhiều ở Trung Quốc nhưng ở nước ngoài rất phổ cập, nhất là Âu Mỹ cùng Nhật Bổn thường lưu hành, ở Đài Loan cũng có nhiều.

Đỗ Hà lúc ở nước ngoài từng tiếp xúc qua tàu lượn, cái này thoạt nhìn khó khăn, kỳ thật rất đơn giản, an toàn, dễ dàng học được, chỉ cần có dốc núi phù hợp, ngược gió chạy năm, sáu bước sẽ bay lên không trung. Cự ly và độ cao bay lượn của nó phụ thuộc rất lớn vào điều kiện không khí. Căn cứ theo trí nhớ của Đỗ Hà thì kỷ lục là xa nhất bốn trăm tám mươi km, cao nhất là sáu ngàn thước, đây là số liệu của Cục quản lý hàng không Mỹ quốc, không có bất kỳ giả dối. Với điều kiện bình thường đại khái có thể bay cao đến 1500m đến 3000m.

Đỗ Hà đoán chừng 200 trượng cũng tức là hơn năm trăm năm mươi mét, coi như rất khiêm tốn.

Tuy như thế nhưng vẫn khiến Lý Thế Dân kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, 200 trượng là khái niệm gì?

Hắn ngẩn ngơ, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, quát khẽ nói:

- Vật này rất có hữu dụng trong quân sự.

Đỗ Hà khẽ giật mình, cũng kinh hỷ. Hắn tạo tàu lượn, mục đích là dọa Lý Thế Dân chơi, còn chưa nghĩ ra điểm này, nói ngay:

- Không sai, dùng thứ này trên chiến trường sẽ có hiệu quả bất ngờ. Với độ cao trên trăm trượng có thể thể quan sát mọi thứ trong vòng mười dặm.

Lý Thế Dân vui vẻ nói:

- Không chỉ có như thế, vật này dùng cho công thành cũng là không thể tốt hơn. Nhớ ngày đó trẫm bách chiến bách thắng, đánh cho Vương Thế Sung co đầu rút cổ trong thành Lạc Dương.

Lúc ấy, quân lực Lý Đường ta hơn xa Vương Thế Sung nhưng lại không thể bắt được hắn. Nếu có vật này, thừa dịp ban đêm bay vào trong thành chẳng phải dễ như trở bàn tay.

Đỗ Hà cười nịnh bợ:

- Nhạc phụ đại nhân anh minh. Nhưng đồ chơi này cũng có chỗ không đủ, nếu thời tiết quá khắc nghiệt cũng không thể sử dụng. Ngoài ra còn khó khống chế chỗ hạ xuống, hơn nữa mục tiêu quá lớn, vận chuyển khó khăn rất dễ dàng để cho người phát giác.

Một tàu lượn như bọn họ dĩ nhiên không dễ dàng phát giác nhưng khi chấp hành nhiệm vụ quân sự cũng phải từ một ngàn đến 800 người. Một tàu lượn ít nhất cưỡi hai người, một ngàn quân tốt tương đương 500 khung tàu lượn. Số lượng khổng lồ như thế, muốn không cho người phát giác, thật sự không phù hợp thực tế.

Hai người trong lúc nhất thời lại ở trên không trung thương lượng công dụng.

Cuối cùng hai người nhất trí cho rằng: Tàu lượn hữu dụng tại điều tra, xuất kỳ bất ý quanh co vòng vèo tác chiến, đánh lén cứ điểm địch quân…chỉ cần chú ý nhược điểm của nó thì sẽ có diệu dụng.

Hàn huyên cả buổi, Lý Thế Dân phát hiện cự ly cách mặt đất ngày càng cao, căng thẳng nói:

- Ái tế, lâu như vậy chắc mọi người sốt ruột rồi, chúng ta xuống dưới nhỉ?

Đỗ Hà cười nói:

- Được rồi.

Hắn thôi động tàu lượn hạ xuống.

Hạ thấp đến hơn hai mươi trượng chợt phát hiện phía dưới cả một đoàn người đang chạy rầm rập.

Nguyên một đám quân tốt Đại Đường đang đuổi theo bọn họ, nhân số xem chừng không dưới hơn vạn, thầm nghĩ:

- Phiền toái rồi.

Hắn liền hạ xuống một bãi đất trống, muốn kéo Lý Thế Dân rời khỏi.

Lý Thế Dân lại một tay vịn Đỗ Hà, đứng bất động, hai chân mềm nhũn.

Bình luận





Chi tiết truyện