chương 565/ 768

Đỗ Hà mang theo ngữ khí như nửa thật nửa đùa nói ra, nhưng dân chúng đứng dưới đài lại không có một người nào, không có một ai cười ra tiếng, trong mắt dần dần xuất hiện cảm xúc phẫn nộ.

Giá hàng hóa chênh lệch theo lời Đỗ Hà bọn họ đều hiểu rõ ràng, nhưng nơi này là Trường An.

Dân chúng Trường An so với dân chúng ở địa phương khác có được nhiều tiền hơn, đây là điều không thể nghi ngờ. Đại Đường đế quốc dưới sự thống trị của Lý Thế Dân đã biến thành kỳ tích, thực lực của quốc gia cùng sinh hoạt của dân chúng đều thẳng tắp tăng lên.

Giá hàng hóa hạ thấp, khiến trong tay dân chúng đều có tiền thừa.

Dân chúng cũng không lưu ý chuyện dùng thêm tiền để mua đến sự an tâm, cho nên cũng không tính toán hương nến trong chùa đắt hơn bên ngoài. Nhưng lời nói của Đỗ Hà chẳng khác gì châm nhọn đâm vào thân thể bọn họ.

Phần lớn bách tính đều là người đơn thuần, bọn họ chỉ đơn giản nghĩ rằng tiền dầu vừng của mình là biếu cho Phật Tổ, dùng tiền dầu vừng mua sự bình an cho gia đình, mua an tâm. Bọn họ căn bản không thể tưởng được hòa thượng trong chùa lại dùng tiền dầu vừng đến hưởng thụ, đến hưởng lạc…

Ở trong phòng ốc còn xa hoa hơn cả vương phủ, uống trà Long Tỉnh tốt nhất, chỉ trò chuyện tán gẫu cũng phải đốt hai cây Long Tiên Hương, dù dân chúng đơn thuần nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc.

Bọn họ cũng đều biết lời nói của Đỗ Hà ý vị thế nào.

Một đám người đều đỏ mắt, cảm giác bị lừa gạt tràn ngập trong lòng bọn họ.

Từng đôi mắt đỏ rực đều trừng trừng nhìn Biện Cơ. Sắc mặt Biện Cơ trắng bệch, hoảng sợ tới mức thối lui ra sau hai bước, trong lòng như muốn chết, hắn biết hắn đã xong. Bị Đỗ Hà điểm danh như thế, hắn không muốn nổi tiếng cũng không được, không cần dùng mấy ngày thời gian, cả Trường An sẽ lan truyền, Biện Cơ đại sư xa hoa lãng phí tới cực điểm, dùng tiền dầu vừng của dân chúng để có được cuộc sống có thể so với đế vương. Đến lúc đó dân chúng cả Trường An đều sẽ phỉ nhổ hắn, mắng nhiếc hắn, bao nhiêu cố gắng của hắn mấy năm nay toàn bộ biến thành uổng phí.

Kỳ thật Biện Cơ có chút oan uổng, hắn cũng không phải tăng lữ trong Hoằng Phúc Tự, mà là tăng nhân của Hội Xương Tự. Hội Xương Tự còn kém xa Hoằng Phúc Tự, thu nhập đương nhiên là không sánh kịp, nhưng là nhân vật chủ yếu trong chùa nên ngày tháng của hắn trôi qua thật thoải mái.

Trà ngon, đàn hương, ăn ở thật tốt, cuộc sống khoan khoái, nhưng còn chưa tới mức xa xỉ đến mức uống trà Long Tỉnh thượng đẳng, đốt Long Tiên Hương sang quý nhất.

Với đạo hạnh nhạy bén của Biện Cơ, hoàn toàn có thể tránh né được tai vạ hôm nay. Nhưng hắn lại đi xem trọng lão bà của Đỗ Hà, trúng ý nàng. Dù sao Trường Nhạc lại xinh đẹp đến như vậy, Phật thấy cũng phải động tâm huống chi là một hoa hòa thượng. Nhưng hắn lại cố tình không biết điều, còn động lòng riêng, vì muốn ở chung một chỗ với Trường Nhạc thêm chốc lát nên thỉnh Đỗ Hà cùng uống trà trò chuyện. Uống trà trò chuyện thì cũng thôi, hắn lại ngàn không nên vạn không nên có tâm khoe của mình còn sống tốt hơn Đỗ Hà, đem việc Nạp Ngôn muốn mời hắn nên cố ý chuẩn bị trà Long Tỉnh kể cả Long Tiên Hương cho hắn.

Cho nên hắn bi kịch.

Đỗ Hà dùng hắn làm đại biểu chứng minh, lần này xem như Biện Cơ có nhảy vào Hoàng Hà cũng không tắm sạch một thân dơ bẩn.

Tiêu Vũ xanh mặt, theo bài thơ của Đỗ Hà hắn cũng đã hiểu vì sao Đỗ Hà lại chạy tới đạp bãi, hắn không thể tưởng được một ngôi chùa lại xa hoa lãng phí đến như vậy, căm tức nhìn Nạp Ngôn trầm giọng nói:

- Đại sư, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Hắn nắm chặt tay, gằn từng tiếng ẩn chứa tức giận.

- Hiểu lầm, là hiểu lầm!

Nạp Ngôn dựa dẫm lớn nhất là Tiêu Vũ, hắn luôn luôn lợi dụng lòng hướng Phật của Tiêu Vũ làm ỷ lại, thấy Tiêu Vũ nảy sinh nghi ngờ với hắn, rốt cục luống cuống cao giọng nói:

- Đỗ thí chủ, tất cả chuyện này đều là có lý do. Bần tăng thừa nhận bên trong Hoằng Phúc Tự bán hương nến Phật tượng đều sang quý hơn bên ngoài, nhưng đó là bởi vì những vật phẩm kia đều được các cao tăng khai quang qua. Bởi vì khai quang nên càng thêm sang quý, đây là chuyện mà toàn bộ tín đồ đều biết rõ!

Tiêu Vũ ngẩn ra, hiển nhiên cũng biết được chuyện

khai quang này.

“Phục vi phật tượng, khai nhãn chi quang minh, như điểm nhãn tương tự, tức tụng khai nhãn quang chân ngôn nhị đạo” Khai quang, còn được gọi là khai quang minh, là khai nhãn, khai minh, dùng cho tân Phật tượng, hoặc vẽ Phật tượng. Muốn đặt bên trong Phật điện, Phật thất thì thi hành nghi thức thay Phật khai quang. Bên trong “Thiện Lâm Tượng Khí” có nói: “Phàm tân tạo phật tổ thần thiên tượng giả, chư tông sư gia, lập địa sổ ngữ, tác bút điểm thế, trực điểm khai tha kim cương chính nhãn, thử vi khai nhãn phật sự, hựu danh khai thủy minh.” Ở bên trong Phật giáo, Phật tượng được khai quang có ý nghĩa thần thánh tôn giáo, được Phật tử dùng quỳ bái.

Đỗ Hà càng thêm tức giận, đã đến mức độ này Nạp Ngôn vẫn tính toán dùng việc khai quang để mê hoặc dân chúng, lúc này hắn không chút khách khí nói:

- Nạp Ngôn, ngươi thật sự cứng đầu…được, ngươi đã luôn miệng nói cần khai quang, ta cũng muốn hỏi xem một chút…trong chùa các ngươi dùng để phổ độ chúng sinh, hay dùng để khai quang kiếm tiền của dân chúng?

Vẻ mặt Nạp Ngôn nghiêm túc nói:

- Đương nhiên là dùng phổ độ chúng sinh, ngã phật từ bi, thiện tai thiện tai!

Đỗ Hà hài hước nói:

- Vậy một lần các ngươi khai quang, cần thu bao nhiêu tiền, kiếm bao nhiêu tiền?

- Việc này…

Nạp Ngôn ngây dại, rốt cục hắn đã hiểu được dụng tâm của Đỗ Hà, biết mình đã giẫm phải cạm bẫy của hắn, bị hắn đẩy lên tử lộ, không còn đường thối lui. Nếu như hiện tại hắn thừa nhận thu bao nhiêu, không thể nghi ngờ chính là trong chùa khai quang để kiếm tiền, nhưng nếu nói không thu tiền, vậy không thu tiền thì vì sao những quầy hàng tiền viện lấy lý do gì tăng giá? Hơn nữa còn là tăng gấp mấy lần giá trên trời.

Trường Nhạc nghe tới đây cũng lĩnh hội được ý của Đỗ Hà, biết cuộc chiến này phu quân của mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Hai mắt Cao Dương cũng lộ vẻ khát khao, từ ban đầu đến hiện tại sắp thắng lợi, vị tỷ phu này của mình chỉ nhờ vào tài ăn nói đem những hòa thượng nổi danh trong Trường An á khẩu không thể trả lời, khiến bọn hắn chỉ biết liên tục tháo chạy.

Tiêu Vũ tới lúc này làm sao không nhìn ra được vấn đề bên trong, tự giễu nói:

- Một thân trong sạch của Tiêu Vũ ta không thể tưởng được trước khi cáo lão còn bị những hòa thượng như các ngươi làm ô uế bản thân, buồn cười, buồn cười…

Hắn đầy mặt mất mác rời đi.

Một khắc này dân chúng đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Đỗ Hà, nghĩ đến đồng tiền mình thật khổ sở mới kiếm tới lại bị những hòa thượng trên đài xa xỉ hủ bại sử dụng, bọn họ giận càng thêm giận, giống như đổ dầu vào lửa, lúc này lập tức muốn bùng nổ.

Đỗ Hà nhìn xuống dân chúng, cao giọng nói:

- Chư vị có thể tin tưởng Đỗ Hà này hay không?

Hàng ngàn bách tính nhìn nhau, ban đầu chỉ có vài người hô tin tưởng, nhưng lập tức lại biến thành núi lở sóng thần “Tin”, thanh âm chấn vang tận trời.

Đỗ Hà đưa tay ngăn cản mọi người, nói:

- Ta biết trong lòng các ngươi rất tức giận, rất oán khí, hận không thể đem những hòa thượng này xé rách tại chỗ. Nhưng nếu các ngươi làm như vậy chính là mạo phạm quốc pháp. Nếu các ngươi tin được ta, cứ giao việc này cho ta xử lý. Đỗ Hà này cam đoan sẽ đem việc hôm nay trình báo hoàng thượng, để hoàng thượng xử lý, trả lại cho mọi người công đạo!

Hàng ngàn bách tính dần dần giảm lửa giận, cũng biết Đỗ Hà nói có lý, cũng không muốn ở lâu bên trong “phật môn thanh tĩnh” này, chậm rãi thối lui.

Đúng ngay lúc này, từ bên phải đại điện có bốn người đi lên đài cao.

Người cầm đầu đi tới trước mặt Lý Thừa Càn nói:

- Thái tử điện hạ, không biết luật pháp Đại Đường ở trước mặt ngài có hữu hiệu hay không, nếu ngài nói một câu Đại Đường luật pháp ở trước mặt ngài ngay cả cái rắm cũng không phải, Đoạn Càn Chí này hôm nay lập tức quay đầu rời đi…Bằng không thì ngài chớ hồ loạn vận dụng quyền lực thái tử cản trở chúng ta tra án!

Bình luận





Chi tiết truyện