chương 546/ 768

Tiểu Hủy Tử có đôi mắt to tròn, chớp chớp mắt tựa hồ còn phát ra tia sáng kỳ dị, lòng tràn đầy chờ đợi nhìn Trường Nhạc.

Trường Nhạc cũng cực kỳ cưng chiều muội muội nhỏ tuổi nhất này, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trẻ thơ non nớt:

- Tỷ phu có công sự phải xử lý, chờ chàng rảnh rỗi, hoàng tỷ và chàng sẽ cùng đến thăm Tiểu Hủy Tử có được không?

- Được được!

Tiểu Hủy Tử vui mừng, giơ tay thích thú.

Thấy Tiểu Hủy Tử cười vui vẻ như vậy, trong lòng Lý Thế Dân cũng có chút khó chịu, Trường Nhạc là đại nữ nhi hắn sủng ái nhất, Tiểu Hủy Tử là tiểu nữ nhi hắn cưng chiều nhất. Là một phụ hoàng yêu con hết mực, Lý Thế Dân hận không thể ngậm hai nha đầu này trong miệng, nắm trong lòng bàn tay. Nhưng hiện tại hai nha đầu này, một người gả cho Đỗ Hà, mội người kêu nhớ Đỗ Hà, khiến hắn thật sự cảm thấy tức giận:

- Tiểu Hủy Tử, con nhớ tỷ phu, chứ không nhớ phụ hoàng sao?

- Không nhớ không nhớ!

Tiểu Hủy Tử phe phẩy bím tóc, lầu bầu nói:

- Phụ hoàng ngày nào cũng gặp, có gì mà nhớ ? Hơn nữa, phụ hoàng chỉ biết làm đại mã, Tiểu Hủy Tử chơi chán rồi, vẫn là tỷ phu tốt, biết kể chuyện xưa, biết ma thuật, vô cùng thú vị... Tiểu Hủy Tử thích tỷ phu nhất...

Lý Thế Dân sầm mặt, mình đường đường là một Hoàng Đế quân lâm thiên hạ, để Tiểu Hủy Tử ngồi trên vai cưỡi đại mã, đây là vinh quang gì chứ. Không ngờ, Tiểu Hủy Tử lại không thích thú, tiểu tử thối kia có cái gì tốt để Tiểu Hủy Tử thích thú như vậy.

Trưởng Tôn hoàng hậu thấy người một nhà tụ tập một chỗ, hòa thuận vui vẻ, trong lòng cảm thấy vui sướng, nhưng cũng có chút thương cảm, người nhà hiện tại còn thiếu lão đại, lão nhị. Chỉ là lão đại Lý Thừa Càn, lão nhị Lý Thái hiện nay như nước với lửa, mời bọn hắn tới, nhất định sẽ không còn cảm giác đoàn tụ.

Là một mẫu thân, thấy hai nhi tử đấu đá nhau đến tình cảnh như vậy, người buồn khổ nhất chính là nàng. Dù sao đối với nàng mà nói, con nào cũng là con.

Nàng mỉm cười gắp thức ăn cho Trường Nhạc, hỏi Tiểu Hủy Tử:

- Vậy tỷ phu kể cho con nghe những chuyện gì?

Tiểu Hủy Tử hăng hái nói:

- Nhiều lắm, có Tam Quốc, có Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không... Tiểu Hủy Tử thích nhất là Tôn Ngộ Không đại náo thiên không, còn thích Triệu Tử Long cưỡi ngựa trắng, đại hán mặt đen Trương Phi, Điển Vi. Ghét nhất là Tào Tháo, Như Lai Phật Tổ, Tào Tháo vì một nữ nhân, hại chết Điển Vi, còn Như Lai Phật tổ dám nhốt Tôn Ngộ Không dưới chân núi Ngũ Hành Sơn, vô cùng đáng trách. Phụ hoàng, người hãy nhốt Tào Tháo, Như Lai Phật Tổ vào đại lao, để Điển Vi làm bảo tiêu cho Tiểu Hủy Tử, lại kêu Tôn Ngộ Không dạy Tiểu Hủy Tử phép thuật….

Cả bàn không ai lên tiếng.

Lý Thế Dân nhức đầu, mặc dù hắn không biết Tôn Ngộ Không là nhân vật như thế nào, nhưng cũng biết những nhân vật như Tào Tháo, Điển Vi, Triệu Vân, đó là những nhân vật hắn có quyền khuynh thiên hạ cũng vô lực khiến bọn họ sống lại, vẻ mặt đau khổ nói:

- Tiểu Hủy Tử nói cho phụ hoàng biết Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không lợi hại thế nào, còn nữa, Tào Tháo tại sao lại là người xấu.

Tiểu Hủy Tử ngồi trong lòng Trường Nhạc, hai tay múa chiếc đũa, sinh động như thật nói:

- Tôn Ngộ Không là một con khỉ do một khối thiên thạch hóa thành, có một ngày, đột nhiên từ tảng

đá nhảy ra...

Giọng nói của nàng non nớt, biểu đạt cũng không đúng như Đỗ Hà đã kể, nhưng nàng còn nhỏ tuổi đã nhớ được những chuyện về Tôn Ngộ Không làm sao sinh ra, đại náo thiên cung, cuối cùng bị nhốt dưới chân núi Ngũ Hành Sơn đã là rất lợi hại rồi.

Ban đầu mọi người chỉ muốn trêu đùa Tiểu Hủy Tử, nhưng không ngờ cuối cùng ngay cả bọn họ cũng bị cuốn vào tình tiết của câu chuyện.

- Tôn Ngộ Không thật là lợi hại, Như Lai Phật Tổ thật đáng ghét.

Tiểu hài tử xấu xa Lý Trì lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện này, cũng vui vẻ vỗ tay.

Lý Thế Dân sờ mũi, thầm nghĩ:

- Bản lĩnh kể chuyện của tiểu tử thối này thật là lợi hại, chẳng trách tiểu nha đầu lại thích hắn đến vậy….

Lúc này, ở bên ngoài chợt truyền đến tin tức Cao Dương cầu kiến.

Lý Thế Dân nhíu mày, đối với nha đầu này hắn cũng cảm thấy hơi đau đầu, luận về tuổi tác Cao Dương đã tới tuổi lập gia đình, chỉ có điều nàng lại hoàn toàn không có dáng dấp ôn nhu hiền thục.

Lý Thế Dân định gả nàng đi, để phu gia dạy dỗ. Mấy ngày trước, hắn cũng có bàn bạc chuyện này với nàng. Sau khi công khanh đầy triều, lựa chọn một số vị tuấn tài, sơ bộ cũng có vài người như trưởng tử của Ngụy Chinh là Ngụy Thúc Ngọc, ngũ tử của Trưởng Tôn Vô Kỵ là Trưởng Tôn Ôn, tôn nhi của Đoạn Chí Huyền là Đoạn Hiên, trưởng tôn của Tiêu Vũ là Tiêu Hạ Đẳng. Nhưng Cao Dương lại rất kích động, một mực cự tuyệt, chỉ biểu thị không lấy chồng, nếu lấy cũng phải lấy người mình thích.

Lý Thế Dân đối với nhi tử nghiêm khắc, nhưng đối với mấy nữ nhi cũng vô cùng sủng ái, cũng hỏi Cao Dương thích ai, giả như thực sự môn đương hộ đối, hắn cũng không ngại thúc đẩy hôn nhân mỹ mãn.

Ai ngờ đến đây Cao Dương lại ấp úng nói không nên lời.

Lý Thế Dân chỉ cho rằng nàng không muốn lấy chồng, ra sức khuyên bảo. Nhưng nói một hồi vẫn vô dụng, tức giận mắng cho một trận.

Trưởng Tôn hoàng hậu liếc nhìn Lý Thế Dân, cũng biết giữa hai người có chút mâu thuẫn, có lòng muốn hóa giải, cười nói:

- Kêu nàng vào đi, Cao Dương và Trường Nhạc vốn rất thân thiết.

Cao Dương có chút sợ hãi rụt rè đi vào phòng, tính tình của nàng vốn nóng nảy, có chút tư tưởng đại nữ nhân, sau lần nói chuyện gay gắt với Lý Thế Dân, trong lòng cũng vô cùng hối hận, rất sợ Lý Thế Dân trong cơn giận dữ, cưỡng chế gả nàng đi lấy chồng.

Hôm nay nhận được tin tức Trường Nhạc vào cung, tâm tư lanh lợi cũng chuyển động, Trường Nhạc là nữ nhi Lý Thế Dân sủng ái nhất, hơn nữa hai người cũng có quan hệ rất tốt, có nàng nói giúp, Lý Thế Dân nhất định có thể hóa giải cơn tức trong lòng.

- Cao Dương bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu, Trường Nhạc tỷ tỷ...

Lý Thế Dân thấy biểu tình sợ hãi của Cao Dương, không đợi Trưởng Tôn hoàng hậu, Trường Nhạc nói giúp, trong lòng cũng cảm thấy không đành lòng, hừ một tiếng, nói:

- Nếu tới rồi thì ngồi đi, dù sao con và Trường Nhạc lâu rồi cũng không gặp.

Cao Dương nghe Lý Thế Dân nói như vậy, trong nháy mắt biểu tình sợ hãi rụt rè biến mất, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Trường Nhạc.

Lý Thế Dân nhìn Cao Dương giống như vai hề, khóe miệng giật giật, cũng không nói gì.

Cao Dương là người biết ăn nói, nàng vừa ngồi xuống, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên sinh động.

- Mẫu hậu, Trường Nhạc tỷ tỷ, mọi người gần đây có khỏe không? Không mắc bệnh gì chứ?

Mẫu thân Cao Dương qua đời sớm, những người ở trong cung quan tâm đến nàng cũng không có nhiều, trong đó vừa vặn có Trưởng Tôn hoàng hậu và Trường Nhạc.

Trưởng tôn hoàng hậu cười nói:

- Cao Dương có lòng, Tôn tiên sinh không thẹn là thần y, dược liệu của hắn đã có kỳ hiệu. Hiện giờ cũng không có cảm giác tức ngực như trước, khi tái phát cũng không còn đau đớn như trước.

Trường Nhạc cũng cười nói:

- Nữ nhi cũng như nhau, từ sau khi dùng thuốc của Tôn tiên sinh, tinh thần rất tốt, sức khỏe cũng không còn dấu hiệu yếu ớt như trước kia.

Cao Dương hưng phấn nói:

- Vậy thật tốt quá, bệnh tình của mẫu hậu và Trường Nhạc tỷ tỷ có biến hóa rõ rệt như vậy, xem ra phụ hoàng bái phật cầu thần, rất có tác dụng.

Lý Thế Dân mặc dù sở hữu hậu cung ba nghìn mỹ nhân, nhưng tình cảm chân thành trong cuộc đời lại chỉ có Trưởng Tôn hoàng hậu.

Trưởng Tôn hoàng hậu bệnh tật như vậy, hắn cũng cảm thấy đau lòng.

Lý Thế Dân căn bản không tin phật, nhưng con người trong lúc bất đắc dĩ, cũng chỉ biết ký thác tất cả hi vọng vào thần phật hư vô.

Lý Thế Dân cũng là con người, đương nhiên cũng không có ngoại lệ.

Hắn vốn không tin phật, nhưng vì bệnh tật của Trưởng tôn hoàng hậu đã đích thân tới Thái Nguyên bắc thượng, đến Huyền Trung Tự hành lễ xin cao tăng giải trừ bệnh tật cho hoàng hậu, đồng thời bố thí chúng sinh, trùng tu chùa chiền. Trưởng Tôn hoàng hậu bệnh tình nguy kịch, hắn hạ lệnh sửa chữa toàn quốc chùa chiền cũ nát, cầu phúc cho hoàng hậu.

- Phụ hoàng, Cao Dương nghe nói ngày mai Hoằng Phúc Tự của Trường An sẽ tổ chức pháp hội. Đến lúc đó tất cả cao tăng đức cao vọng trọng ở gần Trường An đều sẽ tụ tập luận kinh lễ Phật. Cao Dương muốn đi cầu phúc cho phụ hoàng, mẫu hậu, mong phụ hoàng và mẫu hậu ân chuẩn.

Cao Dương bị nhốt lâu ngày trong hoàng cung, thích nhất là chỗ náo nhiệt, cố tình ra cung lại không biết mượn cớ thế nào. Thấy Lý Thế Dân đã không dự định trách tội nàng, vì vậy tâm tư ra khỏi cung xem cảnh náo nhiệt cũng lập tức sản sinh, cầu phúc cho Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu là lý do tốt nhất.

Lý Thế Dân liếc nhìn Cao Dương, lắc đầu nói:

- Nha đầu con muốn lừa gạt phụ hoàng sao? Con đâu phải muốn ra ngoài cầu phúc, rõ ràng là muốn ra khỏi cung rong chơi.

Cao Dương lại nghiêm mặt nói:

- Phụ hoàng nói như vậy là không được rồi, Cao Dương không phủ nhận lần này xuất hành xác thực có ý ra ngoài du ngoạn, nhưng cũng thật lòng muốn đi cầu phúc cho phụ hoàng và mẫu hậu.

Trưởng Tôn hoàng hậu khuyên nhủ:

- Mẫu hậu biết Cao Dương có hiếu tâm... Hoàng thượng, Cao Dương có lòng như vậy, làm sao có thể cự tuyệt?

Nàng cũng không tin phật, nhưng tâm ý của nữ nhân cũng cần phải nhận.

Trường Nhạc cũng khuyên nhủ:

- Phụ hoàng đừng như vậy, vừa lúc Trường Nhạc cũng muốn nhận thức một chút pháp hội của cao tăng tề tụ. Ngày mai con sẽ đi cùng Cao Dương.

Bình luận





Chi tiết truyện