chương 307/ 768

Cả hai nghĩ đến tình cảnh vừa rồi đều lạnh toát!

Một lát sau, Lý Dật Phong cảm giác được đau đớn thấu tim thì không khỏi cười khổ.

Lúc ban ngày bị tặc nhân bức bách, Lý Dật Phong bất đắc dĩ lựa chọn đầu hàng, biểu hiện ra là bị buộc bất đắc dĩ. Tuy hắn năm nay chỉ mới hai mươi hai nhưng làm người từng trải, mười lăm tuổi đã theo sư phụ bôn ba.

Ngoại trừ có được một thân võ nghệ xuất sắc còn có một thân bản sự tự cứu, trong đó có một môn gọi là “thoát thân trong dây thừng”, dù người khác đem dây thừng trói hắn thế nào cũng không thể vây khốn hắn.

Hắn biết tặc nhân tâm ngoan thủ lạt, với sức một người hắn muốn cứu cả thuyền là hão huyền. Biện pháp duy nhất là tìm được giúp đỡ, một lần nữa đoạt lại quyền khống chế thương thuyền. Cho nên hắn cố ý giả bộ làm thúc thủ chịu trói, tùy ý để tặc nhân đem vào nhà tù giam cùng với tù binh, tìm kiếm cơ hội triển khai đánh trả.

Trong đêm, Lý Dật Phong tính ra lthời gian, cảm thấy đến lúc thì thoát khỏi dây thừng, ý định triển khai hành động cứu viện, thừa dịp đám canh gác đang đánh bạc tìm kiếm một lúc thấy có hơn trăm người bị cầm tù nhưng đa số đều là hành khách, không có sức gì để đánh một trận. Hắn khẽ hỏi một lúc mới biết những người nào có sức lực đã bị giam riêng trên tầng bốn để chèo thuyền.

Lý Dật Phong quyết định trước hết chưa giải quyết đám canh gác bài bạc bên ngoài mà lên tầng bốn cứu đám người chèo thuyền, thành lập một đội ngũ nhất thời phản kháng.

Đang lúc hắn vừa định chậm rãi tiếp cận cửa ra vào nhìn xem có cơ hội hay không thì bên ngoài truyền đến tiếng vang rất nhỏ, hình như là tiếng người ngã xuống đất.

Lý Dật Phong biến sắc, trong đầu sinh ra ý nghĩ là “tranh giàng bên trong” của đám tặc nhân, bởi vì chia của không đồng đều đấu nhau đến chết. Chuyện lão đại vì độc chiếm tài vật mà giết người diệt khẩu cũng không ít. Cho nên hắn cho rằng bên ngoài đã xảy ra dị biến, đang muốn ngầm nhìn xem thì lại thấy một bóng đen lóe lên.

Hắn nhìn không thấy người ngoài phòng, chỉ thấy theo ánh lửa chiếu ra phát hiện thấy một người nấp ở cửa ra vào, tựa hồ phát hiện hắn.

Lý Dật Phong kinh hãi, vạn nhất bóng đen kia phát hiện ra hắn kêu lên thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.

Đợi hầu lâu, vẫn không thấy bóng đen có chút động tĩnh, một mực nấp ở cửa ra vào, ẩn ẩn có chút minh bạch, thầm nghĩ:

- Hắn vừa mới giết người nên không tiện mở miệng gọi, ý định đánh lén

Nghĩ như thế, Lý Dật Phong lập tức tinh thần tỉnh táo, chỉ cần giết chết bóng đen là hắn có thể cứu được đám người ở tầng bốn. Vì vậy, hắn nín thở tùy chỗ chuẩn bị phòng thủ tiến công.

Cho nên Đỗ Hà mới có cơ hội đánh ra một kích.

Lý Dật Phong ngờ tới Đỗ Hà sẽ đột kích nhưng lại không ngờ tới lực lượng cực lớn của Đỗ Hà.

Hắn dùng chưởng đối với quyền, lại làm cho nội kình hàm chứa trên tay Đỗ Hà trực tiếp truyền vào cánh tay, xương vai thoát hướng. Vốn với võ công của hắn, nếu dùng toàn lực ngăn cản một kích của Đỗ Hà sẽ không đến mức bị thương nhưng hắn không biết bóng đen là Đỗ Hà. Càng không biết thực lực bóng đen tới mức như thế nên chỉ dùng bốn thành lực đạo tiếp một kích này, còn lại sáu thành ý định phát ra công kích trí mạng.

Kết quả tự nhiên là bi kịch rồi.

Cánh tay trực tiếp thoát hướng, không cách nào dùng lực, dưới nguy cơ chỉ có thể dùng chân đánh trả.

Công phu quyền cước của Lý Dật Phong so ra kém xa kiếm pháp, không giống Đỗ Hà kiếm chưởng song tuyệt. Công phu cận chiến cũng trước kia cũng không phải là đối thủ của Đỗ Hà, huống chi gãy tay càng thêm bị động. Tuy dựa vào sát chiêu nhưng thủy chung rơi vào hạ phong, cuối cùng cả ngón tay cũng vặn khớp.

Đỗ Hà thấy bộ dạng của Lý Dật Phong cũng cảm thấy có lỗi, hắn không biết người tới sẽ là Lý Dật Phong, chỉ cho kẻ địch tuần tra nên mới ra tay ngoan độc, liền bước lên kéo thẳng cánh tay của Lý Dật Phong, nói:

- Kiên nhẫn một chút, sẽ rất đau nhức.

Nói xong hắn giật mạnh một cái, thuật đoạn cốt này là kỹ xảo thường thấy trong quân, Đỗ Hà cũng có học qua nhưng không phải là cấp bậc đại sư, điều khiển lực lượng cũng chưa thành thục, chỉ cần lệch đi một chút còn khiến bệnh nhân càng thêm thống khổ.

Lý Dật Phong đau nhói nhưng cũng nhịn đi, duỗi tay một cái, thấp giọng hỏi:

- Sao ngươi lại ở đây?

Đỗ Hà cười cười, đang muốn trả lời.

Lý Dật Phong chợt nhớ tới lời của Đỗ Hà lúc trước, kết hợp với tình huống vừa rồi thì tỉnh ngộ:

- Ta hiểu rồi, ngươi nói trống đi chỉ là kế quyền nghi, trước đó đã tính tới việc bọn chúng sẽ dùng con tin uy hiếp, biết chúng ta ở lại cũng không có ý nghĩa, trốn đi là để tìm cơ hội tối nay xâm nhập?

Đỗ Hà khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười tự tin như mặt trời làm băng tuyết, khác hẳn thường nhân.

Lý Dật Phong thán phục, bố cục của bản thân so với một chiêu này của Đỗ Hà mới gọi là không chê vào đâu được, thầm nghĩ:

- Luận võ nghệ, mình có thể so sánh nhưng về trí kế thì trước mặt hắn lại như hài tử.

Ngừng lại một chút, Lý Dật Phong hỏi:

- Tình huống bên ngoài thế nào?

- Hoàn hảo!

Đỗ Hà kể lại tỉ mỉ.

Lý Dật Phong nghe Đỗ Hà chỉ một mình có thể thần không biết quỷ không hay giết chết ba mươi mấy người thì sợ run, lúc này đã cực kỳ bội phục, quyết định nghe theo chỉ huy, hỏi:

- Kế tiếp, chúng ta phải làm gì!

Kế sách của Đỗ Hà trước kia vốn chỉ một mình, nay đã có trợ thủ thì suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi:

- Để tù binh ở đây không biết có sức đánh một trận hay không!

Lý Dật Phong đáp:

- Tù binh chia làm hai phòng, một đám giam giữ ở chỗ này, một cái khỏe mạnh ở buồng nhỏ trên tầng bốn, phụ trách chèo thuyền, có hơn mười người canh chừng, chính thức có thể chiến đấu là những người kia, trước hết phải cứu bọn họ.

Đỗ Hà nói:

- Trước khi cứu bọn họ thì phải giải quyết hơn hai mươi tên đang ngủ như heo bên ngoài.

Bọn họ vào phòng trong cởi trói cho tất cả tù binh, bảo họ ở đó chờ tin, không được đi lại lung tung.

Đỗ Hà dẫn theo Lý Dật Phong đi ra nhà tù.

Lý Dật Phong nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy mười tên chết khác nhau nhưng lúc nãy mình không hề nghe động tĩnh gì, thật sự khiến người không thể tưởng tượng nổi, không biết Đỗ Hà sao lại làm được.

Đỗ Hà đảo qua trên người tên nhà cái đeo kiếm liền nói:

- Chỗ đó có kiếm.

Lý Dật Phong hiểu ý tiến lên lấy kiếm nơi tay.

Đỗ Hà chỉ vào đám người đang ngủ say ở phòng ngoài, thấp giọng nói:

- Bước tiếp theo của chúng ta là phải giết hết bọn chúng không để ai hay biết.

Lý Dật Phong kinh ngạc nói:

- Làm sao mới không thể kinh động bọn chúng? Bọn chúng nằm sát nhau như vậy, hơi có dị thường vừa mở mắt lập tức sẽ phát giác .

- Vậy nếu bọn chúng không nhìn thấy cái gì thì sao?

Đỗ Hà thấy Lý Dật Phong nghi hoặc liền hỏi lại.

Lý Dật Phong ẩn ẩn có chút minh bạch!

Đỗ Hà âm hiểm cười nói:

- Đợi lát nữa ta sẽ dùng ám khí tắt đi ánh nến, chúng ta cứ thế tiến vào, giờ cứ nhắm chuẩn phương vị trước đã.

Có người phát giác dị thường, mở to mắt cũng nhìn không thấy, huống hồ bọn chúng vừa tỉnh, ngơ ngác còn chưa kịp nghĩ nhiều, cùng lắm hỏi tình huống thì khàn giọng nói câu xin lỗi là được.

Lý Dật Phong trông thấy nụ cười của hắn, cảm thấy lạnh cả người, cảm giác gia hỏa này thật đáng sợ, chỉ có thể làm bạn, không thể là địch. Nếu không ngày sau sao có thể ngủ ngon?

Hai người nhớ kĩ phương vị, Đỗ Hà lấy ra hai hạt bạc vụn dùng thủ pháp độc môn phân biệt bắn ra. Hạt bạc vẽ lên một đường cong trên không trung, lực lượng không lớn nhưng chuẩn xác rơi vào trong ngọn đèn, áp tắt bấc đèn khiến cả nhà kho thoáng cái đã tối đen.

Lý Dật Phong thấy Đỗ Hà biểu hiện cao chiêu như thế, lại một lần nữa thất thần, ám khí nếu bay theo đường thẳng cũng không không coi là bản lĩnh thật sự nhưng đường cong lại bất đồng. Điểm rơi đường cong không đồng nhất, khó khăn nhất khống chế. Đỗ Hà lại chuẩn xác không sai dập tắt ngọn đèn, thật sự cao minh., thầm nghĩ: tài trí tuyệt luân, võ nghệ cao cường, hắn thật là Đỗ Tường sao?.

Thấy Đỗ Hà đã đi thẳng về phía trước, hắn vội vàng gạt đi suy nghĩ dựa theo trí nhớ tiến vào.

Quả nhiên như Đỗ Hà dự liệu, ra tay trong đêm tối thần không biết quỷ không hay. Mặc dù có kẻ trong mộng phát giác bên cạnh có động nhưng vì không nhìn thấy nên cũng không để ý, không thể ngờ tới người bên cạnh đã tới Diêm vương điện đưa tin.

Đỗ Hà vừa kết liễu một người, tiến lên trước một bước, trong lúc vô tình giẫm phải đồ vật, lập tức kêu lên không tốt, là ngón tay một tên.

Trong bóng tối truyền đến một tiếng thét.

Tiếng thét vang lên lúc trời gần sáng đặc biệt chói tai, mấy người bên cạnh lập tức thức dậy hỏi nguyên do.

Đỗ Hà linh cơ khẽ động, chặn lại nói:

- Xin lỗi. Thật sự xin lỗi rồi, cũng không biết là ai tắt đèn khiến ta đi ngoài vô tình giẫm phải ngươi, khục khục.

Hắn húng hắng ho, ra vẻ bị cảm, thanh âm khàn khàn.

Những người kia nghe xong cũng phát hiện không nhìn thấy gì, làu bàu ngủ tiếp.

Không ai đánh kẻ tươi cười, Đỗ Hà xin lỗi như thế khiến cho người vô tình bị hắn giẫm lên cũng không nói gì, trở mình ngủ tiếp.

Đỗ Hà giả ý đi ngoài.

Lý Dật Phong cười thầm Đỗ Hà nhanh trí, cũng giả vờ làm bộ nghỉ ngơi cạnh một thie thể.

Chỉ một lúc sau, nghe tiếng thở đều đều bốn phía thì Đỗ Hà “đi ngoài” trở về.

Hai ngườivẫn chưa xong sự nghiệp.

Sau đó cũng không có gì khác thường, cứ như vậy hơn hai mươi người lại một lần nữa đang ở trong mộng bị Đỗ Hà tiến đến gần Diêm vương điện, thậm chí có tên không biết mình chết thế nào.

Bình luận





Chi tiết truyện