chương 122/ 768

Thắng bại đã phân, đầu sư tử đã bị Đỗ Hà dẫm nát dưới chân, Đại Độ Thiết đương nhiên không còn mặt mũi nào tiếp tục, tức giận trừng mắt nhìn hắn, hậm hực rời khỏi.

Ở Đại Đường hiếm khi được chứng kiến thi đấu như vậy, vì vậy quần chúng vây xem đều hô vang tên của Đỗ Hà.

Đỗ Hà đắc ý, nheo mắt hôn gió với hai vị nữ nhân trêu lầu.

Hai nữ nhân thẹn thùng đỏ mặt, Lý Thế Dân đứng cạnh càng vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Đỗ Hà, tựa hồ muốn nói:

- Trước mặt trẫm mà tiểu tử ngươi dám đùa giỡn con gái và chất nữ của trẫm, lá gan ngươi không nhỏ!

Đỗ Hà lại ném ánh mắt cầu khẩn về phía hắn.

Lý Thế Dân giả vờ như không nhìn thấy.

- Thắng rất đẹp mắt!

Lúc này bọn người La Thông, Phòng Di Ái cũng đi tới.

- Không có gì, nhưng tên kia rất mạnh, nếu gặp trong thi đấu dũng giả, nhất định phải cẩn thận.

Đỗ Hà mỉm cười nhắc nhở.

Phòng Di Ái bĩu môi khinh thường, vẻ mặt lơ đễnh.

Tên gia hỏa này chỉ tham gia đấu sức, dựa vào lực lượng mà nói, trong hàng ngũ thanh niên 25 tuổi, thật sự khó tìm ra người nào có thể thắng được hắn!

La Thông, Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ lần lượt khẽ gật đầu.

Trận chiến vừa rồi bọn họ đã quan sát rất kỹ. Đại Độ Thiết đầu tiên chịu một cước của Đỗ Hà, mất cân bằng, sau đó lại chịu một cước của Lý Nghiệp Tự, lực lượng của hai cước đó đều không kém, nhưng Đại Độ Thiết vẫn cố gắng chống đỡ, đủ thấy công phu đứng tấn của hắn tương đối xuất sắc.

Lực lượng đủ, trung bình tấn ổn, nếu cộng thêm chiêu thức tinh diệu, tuyệt đối là một địch thủ khó lòng đối phó.

Mặc dù nói như vậy, nhưng bọn họ đều là những hảo thủ tập võ từ nhỏ, há có thể vì Đại Độ Thiết mà đánh mất hào hứng vui đùa?

Những hoạt động múa đèn rồng, đi cà kheo, múa lân….khiến cho đám thiếu niên trên dưới 20 tuổi vẫn còn ham chơi tươi cười rạng rỡ.

Cùng lúc đó, các đoàn Sứ giả nước khác cũng chuẩn bị một số hoạt động theo phong tục bản địa, tiết mục mới lạ để mọi người chơi đùa thích thú.

Duy chỉ có điều đáng tiếc là Lý Thế Dân nói không giữ lời, tựa hồ nhìn thấu tâm tư bất lương của Đỗ Hà, căn bản không cho hắn lên lầu trò chuyện với hai nữ nhân.

Sáng hôm sau, Đỗ Hà hấp tấp đi vào Cam Lộ điện. Đúng như hắn sở liệu, Lý Thế Dân là một vị Hoàng Đế rất có trách nhiệm, đang ở Cam Lộ điện đọc sách, cũng không vì ngày tết Nguyên Tiêu mà nghỉ ngơi thư giãn.

Thấy Đỗ Hà đến, Lý Thế Dân vẫn không buông quyển sách trên tay xuống, vừa đọc vừa hỏi:

- Tiểu tử ngươi lại có chuyện gì?

Đỗ Hà xoa xoa đôi tay, cười làm lành nói:

- Không có việc gì lớn, chỉ là có một chuyện nhỏ, hy vọng Lý thúc thúc giúp đỡ.

- Nói đi!

Lý Thế Dân nhướng mày, rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc tò mò, ngoại trừ Đỗ Hà xin hắn ủng hộ chuyện của Tường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn ra, đây là lần đầu tiên hắn nhờ giúp đỡ chuyện khác.

- Cũng không có gì, chỉ là đêm nay là tết Nguyên Tiêu, tiểu tử muốn hẹn hò với Trường Nhạc công chúa, hy vọng thúc thúc đồng ý!

Đỗ Hà thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, hẹn hò vốn là chuyện rất lãng mạn, tốt đẹp, nhưng ở Đại Đường còn phải bẩm báo gia trưởng của đối phương, chuyện này khiến cho hắn rất uể oải.

Nhưng chuyện này cũng không thể tránh được, Trường Nhạc công chúa là công chúa cao quý, nếu không được phép làm sao có thể tự tiện xuất cung.

Cái này cũng không phải diễn kịch truyền hình, hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, nói vào là vào, nói ra là ra.

- Hẹn hò?

Lý Thế Dân hiếu kỳ buông sách xuống, cảm thấy khó hiểu trước từ ngữ xa lạ này:

- Ngươi có ý tứ gì?

- Cái này....cũng không có ý tứ gì, chỉ là mượn tạm một lát.

Đỗ Hà nói đại khái, hòng lừa gạt.

- Ngươi nghĩ trẫm dễ bị lừa lắm sao? Nếu không nói rõ, thì đừng nghĩ đến chuyện gì nữa.

Lý Thế Dân nhìn thấu tâm tư của hắn, dùng ngữ khí nghiêm nghị cắt đứt vọng tưởng của Đỗ Hà.

- Thật sự không có ý tứ gì...... Chỉ là Trường Nhạc công chúa phần lớn thời gian đều ở trong hoàng cung, rất ít khi ra ngoài … Người xem đêm Nguyên Tiêu náo nhiệt như thế nào...Cho nên ta muốn hẹn nàng ra ngoài chơi đùa....có thêm tình cảm!

Đỗ Hà đứt quãng nói, tận lực dẫn dắt câu chuyện theo phương hướng rất tốt đẹp.

Lý Thế Dân nheo mắt nhìn hắn, thái độ rất lạnh lùng.

Đỗ Hà cố gắng ưỡn cao ngực, tỏ vẻ mình rất thuần khiết, không có tâm tư bất chính.

Một hồi lâu, Lý Thế Dân mới nói:

- Chỉ có hai người các ngươi?

- Cái này......

Đỗ Hà muốn nói dối, nhưng suy nghĩ, cảm thấy nói thật vẫn tốt hơn, gật đầu:

- Hẹn hò đương nhiên chỉ có hai người mới lãng mạn, nếu có thêm một người nữa chẳng phải là….thừa thãi sao!

Lý Thế Dân mỉm cười:

- Tiểu tử ngươi đưa ra yêu cầu vớ vẩn như vậy, ngươi cho rằng trẫm sẽ đồng ý?

- Nên đồng ý!

Đỗ Hà tỏ vẻ thành khẩn lại vừa đáng thương nói:

- Tiểu tử cũng là thật tâm thành ý muốn mời Trường Nhạc công chúa, Lý thúc thúc, ngài là người từng trải, không đến mức làm chuyện chia lìa uyên ương chứ! Nếu như ngài lo lắng cho an nguy của Trường Nhạc công chúa, tiểu tử ta có thể dùng tính mạng đảm bảo tuyệt đối không để Trường Nhạc công chúa bị một chút nguy hại!

- Được rồi, đừng giả bộ đáng thương nữa! Trẫm......

Hắn còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài truyền đến tin tức sứ giả Khâm Lăng của Thổ Phiên cầu kiến.

Lý Thế Dân trầm ngâm một lát, chợt cười nói:

- Như vậy đi, nếu ngươi có thể thuyết phục Thổ Phiên cắt nhường mảnh đất Thanh Hải, trẫm sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi.

Hắn vốn không phản đối Đỗ Hà kết giao với Trường Nhạc công chúa, nghe Đỗ Hà nói muốn dẫn Trường Nhạc ra ngoài du ngoạn, trong lòng chẳng những không có phản cảm, ngược lại còn thấy cao hứng. Dù sao nam nhân đối đãi với nữ nhân như Đỗ Hà cũng không nhiều lắm. Trường Nhạc là bảo bối của Lý Thế Dân, Đỗ Hà có thể quan tâm đến Trường Nhạc như vậy, đủ thấy Đỗ Hà rất thật tâm với Trường Nhạc. Sau khi bọn họ thành thân, Trường Nhạc gả vào Đỗ gia sẽ không phải chịu ủy khuất.

Lý Thế Dân vốn định đáp ứng, nhưng Khâm Lăng xuất hiện, lại khiến hắn nghĩ tới vấn đề Thổ Phiên đang thương nghị cắt nhường lãnh thổ, Đỗ Hà xử lý chuyện liên quan đến Thổ Phiên rất khéo léo, cũng có ý định cho hắn một vấn đề khó khăn, xem hắn có thể giải quyết hay không.

- Thế nào! Thổ Phiên không đáp ứng yêu cầu của Lý thúc thúc sao?

Vừa nhắc tới chính sự, thái độ của Đỗ Hà liền thay đổi, trở nên nghiêm túc, chăm chú.

Lý Thế Dân tán dương khẽ gật đầu, rất thưởng thức thái độ của Đỗ Hà đối với chính sự:

- Đối mặt với bức bách của trẫm, bọn chúng không thể lập tức đưa ra đáp án, biểu thị muốn cân nhắc mấy ngày. Trẫm dùng thái độ cường ngạnh cho bọn chúng kỳ hạn cuối cùng, nói với bọn chúng, nếu qua tết Nguyên Tiêu vẫn không thể quyết định, như vậy Thổ Phiên và Đại Đường ta sẽ không còn bất cứ quan hệ hữu hảo gì nữa, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng rồi.

Đỗ Hà kinh ngạc hỏi:

- Nếu là ngày mai, vậy bây giờ Khâm Lăng đến làm gì? Còn nữa hắn là ai? Nếu đến bàn chuyện cắt đất, lẽ ra phải là Tùng Tán Tất Nhược mới đúng.

- Khâm Lăng là con trai trưởng của Lộc Đông Tán, những ngày này ngày nào hắn cũng đến tiếp kiến trẫm, hy vọng trẫm có thể mở lưới một lần, để cho hắn gặp Lộc Đông Tán, cho tận hiếu đạo!

Lý Thế Dân mỉa mai nói.

Đỗ Hà cười lạnh nói:

- Bọn chúng chắc chắn là có chủ ý khác, cho nên ý định thương nghị với Lộc Đông Tán, xem ý kiến của hắn thế nào.

Lý Thế Dân gật đầu tán thành:

- Cho nên trẫm không để ý đến hắn!

Đỗ Hà vốn định khen Lý Thế Dân thánh minh, nhưng chưa nói ra, trong lòng đã khẽ động, tràn đầy tự tin cười nói:

- Lý thúc thúc, ta có cách để Thổ Phiên đáp ứng cắt nhường Thanh Hải, không chỉ như vậy, còn có thể khiến cho Thổ Phiên hàng năm phải tiến cống Đại Đường ta.

Bình luận





Chi tiết truyện