chương 156/ 768

Đối mặt với hai ánh mắt sắc bén, Đỗ Hà trong lòng kêu thảm, nghĩ đầu tiên cứ kể trước nguyên do để ổn định hai nữ rồi nói sau. Đang muốn đứng dậy, gian ngoài đột nhiên có tiếng xướng:

- Tử Linh tiểu thư đến!

Hắn lập tức dừng lại, cũng không vọng động, Ngu Tử Linh đã đến, tự có thể chờ cho mọi việc xong xuôi rồi giải thích. La Thông lại đứng lên, bước vội đến trước lan can để xem người ấy có phải vẫn bình thường.

Đỗ Hà, Phòng Di Ái cũng lần lượt đứng lên, muốn nhìn xem Ngu Mỹ Nhân để cho Tiểu Bá Vương mê muội như thế ra sao. Một Ngu Mỹ Nhân, một tiểu Bá Vương, không biết có thể không tái tục tiền duyên Bá Vương Ngu Cơ trong lịch sử.

Lầu trên lầu dưới một hồi nhốn nháo, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy từng ánh mắt lo lắng nhìn quanh, quả thật đầu người nhấp nhô như sóng. Thấy La Thông có vẻ khẩn trương, Đỗ Hà mỉm cười nói:

- Ta xem gian phòng chúng ta là tốt nhất rồi, Minh Đạt chỉ cần ngồi yên là có thể quan sát hết bên dưới.

- Đúng thế!

Phòng Di Ái một hồi đắc ý, nói:

- Gian phòng tốt nhất toàn bộ Ngu Mỹ Nhân các là ở đây, rất gần Tử Linh tiểu thư, nếu không phải nể mặt Phòng Di Ái ta thì đừng mơ ngồi đây.

Đỗ Hà lườm một cái, xổ toẹt:

- Là nể mặt cha ngươi hay ngân lượng.

Hắn định nhổm dậy nhưng thấy ánh mắt khẽ quắc lên của hai nữ đối diện nên lại ngồi xuống.

Chợt nghe tiếng vỗ tay như sấm, nguyên lai là Ngu Tử Linh xuất hiện.

Lầu trên lầu dưới lại một hồi nhốn nháo, Đỗ Hà ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị tú lệ giai nhân tay cầm một chiếc tiêu xuất hiện trên đài cao, trên mặt khoác sa mỏng nên không nhìn rõ dung mạo, bất quá chỉ với bàn tay thon dài trắng nõn nâng ống tiêu đã khiến người xao động.

Ngoài ý muốn, hai nữ đối diện cũng không trừng mắt với Đỗ Hà mà nhìn lên Ngu Tử Linh trên đài cao, tựa hồ bắn ra hỏa hoa khiêu khích.

Ngu Tử Linh khẽ duyên dáng cúi đầu:

- Chư vị đại giá quang lâm, Tử Linh không hầu chuyện được, biểu diễn một khúc để tỏ áy náy.

- Hay!

Tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên, mọi người yên lặng để nghe mỹ khúc.

Trong sự chờ mong của mọi người, một thanh âm dằng dặc sâu kín vang lên, đầu tiên trầm lắng nhưng sau đó không ngừng lên cao. Sau khi vòng qua mấy lượt thì tiếng tiêu đột nhiên cất lên cao vút, thanh âm ào ạt như sóng vỗ bờ, xen lẫn tiếng chém giết.

Đỗ Hà cũng không quá quen thuộc với tiêu âm, cổ khúc nên không biết khúc tấu của Ngu Tử Linh là gì nhưng biết tiêu nghệ của nàng cực cao. Phải biết rằng tiêu tính vốn nhu, muốn tấu ra thanh âm chém giết cực khó nhưng hôm nay nàng có thể thổi ra, không khỏi tâm thần một hồi mê say, bị tiếng tiêu cuốn đi vào. Thanh âm như sóng gió gào thét liên miên bất tuyệt.

La Thông nghe đến si ngốc, thần sắc biến hóa, thì thầm nói:

- Không phải như vậy chứ, tiêu âm của Tử Linh vốn uyển chuyển du dương, không có oán khí như vậy.

- Huynh đệ ngốc, âm nhạc cũng tùy lòng người, hôm nay nàng bị ai đó chọc giận, tự nhiên tiếng tiêu không thể uyển chuyển du dương.

Đỗ Hà lắc đầu cảm thán, đồng thời cũng cảm giác kinh ngạc, La Thông quả thật không thông âm luật nhưng lại có thể nghe ra ý cảnh trong đó, thật sự ngoài ý muốn.

Đang lúc đó trên đài cao ngân lên mấy đơn âm, khúc tiêu cuối cùng kết thúc.

- Hay!

Qua một lúc thật lâu, mới có người kêu to một tiếng. Trong nháy mắt lầu trên lầu dưới ồn ào tiếng khen ngợi, Trưởng Tôn Hoán càng hét to, tựa hồ chỉ muốn mình hét càng lớn thì càng được Ngu Tử Linh chú ý.

Lúc này Đỗ Hà mơ hồ nghe thấy, Trưởng Tôn Hoán vội vàng thấp giọng hô:

- Tìm một câu thơ ca ngợi tiếng tiêu êm tai!

Sau khi được một trong hai vị Trạng Nguyên chỉ điểm, hắn lại cao giọng nói:

- Dư âm khúc này quanh quẩn ba ngày không dứt.

- Phốc phốc!

Đỗ Hà lắc đầu thở dài, Trưởng Tôn Hoán thật đúng là cực phẩm, hắn liếc La Thông:

- Có muốn ta dạy ngươi ngâm thơ để gây náo nhiệt?

La Thông lắc đầu:

- Miễn đi, thứ này ta không am hiểu, cũng khinh thường làm bộ, chỉ cần Thanh Liên giúp ta thắng trận đấu, có thể giải thích hiểu lầm là được.

Lúc này dưới lầu lại truyền đến một người, hô to:

- Không biết Tử Linh cô nương còn có tâm sự? Lúc trước khúc tấu của cô nương phần nhiều dùng nhu uyển làm chủ, sao hôm nay lại như vậy? Vương mỗ thật sự không nghĩ ra.

Đỗ Hà cũng cả kinh, ngoại trừ La Thông, lại vẫn có người phát giác biến hóa tâm trạng của Ngu Tử Linh, không khỏi tâm tính biến hóa? Không khỏi xuống nhìn lại, thấy là một công tử phong thái lỗi lạc văn nhã, không khỏi hỏi:

- Hắn là người phương nào?

Phòng Di Ái nói:

- Tập gia thiên Phòng công tử Vương Tế Sinh, rất giỏi âm luật, hơn nữa tài văn chương bất phàm, được Tử Linh cô nương coi là một trong những tri kỷ, cũng là một trong những người cực kỳ xem trọng Tử Linh cô nương, coi như một tình địch lợi hại của Minh Đạt rồi.

La Thông thần sắc không thay đổi, biểu hiện tràn đầy tin tưởng với Ngu Tử Linh.

- Cái này có cái gì khó hiểu hay sao?

Trưởng Tôn Hoán cao giọng nói:

- Nếu như luôn tấu giống nhau thì đừng nói chúng ta nghe chán ngấy, nói không chừng Tử Linh cô nương cũng chán ngấy đúng không?

Người này vẫn ra vẻ “ta là tri âm” khiến người khác cười khinh thường.

Ngu Tử Linh chán ghét ngắm nhìn sang bên, thần sắc đột nhiên đại biến, hiển nhiên phát hiện ra La Thông tồn tại, vừa vui mừng lại có ai oán, lập tức nói với chúng nhân:

- Chỉ là có tình cảm!

Lời vừa nói ra, cao thấp xôn xao, mỗi người đều hoài nghi, chẳng lẽ Tử Linh cô nương động xuân tâm?

Vương Tế Sinh hơi chấn động, lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Tử Linh cô nương dùng khúc này ra đề mục, tại hạ sẽ thổi một khúc tiêu đáp lại!

Một lát sau, tiếng tiêu vang lên, Đỗ Hà, La Thông lại giật mình.

La Thông nói:

- Khúc này đêm qua Tử Linh thổi!

Đỗ Hà cười cười, nói:

- Phượng Cầu hoàng!

Một khúc này cũng biểu hiện tiêu kỹ của Vương Tế Sinh vượt lên người thường, mượn khúc [phượng cầu hoàng] diễn tả tình ý thâm sâu, âm tiết trong sáng, cảm tình mạnh mẽ tha thiết.

Trưởng Tôn Hoán nghe nói khúc tiêu là [phượng cầu hoàng] nhất thời nổi trận lôi đình, quát:

- Vương Tế Sinh, tiểu tử ngươi cũng muốn lấy Tử Linh cô nương. Quá không biết tự lượng sức mình!

Vương Tế Sinh không chút nào để ý tới Trưởng Tôn Hoán, say đắm nhìn Ngu Tử Linh.

Ngu Tử Linh lắc đầu mà thán:

- Vương công tử là tri kỷ của Tử Linh nhưng phần tình ý này xin thứ cho Tử Linh không cách nào tiếp nhận.

Vương Tế Sinh sắc mặt như tro tàn, sầu thảm nói:

- Tử Linh cô nương lòng đã có tương giao, chỉ là không biết người phương nào?

Ngu Tử Linh không đáp nhưng đôi mắt đẹp lại lần nữa ai oán nhìn sang La Thông. Lần này lại để cho Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái bạo lộ dưới bao cặp mắt trừng trừng của mọi người phía dưới. Đủ loại ánh mắt ghen ghét nhìn sang, cả đám trở thành cái đích chỉ trích của mọi người, hai nữ đối diện lại càng lộ ra vẻ ghen ghét u oán.

- Còn có đàn cổ, đối ứng với tình này, ta cũng gảy một khúc!

Người lên tiếng là Lý Tuyết Nhạn.

Đỗ Hà cười khổ, thầm nghĩ:

- Bà cô của ta ơi, đúng lúc này, nàng tới xem náo nhiệt gì!

Đây là kỹ viện, há có thể không cầm?

Không bao lâu, đàn cổ đã đưa đến.

Lý Tuyết Nhạn khẽ dạo đàn, tiếng đàn vang lên ai oán, biểu đạt bất mãn của một nữ tử đối với phu lang suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc để cho thê tử nằm vò võ trong phòng khuê ôm ấp tình hoài tịch mịch. Khúc âm vừa dứt, người tấu đàn đã lệ rơi đầy mặt. Ngu Tử Linh cũng cảm giác tương liên, bất giác lệ rơi.

Trong phòng lớn cũng không thiếu kẻ có thê thất, nguyên một đám cũng vì nỗi oán này mà nhớ tới thê nhi trong nhà, cúi đầu rời đi.

Đỗ Hà vừa thương xót lẫn xấu hổ, hắn sớm biết cầm kỹ của Lý Tuyết Nhạn rất hay nhưng lại không biết cao minh đến mức này, bất giác hắng giọng ngâm: “Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông. Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. Cách tọa tống câu xuân tửu noãn, phân tào xạ phúc chá đăng hồng. Ta dư thính cổ ứng quan khứ, tẩu mã lan thai loại chuyển bồng.”

Mỗi chữ mỗi câu, Đỗ Hà đều gửi vào đó bao tình cảm, ánh mắt nhìn vào hai nữ lộ ra tình ý vô hạn.

Một khúc Tình thi của Lý Thương Ẩn vừa ngâm lên khiến toàn trường đang lặng ngắt lại ồ lên kinh hô, sau đó khẽ bàn luận thán phục.

Trưởng Tôn Hoán thẹn quá hoá giận ở một bên hô to gọi nhỏ:

- Các ngươi không phải Trạng Nguyên sao? Sao không làm thơ cho ta để đè danh tiếng hắn xuống?

Hai Trạng Nguyên im lặng, đối mặt với danh thơ thiên cổ này của Đỗ Hà, bọn họ cũng không dám bêu xấu.

- Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông!

Vương Tế Sinh ngơ ngác niệm hai câu, thở dài nói:

- Bài thơ này tình ý mênh mang, diễm lệ mà không tục tĩu, chân tình mà không si dại, chắc chắn sẽ lưu danh thiên cổ. Vương Tế Sinh tuyệt đối không bằng, cũng không mặt mũi nào tiếp tục hy vọng xa vời. Nghĩ đến tương giao trong lòng Tử Linh cô nương chính là Thanh Liên, hy vọng tiên sinh có thể đối đãi tốt với Tử Linh cô nương.

Nhìn ra, Vương Tế Sinh quả thật có tình cảm chân thật đối với Ngu Tử Linh.

Đỗ Hà cười dài:

- Vị công tử này đã hiểu lầm, Tử Linh cô nương mặc dù có thể xem như giai nhân, nhưng lòng Đỗ Hà ta đã sớm có sở luyến, câu thơ này làm vì hai người khác, không quan hệ với Tử Linh cô nương, chỉ là ta có một câu nói với Tử Linh cô nương.

Hắn nhìn qua Ngu Tử Linh:

- Cô nương cũng biết Bá Nha Tử Kỳ? Ném vỡ dao cầm, Tử Kỳ không đàn vì ai, bằng hữu dễ kiếm, tri âm khó cầu. Người trong lòng của cô nương cũng như Chung Tử Kỳ. Chung Tử Kỳ là một lâu phu còn hắn lại là một võ tướng, có thể nghe hiểu thâm ý của cô nương nhưng không biết khúc tên là gì, đừng nói là điển cố [phượng cầu hoàng] , ta thấy hắn ngay cả Tư Mã Tương Như cũng chưa hẳn biết rõ. Có thế nào minh bạch tâm ý của cô nương.

Ngu Tử Linh lui ra phía sau hai bước, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn ngồi đối diện áng chừng nguyên do, thấy Đỗ Hà nói bài thơ kia là làm cho các nàng, cũng biểu lộ ra thâm tình vô hạn.

Đỗ Hà nói:

- Minh Đạt, một chữ tình không phải ở trong khúc đàn hay hay thi từ hoa lệ, chỉ ở chân tâm.

La Thông minh bạch đứng dậy, nhìn vào Ngu Tử Linh, nói:

- Tử Linh, đúng như Thanh Liên nói, ta là một người thô hào, thật sự không biết tình thơ ý hoạ. Nhưng ta chỉ biết rõ một việc, ta thích nàng, muốn nàng làm phu nhân của La Thông ta.

La Thông thổ lộ chân tình trước mặt mọi người khiến Ngu Tử Linh chân tay luống cuống, chạy trối chết.

Nhưng sau đó lại nghe tiểu tỳ nói:

- Tử Linh cô nương mời người chân tâm La Thông tới Ngu Mỹ Nhân hiên một hồi!

Đỗ Hà mỉm cười vỗ tay chúc mừng, lầu trên lầu dưới tuy ghen ghét, nhưng nghe La Thông thổ lộ như thế, lại thấy phản ứng của Ngu Tử Linh nên phần lớn đều vỗ tay chúc mừng.

Đỗ Hà cũng cảm thấy cao hứng cho La Thông, đứng dậy đi qua phía đối diện.

Bình luận





Chi tiết truyện