chương 751/ 768

Biết rõ thất bại, còn chấp mê bất ngộ, thậm chí dùng hi sinh lợi ích gia tộc làm đại giá, đi mưu cầu cái gọi là "Thắng lợi" đó là hành vi ngu xuẩn. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải đồ ngu, hắn luôn luôn là người cao minh. Hắn rời khỏi, cam đoan địa vị của Trường Tôn gia tại Đường triều.

Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ mong muốn nhất chính là Trưởng Tôn gia sẽ có chỗ đứng ở Đường triều, đây là đáng giá.

Không hề nghi ngờ, Trưởng Tôn Vô Kỵ là chính khách ưu tú.

Sự thật cũng là như thế, Lý Thế Dân giận chó đánh mèo chỉ có một mình Trưởng Tôn Vô Kỵ, đối với những người khác của Trưởng Tôn gia, vẫn ân sủng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cáo lão, là cáo một giai đoạn.

Lý Thế Dân không có nói rõ, nhưng Ngụy Chinh, quân viên Đại Lý Tự đều tinh tường, chỉ là không hiểu suy nghĩ của Lý Thế Dân.

Ngụy Chinh tuy chấp nhất, thực sự tâm hướng về Đại Đường. Thân phậnTrưởng Tôn Vô Kỵ quá mức khắc sâu trong lòng, đưa hắn xuống ngựa, vẫn khiến xuất hiện phong ba chính trị. Thực tế là đại loạn của tập đoàn lũng đoạn, là cơ hội của năm đại thế gia.

Trước mắt sở dĩ thế gia Đường triều có thể bào trì cân đối, đều bởi vì Lý Thế Dân toàn lực chiếu cố tập đoàn lũng đoạn. Nếu tập đoàn lũng đoạn này xẩy ra vấn đề, đối với Đường triều trăm hại mà không có lợi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cáo lão hồi hương, đã là một loại trừng phạt.

Vì đại cục, Ngụy Chinh không thể bướng bỉnh tới cùng.

Đây là chính trị.

...

Vũ Mị Nương đạt được tin Trưởng Tôn Vô Kỵ cáo lão hồi hương, đáy lòng cũng thở ra một hơi, trong nội tâm cũng không vui sướng gì.

Nàng cũng đánh bạc, đánh bạc Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ là người thông minh lấy đại cục làm trọng.

Nếu như Trưởng Tôn Vô Kỵ không có biết khó mà lui, dùng thủ đoạn ngọc thạch câu phần mà theo đuổi việc này tới cùng, hậu quả không cách nào đoán trước.

Đáng được ăn mừng là Trưởng Tôn Vô Kỵ không phải thế hệ dễ dàng, thua thì thua, không có vì bản thân, mang theo cả gia tộc.

Vũ Mị Nương đánh bạc thắng, thành công bức Trưởng Tôn Vô Kỵ ra khỏi triều đình. Nhưng không có bất cứ vui vẻ gì, còn một tia sợ hãi.

Không sai, là sợ hãi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ quá khó đối phó, trong lịch sử Vũ Mị Nương có thể vặn ngã Trưởng Tôn Vô Kỵ, nguyên nhân có hai: thứ nhất, khi đó nàng, trải qua rất nhiều trắc trở, còn từng có giác ngộ của người đi đày, người nếm qua khổ, sẽ phát triển, những trắc trở này, làm cho nàng có được thủ đoạn chính trị thủ đoạn khéo đưa đẩy cao minh. Thứ hai, có thân hoàng đế Lý Trị ở sau lưng ủng hộ.

Hiện tại Vũ Mị Nương không có trải qua thủ đoạn rèn luyện cung đình, so ra kém hơn Võ Tắc Thiên thuần thục trong lịch sử, cũng thiếu hậu thuẫn kiên cố. Tuy Đỗ Hà không kém, mà dù sao không phải hoàng đế. Nhưng mà Trưởng Tôn Vô Kỵ, thủy chung vẫn là Trưởng Tôn Vô Kỵ, không có bất kỳ biến hóa nào, ngược lại bởi vì Lý Thế Dân, trưởng tôn hoàng hậu tồn tại, hắn có nền tảng rất dày.

Vũ Mị Nương muốn vặn ngã Trưởng Tôn Vô Kỵ, so với lịch sử còn khó hơn gấp mười lần.

Lúc này đây có thể thành công, đều bởi vì Trường Tôn Thuận Đức, bố trí bố cục này, nàng mượn nhờ tay của Trường Tôn Thuận Đức mà đưa quân tình cho Thổ Phiên.

Vũ Mị Nương sớm định ra kế hoạch... Cũng không phải giống như hiện tại, nàng tính toán không được hoàn mỹ như vậy. Nàng muốn Đỗ Hà bại, sau đó lại thông qua nguyên nhân chiến bại, dùng phương pháp giống nhau, cả Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nàng làm cả quân Đường bại, đạt mục đích của mình.

Đó cũng là vì hắn phát triển, bởi vì Bùi Hành Kiệm cẩn thận, bởi vì Đỗ Hà cẩn thận, quân Đường tránh được một kiếp.

Dùng phương thức hoàn mỹ, giải quyết vấn đề còn lại.

Vũ Mị Nương rất may mắn, nhưng nàng biết rõ điểm xuất phát của nàng không phải vậy, nàng có thể giấu diếm được người trong thiên hạ, nhưng không dấu diếm được Đỗ Hà, Đỗ Hà là người duy nhất biết chuyện này.

Dùng tính cách của Đỗ Hà, hắn có thể ngồi nhìn mấy vạn quân Đường bị hại chết, suýt nữa hại quân Đường thua tan tác sao?

Vũ Mị Nương không dám đưa ra kết luận này, trước khi Đỗ Hà về, nàng không thể không biết chính mình thắng. Nhưng mình thắng Trưởng Tôn Vô Kỵ, lại thua người mình yêu nhất, có thể tính là thắng sao?

Vũ Mị Nương rất là e ngại, nhưng thần sắc của nàng không có hối hận, nàng cũng không hối hận bản thân mình làm tất cả, mặc dù thời gian lặp lại, nàng vẫn không chút do dự mà đi lên con đường này.

...

Trường An, điện Thái Cực.

Lý Thế Dân cầm trong tay tấu chương bỏ trên bàn, cười lạnh nói:

- Thật là tức cười, thậm chí có người đề nghị đề cao thuế má, để giảm bớt khủng hoảng kinh tế trước mắt, muốn cho Đại Đường ta đi vào gót chân tiền triều sao?

Hắn không có chỉ mặt gọi tên, nhưng trên tấu chương vẫn có danh tính, nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.

Bọn họ thương nghị lấy vấn đề kinh tế Đại Đường, hai cuộc tác chiến đã tiêu hao quốc lực hơn thực tế.

Liêu Đông nghèo nàn, rất nhiều tướng sĩ đều sinh nứt da, cần đại lượng dược liệu, ngựa phương bắc không thích ứng khí hậu nghèo nàn, tổn thất thật lớn. Tình huống tây nam càng ác liệt, khí hậu cao nguyên ảnh hưởng thật lớn tới vận chuyển lương thực. Cao nguyên Thanh Tàng lại là bắc thấp nam cao, đồi núi cao sườn núi thấp, nhiều vô số kể. Vận lương cần hao phí tinh lực gấp mười, xuống núi cần lực gấp hai mươi lần, chỗ hao tổn nhân lực, vượt quá tưởng tượng, làm cho dự trữ của Đại Đường có chút kém cỏi.

Lý Thế Dân đang cùng quân thần thương nghị mấy vấn đề vào hôm qua, lúc ấy không có có kết quả, cho nên cho chư thần về suy nghĩ thật kỹ.

Kết quả tảo triều, Lý Thế Dân đã nhìn thấy một tấu chương, đề nghị hắn tăng thuế má.

Đề cao thuế má, đây là chuyện thông thường của tất cả triều đại, cũng không phải là chuyện hiếm lạ..

Nhất là nhà Tùy, càng phải như vậy.

Nhà Tùy quốc sách là tiềm tàng với đất nước, thuế má cực cao, nhất là Dương Quảng, càng trầm trọng hơn. Dân chúng không thể tiếp tục được nữa, triều đình lại giàu đến chảy mỡ.

Lý Thế Dân biết rõ quân là thuyền, dân là nước chảy, hấp thụ giáo huấn của nhà Tùy, thuế má của Đường triều thấp hơn xa nhà Tùy.

Bảo hắn tăng thuế má, vét tiền của dân chúng, đó là vạn không được.

- Vì kế hoạch hôm nay, đành phải giữ nguyên kế hoạch, đình chỉ hoạt động quân sự một hơi.

Lý Thế Dân nói thầm trong lòng, hắn rất không muốn hạ mệnh lệnh này, bởi vì hắn biết rõ quân đường ở tây bắc đang vâu thành Bình Nhưỡng, cách thắng lợi, chỉ thiếu chút nữa. Mà con vịt đun sôi lại bay, ai nguyện ý nhìn thấy.

Thời điểm hắn cân nhắc có nên quyết định hay không, một công công tay cầm phất trần, một tay thư mật, vội vã đi tới, hướng Lý Thế Dân bẩm báo nói:

- Hoàng Thượng, đại tổng quản truyền tin chiến thắng từ tây bắc tới.

Lý Thế Dân nghe được, nói hai chữ nhanh, tinh thần chấn động, vội vàng đưa tay cầm lấy.

Tin chiến thắng trong ghi lại những thắng lợi quân Đường trải qua, Lý Đạo Tông dùng binh pháp kỳ lạ, phái Tiệp Thắng Quân công hạ cửa thành Bình Nhưỡng, quân Đường lọt vào trong. Quân Cao Ly, ngăn cản không nổi, liên tục tan tác. Bị Tuyền Cái Tô Văn, thấy đại thế đã mất, ý đồ đốt hoàng cung. Tô Định Phương đoạt trước một bước đánh vào hoàng cung, bắt giữ Tuyền Cái Tô Văn.

Bình luận





Chi tiết truyện