chương 997/ 1309

Tiếng xôn xao dần lan rộng trong Nghênh Tân Các. Ba người Cổ Mộng Kỳ nhìn Hoàng Lăng, ánh mắt có phần căng thẳng, bàn tay đặt trên bàn không khỏi siết chặt, rồi nhìn Lâm Động. Lúc này hắn chỉ cúi đầu, tay mân mê chén rượu, vẻ mặt tĩnh lặng như mặt hồ.

Ba người Cổ Mộng Kỳ vốn lo lắng nhưng khi nhìn thấy hắn bình thản như vậy cũng yên tâm phần nào.

- Hà hà, Mộng Kỳ cô nương, không ngờ lại được gặp nàng ở đây,đúng là duyên phận.

Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh bàn, một tiếng cười vọng tới, Cổ Mộng Kỳ nhìn Hoàng Lăng tay cầm chén rượu, gương mặt nở nụ cười dịu dàng, thần sắc dường như định chuyển sang lạnh lùng, nhưng rồi như nghĩ tới điều gì, khẽ cắn môi rồi gượng cười.

- Trước đó trên biển có chút hiểu lầm với Cổ Mộng Kỳ cô nương, tại hạ xin tạ lỗi trước, đến khi Cổ Mộng Kỳ cô nương rời đi ta sẽ cho người đưa thương thuyền đến.

Hoàng Lăng nhìn Cổ Mộng Kỳ với ánh mắt nóng bỏng, dường như hắn không để tâm những người xung quanh nữa.

- Vậy ta đa tạ!

Cổ Mộng Kỳ khẽ nói.

- Không có gì…

Hoàng Lăng cười, rồi nói:

- Mộng Kỳ cô nương có thời gian không? Chỗ ta có người bằng hữu này muốn giới thiệu cho nàng. Sau này thương thuyền Cổ gia đi ra ngoài chưa biết chừng cần họ giúp.

- Có lẽ không tiện lắm.

Cổ Mộng Kỳ có phần khó xử nói, rõ ràng cô khá đau đầu vì sự phiền nhiễu của Hoàng Lăng.

Hoàng Lăng cười:

- Mộng Kỳ cô nương sẽ không cần phải không nể mặt tại hạ như vậy chứ?

Cảm nhận được hàn khí từ lời nói của Hoàng Lăng, sắc mặt Cổ Mộng Kỳ hơi có phần nổi giận.

Có không ít cường giả nhìn về hướng này, hiển nhiên họ nhận ra Hoàng Lăng có ý với nữ tử kia. Chỉ là nữ tử đó lại không thích thú gì.

Đương nhiên cũng chẳng có ai nói gì, phần lớn bọn họ đều muốn xem náo nhiệt. Hoàng Lăng không phải kẻ tầm thường, mà là nhân vật nằm trong tốp mười người đứng đầu Tân Tú Bảng. Tuy hắn khá kiêu căng nhưng với thực lực và thiên phú của hắn chẳng ai có thể nói gì được…

Cạch!

Khi đó, Lâm Động cuối cùng cũng đặt chén rượu trên tay xuống.

- Đúng là mặt thì nên nể một chút. Nhưng đôi khi có người lại tự đến làm mất mặt mình.

Chén đặt xuống bàn, giọng nói bình thản cũng vang lên. Những tiếng huyên náo bỗng chốc lặng xuống, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Động. Kẻ nói ra câu đó, không phải thật sự có bản lĩnh thì đúng là điên rồi.

Hoàng Lăng nheo mắt thành đường cong nguy hiểm, lúc này hắn nhìn Lâm Động với vẻ coi thường:

- Khẩu khí không nhỏ.

- Chắc ngươi cũng biết ta?

Lâm Động quay lại cười.

Kẻ này vừa đến đã tiếp xúc với Ngụy Chân, có thể đã được Ngụy Chân nói về thân phận của Lâm Động, vì thế chắc hẳn hắn cũng biết Lâm Động là người đứng thứ chín trong Tân Tú Bảng. Hoàng Lăng tiến lại đây cố nhiên có lý do là vì Cổ Mộng Kỳ nhưng chắc chắn không thể không dính dáng đến Lâm Động.

- Ha ha, Lâm Động, đệ cửu Tân Tú Bảng. Đúng là ta có biết, nhưng dường như cái danh đó không có sức uy hiếp mấy đối với ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hoàng Lăng nhếch mép.

- Lâm Động?

- Hắn chính là Lâm Động? Là Lâm Động mà giết năm cường giả Tử Huyền Cảnh ở Thiên Lôi Hải Vực?

- Chẳng trách mà dám nói như vậy với Hoàng Lăng…Hề, lần này có trò vui xem rồi. Nghe nói Hoàng Lăng đã bất mãn từ lâu vì bị hắn đẩy xuống vị trí thứ mười.

- Nếu hắn là Lâm Động thật thì e Hoàng Lăng cũng không đối phó nói. Tuy mười người đứng đầu Tân Tú Bảng cơ bản đều là cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng Lâm Động có thể một mình giết năm cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành đấy.

- Hừm, trong mười người đứng đầu có vài người quan hệ khá tốt với Hoàng Lăng, nếu động thủ, ai thua thiệt chưa biết được đâu.

Mọi người lập tức nhìn Lâm Động đầy ngạc nhiên. Rõ ràng cái tên Lâm Động không còn xa lạ gì nữa.

Ba người Cổ Mộng Kỳ căng thẳng nhìn hai người kia đầy lo lắng.

Lâm Động xua tay với ba người, nói:

- Chúng ta đi thôi, ta không muốn động thủ.

Xung quanh nghe vậy đều chẹp miệng, mọi người đều nói Hoàng Lăng kiêu căng, nhưng Lâm Động lúc này biểu hiện còn có bá khí hơn. Nhưng khi nhớ lại hắn từng có một trận đồ sát không chút nương tình ở Thiên Lôi Hải Vực, tim ai cũng co thắt lại, xem ra người thanh niên nhìn có vẻ thân thiện này chẳng phải loại thiện nam tín nữ gì.

Nhưng Hoàng Lăng là con người cũng đã kiêu căng quen rồi liệu có nuốt trôi cục tức này?

Một số người nhìn về Hoàng Lăng, quả nhiên sắc mặt hắn lạnh tanh:

- Ta cũng muốn xem xem kẻ đẩy ta xuống rốt cuộc có bản lĩnh hay chỉ là hư danh?

Mọi người nhướng mày, quả nhiên là Hoàng Lăng nhằm vào Lâm Động.

- Hà hà, hình như Hoàng Lăng huynh gặp phiền phức rồi…

Khi không khí đang căng như dây đàn thì một tiếng cười từ phía sau vang lên, hai thân ảnh bước r.

Hai người này nhìn có vẻ bình thường nhưng khí tức tỏa ra lại khiến người ta thót tim.

- Đó là Trần Thanh của Băng Phách Tông và Lịch Lâm của Thiên Sa Tông. Chẹp, chẹp, hai người đứng thứ bảy, thứ tám Tân Tú Bảng đó…

- Phúc Hải Tông, Thiên Sa Tông, Băng Phách Tông quan hệ rất mật thiết, ba người đó quan hệ cũng rất tốt. Chậc, áp lực đè lên Lâm Động cũng không nhỏ đâu.

Hoàng Lăng thấy hai người này ánh mắt hiện vẻ đắc ý rồi nói:

- Cũng không có gì, chỉ là muốn giao đấu học hỏi chút với Lâm Động huynh đây.

- Lâm Động sao…ta có nghe nói, hình như cũng có chút bản lĩnh. Ta rất hiếu kỳ.

Lịch Lâm mặc áo da cá kình nhìn Lâm Động cười.

- Không phải người của Loạn Ma Hải mà quá nghênh ngang ở đây cũng không tốt đâu.

Trần Thanh mỉm cười, nụ cười mang hàn khí lạnh như dao.

Hai kẻ đó nói chuyện đều không kiêng nể gì Lâm Động, bối cảnh của chúng đều không tầm thường, ai cũng đều là người có thiên phú, trong Loạn Ma Hải cũng chẳng mấy người dám gây sự. Còn về Lâm Động, chúng cũng đã nghe nói nhưng Đạo Tông thì đủ sức khiến chúng e dè.

Ba người Cổ Mộng Kỳ nhìn ba kẻ kia khí thế kinh người, sắc mặt đều hơi khó coi. Đối mặt với những người trong tốp mười Tân Tú Bảng quả thực họ không thể trấn tĩnh được.

- Chuyện của ta và Mộng Kỳ cô nương, tốt nhất ngươi đừng có nhúng tay vào. Người khác sợ Lâm Động ngươi chứ ta thì chẳng sợ chút nào!

Có thêm hai hảo hữu, Hoàng Lăng thấy vững tâm hơn, nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh băng, trầm giọng nói:

- Mộng Kỳ cô nương, đi cùng ta một chuyến.

Dứt lời, Hoàng Lăng không chút khách khí tiến lên trước nắm lấy cổ tay Ma La. Hắn không tin trước mặt ba người trong tốp mười Tân Tú Bảng mà Lâm Động dám làm gì.

Thế nhưng khi tay hắn sắp chạm vào tay Cổ Mộng Kỳ thì thấy một luồng sát khí bùng phát ngay bên cạnh.

Binh!

Một bàn tay tựa thép nhanh như chớp tóm chắt cánh tay Hoàng Lăng rồi đập mạnh xuống mặt bàn, cả cái bàn lập tức nổ tung.

- Ngươi!

Hoàng Lăng đại nộ, rồi hắn thấy Lâm Động ngẩng lên. Trong đôi mắt bình tĩnh ban nãy đã tràn ngập hung khí.

- Đúng là không biết điều.

Lâm Động vung tay, bình rượu bay lên đem theo kình phong ập thẳng vào mặt Hoàng Lăng trước bao ánh mắt kinh ngạc.

Bốp!

Bình rượu vỡ tan, rượu bắn tung tóe, mảnh vỡ rạch lên mặt Hoàng Lăng vô số đường, kình phong đánh bật hắn ra sau mười mấy bước.

Tất cả cùng há hốc mồm nhìn Hoàng Lăng vẻ mặt méo mó và Trần Thanh, Lịch Lâm sắc mặt tối sầm. Xem ra sự việc không thể yên ổn rồi…

Bình luận





Chi tiết truyện