chương 1094/ 1309

- Đại ca.

Khi hai tiếng đó thốt ra từ miệng người thanh niên tuấn mỹ kia, không khí dường như đông cứng lại.

Vô số cường giả đều sững sờ nhìn cảnh tượng đó, trong mắt ai cũng là sự chấn động, kinh ngạc không thể che giấu nổi. Vừa rồi thanh niên đó xuất hiện đã bộc lộ sự ngang tàng, bá đạo, nhưng chẳng ai cảm thấy khó chịu mà lại có cảm giác nên như vậy mới phải. Vì đó là Thiên Yêu Điêu, là một trong Tứ bá tộc nổi tiếng bá đạo trong yêu thú giới.

Dù họ không hiểu về thanh niên tuấn mỹ kia nhưng vẫn cảm nhận được sự cao ngạo của hắn. Ngạo khí đó không phục trời, không phục đất, thậm chí họ còn nghĩ, e là dù đối mặt với cường giả Luân Hồi Cảnh thì hắn cũng khó lòng khuất phục.

Thế nhưng Thiên Yêu Điêu hành động bá đạo, nội tâm cao ngạo đó, đứng trước một thanh niên độ tuổi tương đương, thậm chí thực lực còn yếu hơn, lại thốt lên hai tiếng khiến đất trời điên đảo.

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng nó không hề cứng nhắc, tất cả đều nhận ra đó là tiếng nói xuất phát từ nội tâm hắn.

Họ không thể hiểu được tại sao, chỉ đành nhìn về người thanh niên có tên Lâm Động kia, hắn ta một lần nữa lại khiến họ bất ngờ.

Trên bầu trời, ba người bọn Thiên Long Yêu Soái đồng tử cũng co nhỏ lại, Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái sắc mặt nặng nề, lần đầu tiên chúng cảm thấy dường như ra tay với Lâm Động là một quyết định sai lầm.

Vì đây cũng là lần đầu tiên chúng thấy Thiên Yêu Điêu cao ngạo là vậy lại gọi một người ngoại tộc, thậm chí một con người, là đại ca. Chúng thân là cường giả Chuyển Luân Cảnh, hiểu rõ tính cao ngạo không gì bằng của Thiên Yêu Điêu, vì thế chúng càng hiểu khiến Thiên Yêu Điêu gọi một tiếng đại ca tự nhiên như vậy khó khăn đến mức nào.

- Hà hà, nhiều năm vậy rồi, lần đầu tiên thấy A Điêu thế này…

Một cường giả trung niên trong Thiên Yêu Điêu thấy vậy cũng sững người một lúc rồi cười.

Hai cường giả Chuyển Luân Cảnh bên cạnh cũng gật đầu, nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ. Họ chỉ biết lần này Tiểu Điêu ra ngoài là để tìm một bằng hữu quan trọng, nhưng không ngờ quan hệ hai người lại sâu sắc như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cùng là người trong tộc họ rất hiểu tính cách Tiểu Điêu, cộng thêm thân phận của hắn trong Thiên Yêu Điêu tộc, đừng nói người ngoài, ngay đối mặt với trưởng bối Tiểu Viêm vẫn giữ nguyên bá khí độc tôn của mình, thường xuyên khiến trưởng bối tức giận. Nếu những bậc trưởng bối đó mà biết Tiểu Điêu lại có biểu hiện thế này thì dù định lực thế nào chắc họ cũng sẽ sững sờ mà há hốc mồm.

- Đúng là…

Lâm Động cũng thất thần mất một lúc vì hai tiếng đại ca của Tiểu Điêu, rồi hắn khẽ cười:

- Đúng là không dễ dàng gì…nhưng không phải ngươi đợi bao giờ thực lực ta hơn ngươi rồi mới chịu gọi đại ca sao?

- Này này, đừng có đắc ý, đấy là ta nể tình ngươi biểu hiện tốt ở Dị Ma Thành nên mới miễn cưỡng.

Tiểu Điêu nói, nhưng gương mặt cũng hơi ửng đỏ, chắc hẳn vừa rồi hắn cũng không dễ dàng gì.

Lâm Động cười, rồi hơi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu sau đó thở mạnh ra, dường như hắn muốn trút hết mọi gánh nặng trong lòng đi.

- Cuối cùng cũng tìm được các ngươi.

Lâm Động khẽ nói có phần run rẩy. Từ khi xuất hiện ở Loạn Ma Hải, lúc nào hắn cũng lo lắng lần phân ly đó là lần cuối cùng ba huynh đệ ở bên nhau.

Ở Loạn Ma Hải hắn cũng đã cố gắng hết sức thu thập tin tức của hai người nhưng đều trở về tay trắng, nhưng may mắn là cuối cùng họ vẫn gặp lại nhau.

Gánh nặng hơn một năm nay cuối cùng cũng được trút bỏ.

Tiểu Điêu nhìn gương mặt gầy gò của Lâm Động rồi cười. Hắn giang hai tay ra ôm chặt lấy Lâm Động. Không chỉ có Lâm Động chờ đợi ngày này mà hắn cũng vậy…chỉ là lần đó thương thế quá nặng, hắn chỉ có thể về tộc trị trương chứ không thể đi tìm hai người bọn Lâm Động được.

Hắn không nghĩ gì nhiều, hắn chỉ biết nếu thật sự Lâm Động và Tiểu Viêm xảy ra chuyện gì thì hắn nhất định sẽ khiến Nguyên Môn xác chất thành núi, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

- Nhưng đúng là ngươi đi đến đâu thì gây rắc rối đến đó…

Tiểu Điêu buông tay, cười nói.

- Để có đủ sức mạnh trở về Đông Huyền Vực, ta đành phải vậy thôi,

Lâm Động lắc đầu, đúng là hắn không muốn động tới ba đại Yêu Soái, nhưng hắn cũng không thể từ bỏ Huyền Thiên Điện được.

- Đông Huyền Vực à…

Tiểu Điêu nheo đôi mắt nhỏ dài của mình lại, hung quang lại trào dâng, rồi hắn cười:

- Ba tên lão cẩu đó, ta vẫn luôn luôn ghi nhớ…

- Chúng ta đều nhớ.

Lâm Động cười, nụ cười cũng sắc lẹm như đao.

- Có điều, động thì cũng đã động vào rồi…

Tiểu Điêu cười, ngẩng lên nhìn ba người bọn Thiên Long Yêu Soái, gương mặt lại hiện lên vẻ ngang ngược.

- Ở Đông Huyền Vực, Điêu gia ta không bảo vệ được các ngươi, nhưng nay đến Yêu Vực, kẻ náo dám động vào các ngươi, Điêu gia diệt kẻ đó! Việc tiếp theo cứ để ta, không thể lần nào cũng là ngươi ra mặt được.

Nghe Tiểu Điêu nói vậy, Lâm Động không kìm được bật cười rồi gật đầu, đây mới là Điêu gia bá đạo hắn quen…

Tiểu Điêu quay người bước ta từng bước, hung sát khí linh người cuộn trào như vũ bão.

Trên bầu trời, sắc mặt ba đại Yêu Soái đều trở nên thiếu tự nhiên.

- Thiên Yêu Điêu bọn ta làm việc tuy bá đạo nhưng cũng biết quy tắc. Tên tạp chủng này hôm nay không thoát được rồi, hai người các ngươi nếu thấy đủ nghĩa khí với hắn thì ở lại, Điêu gia ta tiếp.

Tiểu Điêu ngẩng lên nói.

Lời nói vừa dứt thì Thiên Long Yêu Soái tái mặt, ý của Tiểu Điêu rõ ràng là nhằm vào hắn.

- Ngươi cũng đừng quá ngông cuồng, ctv không phải địa bàn của Thiên Yêu Điêu các ngươi!

Thiên Long Yêu Soái giận dữ quát lên, rồi nhìn hai người Kim Viên:

- Hai vị, nếu để hắn làm loạn Thú Chiến Vực thì có lẽ đều không tốt cho chúng ta sau này.

Lúc này, rõ ràng Thiên Long Yêu Soái phải kéo cả hai Yêu Soái kia vào, nếu không, chiến đấu lực của đối phương đủ để đè chết hắn. Hắn không có tự tin để đối phó với bốn cường giả Chuyển Luân Cảnh, đặc biệt lại còn là Thiên Yêu Điêu…

Hai người Kim Viên nghe vậy, ánh mắt đều thay đổi liên tục, rồi cùng nghiến răng, lùi lại về sau trước vẻ mặt khó coi củ Thiên Long Yêu Soái.

- Hai vị bằng hữu, chuyện hôm nay bọn ta không tham dự nữa. Trước đó có đắc tội gì mong hai vị bỏ quá!

Hai người Kim Viên bao quyền từ xa nói với Tiểu Điêu. Họ không phải đồ ngốc, đắc tội với Thiên Yêu Điêu chỉ có thằng ngu mới làm. Hơn nữa dù có không rút lui, đối phương có tận bốn cường giả Chuyển Luân Cảnh, họ cũng không đối phó nổi. Tiểu Điêu đã đưa ra đường lui cho thì đương nhiên họ sẽ vui vẻ đi thôi. Còn về cái nghĩa khí gì đó với Thiên Long Yêu Soái thì đúng là trò cười. Nếu không phải vì Thần Vật Bảo Khố thì họ không muốn can dự vào tranh chấp giữa Thiên Long Yêu Soái và Lôi Uyên Sơn.

Cường giả ở xung quanh thấy thế đều há mồm, ánh mắt nhìn Tiểu Điêu càng thêm kính sợ. Thế nào gọi là khả năng uy hiếp? Đây chính là uy hiếp! Chỉ một câu nói cũng buộc hai đại Yêu Soái phải rút lui.

- Lợi hại thật.

Mấy người Trần Thông đều chẹp miệng, ở Thú Chiến Vực, Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái đều tương đương với kẻ thống trị tối cao. Vậy mà hiện giờ hai siêu cấp cường giả nổi danh khắp Thú Chiến Vực lại bị một lời nói buộc rút lui.

Họ lén nhìn Tiểu Điêu, rồi lại nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp, người thanh niên này càng ngày càng cao thâm khó lường.

- Các ngươi…được được, các ngươi tưởng Thiên Long Yêu Soái ta sợ sao?

Thiên Long Yêu Soái nhìn hai người Kim Viên, sắc mặt tím tái, ánh mắt tối sần, vung tay lên, một đạo hồng quang bắn ra.

- Hôm nay bản tọa muốn xem xem, một chọi một thì ngươi làm được gì ta?

Thiên Long Yêu Soái quát lên, hắn cũng khá thông minh, mở mồm là một chọi một, rõ ràng là sợ Tiểu Điêu cùng cả ba cường giả Chuyển Luân Cảnh kia đánh hội đồng. Như thế thì dù có nhiều thủ đoạn thế nào cũng sẽ vô cùng thê thảm.

- Ngươi giở trò với Điêu gia ta sao?

Tiểu Điêu thích thú nhìn Thiên Long Yêu Soái, đương nhiên hắn ra ý đồ đó, rồi ánh mắt lóe hung quang.

- Có điều, đối phó với loại tạp chủng như ngươi mà cần gọi người thì quá coi trọng ngươi rồi.

Lời cuối cùng vừa dứt thì đôi cánh dơi giang rộng phía sau, năng lượng tử hắc bá đạo bắn thẳng lên trời, tạo nên một áp lực đáng sợ bao trùm khắp trời đất.

Hiện tại, thực lực Tiểu Điêu cuối cùng cũng đã hồi phục hoàn toàn.

Bình luận





Chi tiết truyện