chương 1136/ 1309

- Phù Tông?

Khi hai chữ này lọt vào tai, toàn thân Lâm Động rõ ràng cứng lại, sâu trong ánh mắt ánh lên ngọn lửa rừng rực cháy.

Phù Tông.

Đó gần như là tầng thứ cao nhất của Phù Sư, có không ít người tu luyện tinh thần lực, người tu luyện cả tinh thần lực và nguyên lực cũng ko ít, nhưng người thật sự đạt đến cánh giới Phù Tông về tu vi tinh thần lực thì cực ít. Nguồn: http://truyenfull.vn

So với nguyên lực, tinh thần lực rõ ràng mơ hồ hơn, muốn đạt được cảnh giới Phù Tông không phải chuyện dễ dàng.

Trước cảnh giới Phù Tông, mức độ ngang ngược của tinh thần lực có lẽ yếu thế hơn nguyên lực, nhưng một khi đã đạt được cảnh giới này thì tinh thần lực mới thể hiện sự lợi hại thực sự.

Phù Tông có thể sánh với cường giả có tu vi nguyên lực Chuyển Luân Cảnh. Nhưng thông thường, dù là cường giả Chuyển Luân Cảnh, khi gặp cường giả tinh thần lực Phù Tông thì cũng phải đau đầu.

Tinh thần lực hiện nay của Lâm Động đang ở tầng thứ Tiên Phù Sư đại thành đỉnh phong, cũng chỉ cách Phù Tông một bước nữa thôi. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, muốn bước được một bước này cần có cơ duyên rất lớn.

Mà lúc này đây, Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa không phải cơ duyên đó sao?

- Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa khiến con người rơi vào ảo cảnh, trong ảo cảnh không phải bản thể mà là tinh thần thể. Vì thế, nhìn từ góc độ nào đó thì đây chính là một cơ hôi tu luyện đặc biệt cho tinh thần lực. Đương nhiên, tiền đề phải là khống chế được sức mạnh đó, nếu không, tu luyện không thành sẽ tổn hại đến tinh thần khiến bản thể khô héo mà chết.

Nham bình thản nói.

Lâm Động gật đầu, xem ra thứ này có cả cơ hội và thách thức.

- Đương nhiên, giờ chúng ta không có thời gian, vẫn nên giải quyết vấn đề ở đây trước đã.

Nham vừa dứt lời thì một đạo bạch quang dịu nhẹ bắn ra từ cơ thể Lâm Động. Ánh sáng ngưng tụ thành một con dao găm trắng, dao rạch ba đường, chỉ thấy trên vách sơn động lập tức hiện ra ba cái hắc động, đất đá rơi xuống. Trong đống đất là những cái rễ đen kéo dài, tạo thành hình một cái mặt quỷ.

Khi đất đá rơi xuống, dường như Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa cảm nhận được nguy hiểm, phát ra những âm thanh chói tai, cánh hoa lay động, hắc quang cùng ảo hương bắn về phí Lâm Động.

Lâm Động giật mình, không ngờ thứ này khi bị ngắt xuống lại hung tàn như vậy.

- Hừ!

Nham hừ lạnh một tiếng, bắn ra một đạo bạch quang biến thành tấm thạch phù. Trên thạch phù bắn ra những đạo phù văn giống như sợi xích nhằm thẳng vào đống đất đá dưới đất.

Bùm!

Đất đá nổ tung, ba cây hoa lập tức bị phù văn quấn chặt. Chúng giãy giụa ác liệt, tỏa ra vô số những luồng hắc khí tà ác, nhưng khi chạm vào phù văn đều tan biến hoàn toàn.

- Thu!

Trong thạch phù vọng ra một tiếng hô nhỏ, những sợi xích phù văn quay trở lại, bọc lấy ba cây Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa chui vào trong thachhj phù. Sau khi chúng biến mất, mùi hương quỷ dị trong sơn động cũng tan đi nhiều.

Lâm Động thấy Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa đã bị thu phục cũng thở phào. May mắn là hắn có thần vật là Tổ Thạch, có tính khắc chế dị ma rất cao, nếu không e là hắn không dám vào sơn động này.

- Giờ đến lúc giải quyết ảo hương trong người ngài ấy rồi.

Lâm Động nhìn về phía tộc trưởng Thiên Yêu Điêu, sắc mặt có phần ngưng trọng. Nếu không thể thanh trừ ảo hương, đợi ngài tự tỉnh dậy thì không biết đến bao giờ.

- Yên tâm đi.

Nham đáp, rồi hắn xuất hiện phía trên đỉnh đầu tộc trưởng Thiên Yêu Điêu. Bỗng ầm một tiếng, bạch quang dịu nhẹ tràn xuống bao trùm lấy ngài.

Phụt phụt!

Thân thể như bàn thạch của tộc trưởng bỗng khẽ rung lên, từ các lỗ chân lông tỏa ra từng tia từng tia hắc khí với thứ mùi hương quỷ dị.

Hắc khi vừa gặp bạch quang quanh người tộc trưởng là tan biến.

Lâm Động đứng bên cạnh không dám lên tiếng làm phiền, chỉ nhìn chăm chăm tộc trưởng. Nét mặt tộc trưởng lúc này vô cùng phong phú, nhưng nhiều nhất là một sự hoang mang, rõ ràng, khi ảo hương dần được thanh trừ, ảo cảnh của ngài cũng không còn hoàn mỹ nữa. Với cường giả đỉnh cấp như ngài, chỉ cần ảo cảnh xuất hiện kẽ hở, muốn giữ chân ngài không phải chuyện dễ.

Gần nửa ngày sau Lâm Động mới thấy ánh sáng từ Tổ Thạch trên đỉnh đầu tộc trường bắt đầu tu về.

Khi tia sáng cuối cùng quay về Tổ Thạch, nó khẽ chấn động rồi biến thành tia sáng chui lại vào cơ thể Lâm Động.

Lâm Động nghĩ chắc đã thanh trừ xong, mừng rỡ nhìn về phía tộc trưởng. Nhưng rồi hắn kinh ngạc khi thấy ngài vẫn không hề có dấu hiểu tỉnh lại.

- Tuy ảo hương đã bị thanh trừ hét, nhưng dù gì cũng đã trong ảo cảnh quá lâu, phải đợi khi hắn hoàn toàn tỉnh táo thì mới thức tỉnh được. Nếu không sẽ bị hỗn loạn giữa ảo và thực, thần trí sẽ bị tổn thương.

Nham giải thích.

Lâm Động nghe thế mới chợt hiểu, trong lòng thấy hơi sợ hãi, Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa đúng là quá lợi hại, chẳng trách mà giữ chân được cả cường giả đỉnh cấp Luân Hồi Cảnh như tộc trưởng Thiên Yêu Điêu.

- Việc ở đây chúng ta tạm thời không quản nữa. Có thể thức tỉnh hay không chỉ có thể dựa vào bản thân hắn mà thôi. Chúng ta hãy đi chỗ khác thu đám Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa lại, cũng coi như là giúp họ.

Nham cười.

Lâm Động không có ý kiến gì, vừa giúp được Thiên Yêu Điêu giải quyết rắc rối, lại lấy được thứ Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa quý giá kia, tại sao không làm chứ?

Nghĩ vậy, Lâm Động quay người đi ra khỏi sơn động rồi dạo một vòng thiên động. Dọc đường hắn cũng gặp vài sơn động bên trong đều có cường giả bế quan và cũng rơi vào ảo cảnh của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa.

Lâm Động lấy đi hết số hoa kỳ bảo này rồi dùng sức mạnh của Tổ Thạch thanh trừ ảo hương trong cơ thể những cường giả kia.

Trong tay Lâm Động lúc này cũng có đến chín bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa rồi. Theo như Nham nói, có càng nhiều thì hiệu quả tu luyện tinh thần lực càng tốt.

Có hai ba sơn động Lâm Động không vào được, vì ở cửa động có phong ấn. Chắc hẳn đó là do các cường giả bế quan bên trong đặt ra. Điều này cũng khiến Lâm Động thấy bất lực, hắn vào được sơn động của tộc trưởng là vì có bản mệnh huyết vũ, nếu không thì hắn cũng chỉ biết đứng ngoài giương mắt nhìn.

Những sơn động bị phong ấn có lẽ bên trong là những cường giả có địa vị và thực lực rất cao. Lâm Động chỉ cần đứng ở cửa động cũng cảm ứng được thứ áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ bên trong rồi.

Nhưng đáng tiếc, có lẽ họ cũng đã rơi vào ảo cảnh, nhưng vì bị phong ấn nên Lâm Động cũng đành bỏ cuộc. Chỗ này vẫn phải đợi tộc trưởng Thiên Yêu Điêu xuất quan đến giải quyết vậy.

Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt đã hai ngày qua đi, nhưng Lâm Động vẫn không cảm nhận được tộc trưởng Thiên Yêu Điêu sẽ tỉnh lại. Điều này khiến hắn lo lắng, dù gì cũng sắp tới lúc Thiên Yêu Điêu tộc chọn tộc trưởng kế nhiệm rồi.

Lâm Động đi không mục đích trong sơn động, trong tay hắn là một bông Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa bị phù văn bọc quanh.

- Hình như đến tận cùng sơn động rồi.

Lâm Động đột nhiên dừng lại, hắn cảm thấy không gian phía trước dường như có trở ngại, ánh mắt lóe lên chút kinh dị, lưỡng lự một chút rồi đưa tay ra.

ầm!

Không gian hắc ám phía trước nổi gợn, nhưng lần này không có sơn động ở phía sau.

- Ủa?

Lâm Động kêu lên kinh ngạc, dường như hắn cảm nhận được một luồng năng lượng cổ xưa, bí ẩn từ không gian hắn vừa chạm vào. Cảm giác đó dường như còn mạnh mẽ hơn cả tộc trưởng Thiên Yêu Điêu.

- Lẽ nào, phía sau là vị siêu cấp quái vật nào đó của Thiên Yêu Điêu tộc đang bế quan?

Lâm Động lẩm nhẩm, hắn không cảm nhận được mùi vị của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, xem ra đây là nơi duy nhất không bị Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa xâm thực. Điều này khiến hắn khá chấn động, xem ra lão quái thần bí bế quan ở đây có thực lực rất khủng bố.

Lâm Động không dừng lại lâu, chỉ nhìn chăm chú không gian đó một lúc rồi quay người đi, trở về sơn động của tộc trưởng Thiên Yêu Điêu.

- Hử?

Nhưng khi Lâm Động vừa bước vào sơn động, hắn bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn thạch đài. Chỉ thấy thân ảnh vững nhưu bàn thạch lúc này đang chầm chậm mở mắt.

Uỳnh!

Ngay vào khoảnh khắc ngài mở mắt, một trận cuồng phong nguyên lực hùng hồn hình thành, áp lực đáng sợ khiến thân thể Lâm Động khẽ run rẩy.

Nhưng Lâm Động không hề sợ hãi mà ngược lại còn thấy vui mừng.

Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!

Bình luận





Chi tiết truyện