chương 1290/ 1309

Trên đỉnh núi, Lâm Động nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, tựa như vẫn chưa tỉnh lại được sau cơn chấn động. Một lúc lâu sau hắn mới hít sâu mộ hơi, cúi nhìn Nhân Nhân, chỉ thấy đôi mắt to đen láy của cô bé đang nhìn mình, chỉ có điều ánh mắt ấy không có sự ngây thơ của trước kia.

- Thật không ngờ, người mà ta gặp nhiều năm trước lại là Sinh Tử Chủ đại danh hiển hách.

Lâm Động thở dài, trong lòng cảm thấy phức tạp. Nhân Nhân hiện giờ còn là cô bé trong sáng trước kia không? Hắn không tìm thấy sự ngây thơ trong mắt cô bé nữa, có lẽ ký ức của Nhân Nhân vẫn còn, nhưng có lẽ giờ cô bé vẫn là Sinh Tử Chủ nhiều hơn.

- Vẻ mặt có cần nghiêm trọng thế không? Luân hồi chuyển thế không phải hồi sinh, hai loại ký ức hoà lẫn chứ không phải loại bỏ một cái. Khi đứng trước tỷ tỷ, muội vẫn là Nhân Nhân.

Nhân Nhân dường như nhìn ra suy nghĩ của Lâm Động, hi hi cười.

Lâm Động gãi đầu rồi nhìn mấy người Ứng Hoan Hoan, nhún vai:

- Đại sư tỷ của mọi người về rồi.

- Xin chào các vị, nhớ ta không?

Nhân Nhân vẫy vẫy tay với mấy người Ứng Hoan Hoan, nụ cười có vẻ rất ngây thơ.

- Đại sư tỷ, dáng vẻ này thật rất hợp với tỷ.

Không Gian Chủ híp mắt cười tiến lại, đưa tay vuốt tóc Nhân Nhân, nhưng cô bé đã nhảy lên tát cho hắn một cái:

- Tiểu Không, phải tôn kính đại sư tỷ một chút, đệ có hiểu lễ phép là gì không hả? Nói bao nhiêu lần rồi?!

Mấy người Viêm Chủ thấy thế thì cười khổ, không ngờ tuy thay đổi hình dạng nhưng tính cách nóng nảy bạo lực đó vẫn không thay đổi.

Sinh Tử Chủ giáo huấn Không Gian Chủ một trận rồi mới đập đập tay nhìn về hướng Tây Huyền Vực, ánh mắt hơi tối lại:

- Xem ra Trấn Ma Ngục mà chúng ta chấn áp bị chúng tìm ra rồi.

Ứng Hoan Hoan gật đầu:

- Nay tam đại liên quan đã tới, đợi khi đại quân tề tựu chúng ta sẽ tấn công Tây Huyền Vực, tiêu diệt Ma Ngục.

- Không ngờ…lại có đại chiến. Chỉ có điều, lần này chúng ta không có sư phụ gánh vác giúp mà phải dựa hoàn toàn vào bản thân.

Sinh Tử Chủ thở dài, giọng nói non nớt mang chút nặng nề khiến người ta thấy áp lực.

Mấy người Viêm Chủ nghe vậy thần sắc cũng nặng nề hơn.

- Đại sư tỷ cũng đừng bi quan, sư phụ không còn nhưng Ma Ngục cũng không có Dị Ma Hoàng. Chúng bị giam trong trời đất này như tội đồ, cuối cùng sẽ bị tiêu diệt thôi.

Ứng Hoan Hoan nói.

- Ha ha, đúng, tuy sư phụ không còn nhưng Dị Ma Hoàng đáng sợ nhất cũng không còn.

Sinh Tử Chủ gật đầu cười, ánh mắt loé hàn quang:

- Vậy lần này diệt cỏ phải diệt tận gốc.

- Có lẽ hai ngày nữa liên quân sẽ tới.

Viêm Chủ nói.

- Ừm.

Sinh Tử Chủ híp mắt cười:

- Vậy đợi hai ngày nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ diệt sạch đám dị ma!

Tuy cười rất ngây thơ, nhưng sáy ý trong câu nói khiến nhiệt độ xung quanh như hạ xuống.

- Đại ca ca.

Sinh Tử Chủ đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lâm Động.

- Muội đừng gọi ta như vậy nữa được không?

Lâm Động không khỏi rùng mình.

Sinh Tử Chủ bật cười rồi uể oải nói:

- Nhưng huynh cũng thật lợi hại, đến tiểu sư muội như băng sơn của bọn ta cũng cưa đổ được. Nói xem huynh dùng thủ đoạn gì thế?

- Đại sư tỷ!

Ứng Hoan Hoan kêu lên.

- Ha ha, được, không nói cái này nữa. Nhưng tiểu tử này đúng là có bản lĩnh, mới từng đấy thời gian đã tu luyện được Thần Cung, đúng là không hề thu kém tiểu sư muội năm đó.

Sinh Tử Chủ cười, tuy tu vi nguyên lực Luân Hồi Cảnh của hắn không là gì, nhưng sức mạnh phát ra từ Thần Cung khiến Sinh Tử Chủ cũng thấy kinh ngạc.

Mấy người Viêm Chủ đều nhìn Lâm Động nhún vai như đã quen với việc này rồi.

- Mọi người nói chuyện đi, ta có chuyện muốn nói với tiểu sư muội.

Sinh Tử Chủ kéo Ứng Hoan Hoan ra đi, dừng bước bên cạnh vách núi, nụ cười mới nhạt dần:

- Muội áp chế sức mạnh trong cơ thể đúng không?

- Ừm.

Ứng Hoan Hoan nhìn về phía xa khẽ gật đầu.

Sinh Tử Chủ ngồi xuống:

- Trạng thái này của muội không đánh lại được Thiên Vương Điện đâu.

- Đại sư tỷ yên tâm, muội biết chừng mực.

Ứng Hoan Hoan mỉm cười.

Sinh Tử Chủ thở dài:

- Luân hồi lần này thay đổi lớn thật..Nhưng muội cứ suy nghĩ đi, trong chúng ta cũng chỉ có muội đánh bại được Thiên Vương Điện.

Ứng Hoan Hoan cũng ngồi xuống, hai tay ôm gối, khẽ nói:

- Nếu không có bọn dị ma này thì tốt biết bao…

Như thế thì nàng không phải đánh thức sức mạnh, cũng không cần đóng băng mọi cảm xúc chịu đựng sự lạnh lẽo cô đơn vô tận này.

Sinh Tử Chủ vẻ mặt phức tạp:

- Vất vả cho muội rồi. Trách nhiệm này lại đè nặng lên vai muội.

Ứng Hoan Hoan lắc đầu, nàng vùi đầu vào giữa hai gối, hạ giọng nói:

- Tỷ yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng.

Sau khi gọi được Sinh Tử Chủ, hai ngày sau yên bình rất nhiều, thỉnh thoảng họ lại nhìn về hướng bắc. Họ có thể cảm nhận ở phía xa có một luồng chiến ý khủng bố đang tràn tới.

Chiến ý ấy kinh thiên động địa, đến họ cũng cảm thấy ngưng trọng. Tất cả cường giả trong trời đất này hội tụ, khí thế đó không một cá thế nào có thể ngăn chặn được.

Sự tĩnh lặng trước cơn bão đó đến ngày thứ ba cũng bị phá vỡ. Mấy người Lâm Động ngẩng lên, chỉ thấy ở phía chân trời xa, vô số thân ảnh đang lao tới như vũ bào. Âm thanh xé gió cách xa cả nghìn dặm cũng vẫn nghe thấy rõ ràng.

Từng đội quân cường giả từ xa tới, rồi đáp xuống trước đỉnh núi. Cả không gian bị bao phủ bởi đại quân liên minh, biển người mênh mông không nhìn thấy điểm tận cùng.

Tám người Lâm Động đứng trên đỉnh núi, đại quân cũng nhận ra họ, đồng thanh cung kính chào:

- Bái kiến chư vị nguyên lão!

Từ trong đại quân có quang ảnh bay ra, nhanh chóng tiếp cận đỉnh núi của họ.

- Đại ca!

Một giọng nói hùng hồn vang lên, rồi thân ảnh to lớn bay về phía Lâm Động, khi đáp xuống khiến cả ngọn núi rung chuyển.

- Tiểu Viêm?

Lâm Động mừng rỡ, Tiểu Viêm hiện này đã tráng kiện hơn trước đây, chỉ có điều bề mặt da hắn có phần thô ráp, thấp thoáng có ánh tử kim.

- Sức mạnh này…

Lâm Động cảm nhận được sức mạnh của tổ phù từ Tiểu Viêm.

- Là Hồng Hoang Tổ Phù.

Hồng Hoang Chủ cười, quan sát Tiểu Viêm rồi gật gù, cũng hài lòng về sự chủ nhân mới mà Hồng Hoang Tổ Phù chọn.

Tiểu Viêm gãi đầu, cười:

- Một năm trước đột nhiên phát hiện rồi thử xem, không ngờ lại được Hồng Hoang Tổ Phù chấp nhận.

Lâm Động gật đầu cười, cảm thấy mừng cho cơ ngộ của Tiểu Viêm. Hắn có thể nhận ra Tiểu Viêm hiện nay đã là Luân Hồi Cảnh, cộng với Hồng Hoang Tổ Phù, dù đối mặt với dị ma cấp Chân Vương cũng không phải dè chừng.

Lâm Động cười rồi nhìn sang bên cạnh Tiểu Viêm, người thanh niên tuấn mỹ mặc hắc ý đứng đó, bộ dạng ấy ngoài Tiểu Điêu còn có thể là ai. Chỉ có điều, hắn lúc này có lẽ vì phải quản lý liên minh Yêu Vực mà gương mặt có thêm phần nghiêm nghị.

Tiểu Điêu cũng nhìn Lâm Động, vẻ mặt đầy sự ấm áp, hai người nhìn nhau cười, giữa huynh đệ cũng không cần nhiều lời.

- Đúng rồi, có người rất muốn gặp ngươi.

Tiểu Điêu đột nhiên vẫy tay về phía liên quân Yêu Vực, rồi một đạo hồng quang bay tới, khi ánh sáng tan đi, một thiếu nữ mảnh mai xuất hiện trước Lâm Động.

Thiếu nữ đó dáng người mảnh mai, mái tóc buộc tuỳ ý, làn da trắng nhưu tuyết, lông mày lá liễu, sống mũi cao, đôi môi hồng gợi cảm khẽ mím lại. Nụ cười mang sự yêu mị khiến người ta rung động.

- Muội…muội là Tâm Thanh?

Lâm Động ngạc nhiên.

- Tâm Thanh bái kiến Lâm Động đại nhân.

Thiếu nữ cười, nụ cười có chút dụ hoặc, đôi mắt long lanh không giấu được sự mừng rỡ, can đảm mà nồng nhiệt nhìn Lâm Động.

Thiếu nữ này chính là Tâm Thanh hồi đó đã cùng Lâm Động đến Yêu Vực, nhưng cuối cùng được truyền thừa của Cửu Vĩ Linh Hồ và phong bế cả trại tử.

Chỉ có điều, trong mấy năm qua, thiếu nữ này đã thay đổi rất nhiều, không còn sự rụt rè xưa nữa, đôi mắt long lanh ấy nhìn Lâm Động cũng khiến hắn nhột nhạt.

Sự mỵ hoặc của Cửu Vĩ Linh Hồ rất lợi hại, chẳng trách mà đến Thôn Phệ Chủ năm đó dù có lão bà rồi vẫn dây dưa với Cửu Vĩ Linh Hồ…

- Trại của mọi người vẫn tốt chứ?

Lâm Động cười hỏi.

Tâm Thanh gật đầu:

- Cửu Vĩ tộc nay đã là một trong các bá tộc của Yêu Vực. Đây là nhờ Lâm Động đại nhân năm đó đã tương trợ, đại ân đại đức đó, Tâm Thanh khắc ghi trong lòng.

Lâm Động cười, trong lòng cũng mừng cho sự thay đổi của Cửu Vĩ trại.

Từ phía xa lại có thêm nhiều người nữa đến. Thanh Đàn, tt, Đường Tâm Lăng, Thanh Trĩ, những cao tầng của liên quân đều đến.

Ứng Hoan Hoan thấy đại quân đã tề tựu, hít sâu một hơi nói:

- Mọi người đã đến đủ, vậy tam đại liên quân sẽ do Tâm Lăng cô nương chỉ huy đại cục, những người còn lại tận lực tương trợ.

- Trận chiến này nếu thua thì mọi sinh linh trong trời đất này sẽ rơi vào tay dị ma!

- Rõ!

Mọi người nghe thế đều trịnh trọng ôm quyền, hiển nhiên họ biết rõ tầm quan trọng của trận quyết chiến này.

- Nếu vậy…

Ứng Hoan Hoan và Sinh Tử Chủ nhìn nhau, ánh mắt đều loé lên sự sắc lạnh.

- Đại quân lên đường, tấn công Tây Huyền Vực!

Bình luận





Chi tiết truyện