chương 742/ 1309

Là Tông phái siêu cấp mạnh nhất Đông Huyền Vực, quy mô tông môn của Nguyên Môn chỉ hơn chứ không kém Đạo Tông. Trong phạm vi tông môn của Nguyên Môn có mười mấy Vương triều. Những Vương triều này đều coi Nguyên Môn là lãnh đạo tối cao, dù là sự thay đổi Hoàng đế của một Vương triều, hay là một Vương triều thay triều đổi vị cũng nhất định phải được Nguyên Môn thông qua, ở đây Nguyên Môn thật sự là kẻ thống trị thực sự!

Khu vực sở tại của Nguyên Môn được gọi là Nguyên Vực. Trong khu vực này, địa vị của đệ tử Nguyên Môn vô cùng cao, cho dù có tiến vào Hoàng cung của các Vương triều kia thì dù là Hoàng đế cũng phải cung kích tiếp đãi.

Trung tâm Nguyên Vực chính là Nguyên Môn, ở sâu trong Nguyên Môn có ba ngọn núi lơ lửng trên không, từ trên đó bắn ra vô số tia sáng tựa như mặt trời chiếu rọi cả Nguyên Môn.

Ba ngọn núi này cũng là Thánh địa trong lòng đệ tử Nguyên Môn, vì đây chính là nơi ba vị Chưởng giáo Nguyên Môn bế quan.

Nhìn về ngọn núi ngoài cùng bên phải, sâu trong đó là một ngọn thạch tháp gãy đỉnh, trên đó là vô số những dấu vết của thời gian.

Trên cùng của ngọn tháp là một thân ảnh mặc tử kim bào, tĩnh lặng ngồi như lão tăng nhập định, không có bất cứ năng lượng ba động nào, nhưng không hiểu sao, nếu cảm nhận kỹ sẽ nhận ra, nguyên lực của cả khu vực này đang thay đổi theo từng nhịp thở của thân ảnh đấy.

Sự yên tĩnh này không biết kéo dài trong bao lâu, bỗng nhiên có tiếng rắc rất nhỏ vang lên, thân ảnh đó khẽ động, đôi mắt đang nhắm chặt cũng từ từ mở ra.

Uỳnh!

Đúng lúc ấy, mây đen trên bầu trời cuộn trào, cuồng phong nổi lên khiến cây cối trên ngọn núi lay động dữ dội.

Thân ảnh ấy có mái tóc màu bạc, đôi mắt tang thương, sâu thẳm, nhưng gương mặt lại trắng mịn tựa như trẻ con. Sự phối hợp này khiến hắn vô cùng kỳ quái nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác rất hài hòa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Bàn tay trong tay áo dần thò ra, trong đó có ba mảnh ngọc vỡ, trên mảnh ngọc có thể nhìn thấy ba gương mặt, chính là ba người bọn Khương Trưởng lão.

Người tóc bạc ánh mắt lặng lẽ nhìn mảnh ngọc, sâu trong mắt ánh lên một tia sáng dường như có sức mạnh xuyên thấu thiên địa.

- Có kẻ dám cả gan giết Trưởng lão của Nguyên Môn ta? Không biết là thần thánh phương nào, không thể không gặp xem sao!

Người tóc bạc cười nhạt, rồi hai mắt hắn nhắm lại, một tia kim quang bỗng bắn ra từ trán hắn, không gian phía trước mặt bị tách ra, kim quang biến thành một cái bóng rồi bay vào khe nứt đó.

o0o

Trong Ma Âm Sơn, bốn đạo quang ảnh bay qua rồi lơ lửng trên không trung, nhìn về khu đất đổ nát, ở đó tỏa ra một mùi tanh nồng đáng kinh hãi.

- Danh tiếng của Ma Âm Sơn không hề nhỏ, bình thường đi qua đây cũng vô cùng nguy hiểm. Hôm nay chúng ta tiêu diệt chúng cũng coi như làm việc tốt.

Tiểu điêu cười.

Lâm Động mỉm cười, rồi thu lại ánh mắt, nói:

- Rời khỏi đây, tìm một nơi an toàn luyện hóa Địa Tâm Dựng Thần Diên đã!

- Ừm! Động tĩnh ở đây không hề nhỏ, có lẽ không lâu nữa sẽ có người đến. Ma Âm Sơn bị tiêu hủy cũng không phải vấn đề gì. Quan trọng là ba kẻ kia của Nguyên Môn, chuyện này mà truyền về Nguyên Môn, chắc chắn bọn chúng sẽ bạo nộ.

Ứng Hoan Hoan nói.

Lâm Động gật gù, ba tên đó đều không phải nhân vật tầm thường, bọn chúng bị giết chắc chắn Nguyên Môn sẽ không ngồi yên. Nơi này nên sớm rời đi là hơn!

Nghĩ vậy hắn khẽ vẫy tay, hóa thành quang ảnh bay ra ngoài dãy sơn mạch, theo sau hắn là ba người bọn Tiểu điêu.

Bốn người rời đi, khu vực này lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại mùi máu tanh phảng phất trong không khí.

Sự tĩnh lặng này kéo dài trong khoảng nửa ngày, rồi bỗng có một khe nứt hiện ra, một thân ảnh kim quang từ từ bước ra. Hắn nhìn xuống dưới rồi dừng lại nơi Thẩm Vân và Hạ Ngôn nổ tan tành, hai mắt nheo lại.

- Nguyên thần cũng bị hủy hoại rồi, thủ đoạn thật dứt khoát!

Thân ảnh kim quang khẽ nắm tay lại, chỉ về phía Ma Âm Sơn, cả ngọn núi bỗng uỳnh uỳnh sụp đổ, chỉ trong mấy hơi thở, cả ngọn núi đã bị hắn đẩy xuống lòng đất.

- Nhưng mà… các ngươi có chạy được không?

Cả ngọn núi chìm vào lòng đất, thân ảnh kim quang đó khẽ nghiêng đều nhìn về hướng bọn Lâm Động vừa đi, cười nhạt. Không gian lại tách ra, thân ảnh đó lại bước vào trong.

o0o

Trên bầu trời một nơi rất xa Ma Âm Sơn, bốn quang ảnh bay qua cùng với tiếng nổ cuồng bạo.

Bỗng một thân ảnh đột ngột dừng lại, ba người kia thấy vậy cũng vội vàng dừng lại nhìn về phía sau.

- Sao vậy?

Lâm Động nhìn Tiểu điêu, nghi hoặc nói.

Sắc mặt Tiểu điêu lúc này vô cùng ngưng trọng, nụ cười trước đây đã biến mất hoàn toàn, đôi mắt hắn nhìn về nơi xa ở phía sau, dường như muốn xuyên qua không gian vậy.

- Có kẻ theo đuôi chúng ta rồi!

Tiểu điêu trầm giọng nói.

Nghe vậy sắc mặt ba người còn lại cùng thay đổi.

- Hắc hắc, có người đang xuyên qua không gian đuổi theo chúng ta, bản lĩnh không nhỏ! Xem ra là một trong ba vị Chưởng giáo của Nguyên Môn rồi.

Tiểu điêu cười khảy.

Đồng tử Lâm Động co rút lại, sắc mặt ngưng trọng, không ngờ bản lĩnh ba vị Chưởng giáo lại có bản lĩnh truy tông bọn họ thông qua không gian như vậy.

- Làm thế nào đây?

Tiểu Viêm hỏi.

- Tuy hiện giờ Điêu gia ta không đánh lại hắn, nhưng nếu muốn chạy thì hắn không ngăn được đâu!

Tiểu điêu cười khảy, rồi hai tay hắn đột ngột kết ấn, quang mang tử hắc sắc bùng phát từ cơ thể, rồi biến thành một đạo quang trận xoay tròn trước mặt hắn, không gian xung quanh hắn cũng có dấu hiệu sụp đổ.

- Đi!

Quang trận xuất hiện, Tiểu điêu vung tay lên, một luồng kình phong đem theo ba người Lâm Động chui vào quang trận, rồi quang trận nhanh chóng xoay tròn, không gian cũng nứt ra, soạt một tiếng quang trận và cả bốn người Lâm Động đều biến mất.

Bốn người biến mất, không gian lại trở nên tĩnh lặng, mãi nửa tiếng sau đó, không gian tại một nơi khác tách ra, thân ảnh kim quang kia lại bước ra.

- Không gian di động… bản lĩnh không nhỏ!

Thân ảnh kim quang vừa xuất hiện là nhìn về nơi bọn Lâm Động biến mất, hàng lông mày của hắn chau lại, rồi lẩm bẩm:

- Ta ngày càng có hứng thú với các ngươi rồi đấy!

Vừa dứt lời, thân ảnh kim quang tung chưởng, một đạo quang kính xuất hiện chiếu sáng nơi quang trận biến mất. Ở đó không gian chuyển động, hóa thành đường thông đạo màu đen, quang kính chiếu vào muốn truy tông những thân ảnh vừa biến mất.

Uỳnh!

Thế nhưng khi quang kính không ngừng tìm kiếm, trên bầu trời bỗng nhiên có đầy mây đen kéo đến, một đạo lôi quang đột nhiên bắn thẳng lên quang kính khiến nó vỡ tan.

- Kẻ nào?

Sự thay đổi đột ngột đó khiến sắc mặt thân ảnh kia thay đổi, hắn quát lên.

Thế nhưng không ai trả lời hắn, mây đen trên bầu trời nhanh chóng tan đi, cảm giác như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác thôi vậy.

Sắc mặt thân ảnh đó tối sầm lại nhìn đạo mây đen tan đi, rồi nhìn cái lỗ đen không gian biến mất, dấu vết đã hoàn toàn biến mất không thể truy tông được nữa.

- Hừ!

Hắn đành phải từ bỏ, hừ một tiếng giận dữ, ánh mắt lạnh băng nhìn lên trời rồi quay người biến mất.

Khi thân ảnh đó biến mất, ở sâu trong Đạo Tông xa xôi, Ứng Huyền Tử trong gian trúc cư với vẻ mặt bình tĩnh mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu.

Bình luận





Chi tiết truyện