chương 400/ 1309

Trên vùng bình nguyên hoang dã rộng bát ngát, năm đạo thân ảnh nhanh như chớp lướt qua, những âm thanh xé gió phát ra từ năm đạo thân ảnh vang vọng ra xa.

Năm đạo thân ảnh này đương nhiên là đám năm người bọn Lâm Động vừa đến Viễn Cổ Chiến Trường. Điểm đến của họ lúc này là địa điếm tập kết gần nhất. Dù sao họ mới chân ướt chân ráo đến dây, mọi thứ ở không gian này với họ đều rất lạ lẫm, lại cộng với việc buổi đêm ở đây vô cùng nguy hiểm, vì thế họ nhất thiết phải đến Điểm tập kết trước khi trời tối. Nếu không, khi màn đêm buông xuống, nơi này sẽ được thống trị bởi Yêu thú và những sinh vậy kỳ hình quái dạng, cực kỳ nguy hiểm.

Trên đường đến Điểm tập kết, hội Lâm Động cũng gặp những người đến từ Vương triều khác, nhưng khi hai bên vừa chạm mặt, bọn người Lâm Động chưa kịp nghĩ gì thì những người kia đã chim sợ cung tiễn, lập tức tránh ra xa. Sự cảnh giác đó cũng khiến đám Lâm Động cũng chỉ đành tập trung vào việc đi cho kịp.

Đi với tốc độ nhanh nhất có thể, hơn nửa tiếng đồng hồ sau cuối cùng họ cũng đã đến một tòa thành trên một vùng bình nguyên rộng lớn.

Nhìn tòa thành đầy cổ kính, hội Lâm Động khẽ thở phào. Bọn họ biết đã đến Điểm tập kết rồi. Dù trong Viễn Cổ Chiến Trường cạnh tranh rất tàn khốc nhưng có lúc cũng phải quần cư một chút, nếu không, đơn thương độc mã rất khó sinh tồn được vào ban đêm ở đây.

- Sau khi vào đó các vị nên cẩn thận một chút, tuy chúng ta vẫn luôn trầm lặng nhưng mọi người cũng nên biết, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, có những lúc quá trầm lặng lại càng nhiều phiền phức hơn.

Sau khi nhìn thấy tòa thành cổ lão kia, Mạc Lăng giảm tốc độ rồi nói với bốn người còn lại.

Nghe vậy Lâm Động cũng khẽ gật đầu, hắn không thích gây chuyện, nhưng quả thật có kẻ nào có mắt như mù động vào hắn thì hắn cũng không nhân từ mà nương tay. Với thực lực của hắn, dù phải đối mặt với cường giả Niết Bàn Cảnh vẫn có thể toàn mạng rút lui, dù đây là Viễn Cổ Chiến Trường thiên tài tụ hội, yêu nghiệt đầy rẫy thì hắn cũng không hề sợ hãi.

Khi trao đổi thông tin, hội Lâm Động cũng đã đến bên ngoài tòa thành. Nhìn từ bên ngoài thì đương nhiên tòa thành này không thể xa hoa như Hoàng thất, nhưng trong sự đơn giản cổ phác lại thể hiện được sự cổ lão và kiên cố. Đứng sừng sững ở đây được nhiều năm như vậy, cho thấy tòa thành này ít nhất cũng có được sự vững chắc đáng được tin tưởng.

Lúc này, phía trước cánh cổng thành được đúc từ sắt đen đang có từng đoàn người đến từ khắp nơi, những người này khí thức vô cùng hùng hồn, rõ ràng là những người tham gia Bách Triều Đại Chiến của các Vương triều khác.

Điều khiến bọn Lâm Động kinh ngạc nhất là ở cổng thành lại có hơn chục người chặn cổng thành, gần đó là một lá cờ thêu hình một vầng mặt trời vàng chói mắt.

- Sao vậy nhỉ?

Lâm Động đi chậm lại, chau mày nói.

- Không ngờ Điểm tập kết này lại bị khống chế, Vương triều nào mà lớn mạnh đến vậy?

Mạc Lăng cũng biến sắc, rồi kinh ngạc nói.

Nghe vậy bốn người Lâm Động cũng nhíu mày nhìn. Điểm tập kết này vàng thau lẫn lộn, những người đến đây đều là thiên tài từ các Vương triều, muốn khống chế thành phố này không phải chuyện đơn giản. Rốt cuộc đây là người của Vương triều nào mà ngông cuồng đến vậy?

- Chư vị, nơi này đã bị Vương triều Thánh Quang bọn ta chiếm, nếu muốn ở lại mỗi người phải nộp mười viên Niết Bàn Đan.

Khi bọn Lâm Động còn đang kinh ngạc thì chỗ cổng thành một giọng nói ồm ồm vang lên, giọng nói đó ẩn chứa một sức mạnh kinh người khiến không ít người phải biến sắc mặt.

- Hừ, đây là tòa thành công cộng, các ngươi lại dám thu Niết Bàn Đan, quá đáng quá rồi đấy!

Đúng như Lâm Động từng nói, những người đến đây đều là thiên tài hàng đầu của các Vương triều các nơi, những kiểu gần như ăn cướp này đương nhiên quá tầm thường, lập tức có người cười lạnh nói.

Ở cổng thành, một đại hán da ngăm ngăm, tai xỏ một cái vòng đỏ chót nghe vậy, gương mặt lập tức trở nên hung dữ, vẫy tay một cái, trên tường thành lập tức có ba thứ gì đó rơi xuống rơi bịch một cái xuống đất. Tất cả nhìn thì thấy ba cái xác máu me be bét.

- Ba kẻ này là người của Vương triều Đại Khê gì đó. Trước đó cũng không phục Vương triều Thánh Quang bọn ta quản lý nơi này, vì thế bọn ta tiện tay giết hắn luôn rồi. Nếu các ngươi cũng không phục thì có thể không vào thành, hoặc học theo chúng, phản kháng lại, bọn ta tuyệt đối không ngại động thủ!

Đại hán da ngăm đen cười lạnh lẽo, lời nói mang đầy sát khí.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, không ít người mặt biến sắc. Từ nguyên lực còn lại trên ba cái xác có thể thấy trước khi chết ba người này đều đã là Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, nhưng giờ chỉ còn lại là ba cái xác lạnh ngắt. Sự thực máu me này khiến không ít người tỉnh táo hơn. Lúc này họ mới hiểu đây không phải Vương triều của họ nữa.

Lâm Động nheo mắt nhìn, vừa đến Viễn Cổ Chiến Trường hắn đã tận mắt chứng kiến phép tắc ở đây, ai mạnh hơn thì đó là chủ!

- Chư vị, Vương triều Thánh Quang bọn ta không muốn làm khó mọi người. Chỉ cần mỗi người nộp tượng trưng một chút Niết Bàn Đan là được. Chỉ cần mọi người chăm chỉ tu luyện, mười viên Niết Bàn Đan rất nhanh là sẽ có được. Nhưng nếu ai có ý đồ khiêu khích uy nghiêm của Vương triều Thánh Quang thì hãy nhìn những kẻ này làm gương!

Khi cổng thành đang xôn xao vì cảnh tượng đó thì bỗng một giọng nói như sấm rền vang ra từ trong thành.

Đồng thời, khi tiếng nói đó vang lên một thứ áp lực vô cùng mạnh mẽ lan tỏa, khiến không ít người đều lộ vẻ kinh hãi.

- Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong?

Mắt Lâm Động cũng nheo lại nhìn về phía trong thành. Không ngờ Vương triều Thánh Quang lại có cường giả đã là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong. Thực lực này cao hơn cả Mạc Lăng và Lâm Lang Thiên một bậc. Chẳng trách mà Vương triều Thánh Quang dám khống chế tòa thành này.

Cổng thành bỗng tĩnh lặng, cuối cùng, có người kìm nén nộ hỏa, nộp đủ lượng Niết Bàn Đan rồi vào thành. Lúc này trời đã sắp tối tồi, nếu không tìm được nơi dừng chân thì quá nguy hiểm.

Đám người Lâm Động theo sau đoàn người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không làm chuyện gì nổi bật cả. Trước mắt vẫn phải vào thành trước rồi tìm hiểu tình hình. Vì thế, sau khi được tất cả đồng ý, Mạc Lăng chủ động nộp số Niết Bàn cần thiết cho người của Vương triều Thánh Quang rồi tất cả thuận lợi vào thành. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trong thành phần lớn đều là những tòa nhà xây từ những tảng đá lớn, tuy bình thường nhưng vô cùng kiên cố. Ngoài ra chính giữa thành có tám tòa thạch tháp, là nơi gây chú ý nhất của thành. Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là từ tám tòa tháp này đều có khí tức rất mạnh lan tỏa. Thứ khí tức này không hề thua kém bọn Mạc Lăng, Lâm Lang Thiên, thậm chí khí tức ở tòa tháp trung tâm còn mạnh mẽ hơn, rõ ràng đó chính là vị cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong đã lên tiếng trước đó.

Trong thành lúc này đã có không ít người, hơn nữa nhìn tình hình thì Vương triều Thánh Quang cũng đã lôi kéo người của các Vương triều khác làm việc cho mình, quản chế cả tòa thành này.

Đám người Lâm Động không tỏ ra quá chú ý, họ dạo quanh thành một vòng rồi tìm một căn thạch ốc lớn gần tường thành để ở lại. Tuy xoàng xĩnh một chút nhưng thừa chỗ cho cả năm người.

Năm người vào trong thạch ốc ngồi xuống, nhìn màn đêm gần buông xuống đều có phần thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có nơi dừng chân trước khi đêm xuống.

- Các vị, giờ coi như chúng ta đã chính thức vào Viễn Cổ Chiến Trường, có lẽ sau này chúng ta sẽ ở đây một thời gian để làm quen với môi trường.

Mạc Lăng vỗ vỗ tay cười với bốn người Lâm Động, nói:

- Có điều, ta nghĩ địa vực mà chúng ta đang ở có lẽ là ngoại vi của Viễn Cổ Chiến Trường, theo quy tắc của Bách Triều Đại Chiến, chúng ta có một năm để vào sâu trong Viễn Cổ Chiến Trường. Vì thế, thành tựu trong một năm này sẽ quyết định chúng ta đi được đến đâu trong Bách Triều Đại Chiến!

Bọn Lâm Động gật đầu, hiện tại Viễn Cổ Chiến Trường quá lạ lẫm với bọn họ, để sau khi quen với hoàn cảnh rồi sẽ có thể ra ngoài tu luyện và tìm kiếm cơ duyên.

Mọi người trao đổi một chút rồi về phòng mỗi người bắt đầu tu luyện, hưởng thụ năng lượng đặc biệt riêng có có Viễn Cổ Chiến Trường.

Lâm Động cũng vào phòng, đóng cửa lại ngồi khoanh chân trên giường đá, nhưng không tu luyện ngay, sắc mặt đầy trầm ngâm.

So với thiên tài ở các đại Vương triều khác, họ coi như lạc hậu không ít. Lâm Động biết rằng nếu giờ mà giao đấu với họ thì rất ít khả năng có thể sống được. Nhưng họ vẫn còn một năm, ở Viễn Cổ Chiến Trường này tuy nơi đâu cũng nguy hiểm nhưng cũng có vô số bảo tàng và cơ ngộ. Chỉ cần nắm bắt được họ sẽ có khả năng vượt qua những thiên tài của các Vương triều đó…

- Phù!

Lâm Động thở ra một hơi dài, nhưng hiện tại hắn vẫn phải từ từ làm quen với Viễn Cổ Chiến Trường rồi mới có thể rèn luyện một mình được.

- Vương triều Thánh Quang cũng thật mạnh, vừa đến là khống chế cả một tòa thành!

Qua cửa sổ, Lâm Động nhìn về tòa tháp ở trung tâm thành. Những vị trí tốt nhất đó đã bị Vương triều Thánh Quang chiếm giữ, Lâm Động cũng không có suy nghĩ nhiều về điều đó. Chỉ cần chúng không gây với Lâm Động thì hắn cũng vui vẻ lặng lẽ làm quen hoàn cảnh.

Đương nhiên, nếu bọn Thánh Quang này mà cưỡi lên đầu lên cổ hắn thì hắn cũng không ngại mà cho chúng biết cảm giác đá phải tường sắt!

Bình luận





Chi tiết truyện