chương 450/ 1309

Sự xuất hiện của chùm sáng tuy rất đột ngột nhưng những người ở đây có ai không phải người nhạy bén? Vì thế chùm sáng vừa xuất hiện là tất cả lập tức nhìn về hướng đó, rồi đồng tử của ai nấy cùng co rụt lại.

Trong luồng sáng mơ hồ ẩn hiện một chiếc chìa khóa tinh xảo, một thứ sức mạnh kỳ dị lan tỏa khiến ai bị trấn động.

- Là Viễn Cổ Bí Thược!

Một ý nghĩ lóe qua đầu, rồi gần như không trừ một ai, tất cả bỏ quên hết những pho thạch tượng, cùng lao lên muốn tóm về chùm sáng.

Thấy cảnh đó, Lâm Động chỉ cười lạnh, cục diện này là hắn phá vỡ được, sao có thể để chúng hưởng kết quả cuối cùng chứ?

Khi tiểu điêu lên tiếng thì Lâm Động đã nhanh chóng bay lại, khoảng cách của hắn với chùm sáng có thể coi là gần nhất, vì thế hắn cũng tóm được chiếc chìa khóa trước tất cả.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết hả?

Trần Mộ tốc độ nhanh nhất thấy chùm sáng sắp vào tay mình mà lại bị Lâm Động cướp mất, lập tức hung dữ hét lên.

Với hắn Lâm Động chẳng là gì hết, nếu không phải Lâm Động có một cỗ Linh khôi thì hắn đã ra tay băm vằm Lâm Động thành tương rồi. Nhưng hắn lại không ngờ sau khi Lâm Động vượt mặt Vương triều Ma Nham hắn, không những không trốn đi mà ngược lại còn giành thức ăn từ miệng hổ. Hành động này không còn nghi ngờ gì đã thực sự chọc giận Trần Mộ.

Nhưng sự uy hiếp hung hăng đó của Trần Mộ hiển nhiên chẳng có tác dụng gì với Lâm Động. Nếu thật sự sợ Vương triều Ma Nham thì hắn đã không cướp Thiên Phù Linh Thụ. Nếu đã có thù rồi, sâu thêm hay cạn đi một chút cũng quan trọng gì đâu?

Vì vậy, nghe Trần Mộ quát, Lâm Động chỉ nhếch mép, tay nắm chặt chùm sáng đó.

Phụt!

Đúng vào lúc tay Lâm Động chạm vào, chùm sáng bỗng rung lên, một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng phát đẩy lùi hết Trần Mộ và những kẻ khác đang lao tới, còn Lâm Động thì chẳng có chút cảm giác gì.

Một cột sáng lan ra nhanh chóng bao phủ lấy Lâm Động, rồi dưới ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ của những kẻ khác Lâm Động đột ngột biến mất.

Uỳnh!

Cùng với sự biến mất của Lâm Động, cột sáng kia cũng bắt đầu thu nhỏ lại. Thấy vậy bọn Trần Mộ mặt biến sắc, vội vàng tăng tốc nhanh nhất có thể muốn xông vào trong cột ánh sáng.

Trong Thạch điện, từng trận gió vù vù, vô số đạo nhân ảnh bay như tên bắn về cột sáng, nhưng tốc độ thu nhỏ của nó cũng ngày một nhanh, với tốc độ của những người kia hiển nhiên là không kịp.

Vút!

Trước những sắc mặt khó coi của tất cả mọi người, cột sáng phụt một cái sắp biến mất, thế nhưng đúng khoảnh khắc đó, một đạo thân ảnh như quỷ mị lao vút tới, chui vào cột sáng và biến mất.

Sau khi đạo thân ảnh đó chui vào thì cột sáng cũng hoàn toàn biến mất. Trần Mộ và những kẻ khác đều lao vào không khí, sững người nhìn khoảng không trống hoác, gương mặt co rúm lại.

Bọn Hoa Vân cũng chẳng dễ chịu gì hơn, nhưng cũng không đến nỗi như Trần Mộ, chỉ thở dài thất vọng. Rõ ràng là chùm sáng đó là một điểm truyền tống, Lâm Động và thân ảnh thần bí kia có lẽ đã được chuyển đến nơi đặt Viễn Cổ Bí Thược thật sự rồi. Thủ đoạn này không phải thứ mà những cường giả mới bước vào Niết Bàn Cảnh có thể làm được, vì thế lần này coi như họ đã hoàn toàn thất bại rồi.

- Ta cứ đợi ở đây, ta không tin là các ngươi không xuất hiện lần nữa!

Hai mắt Trần Mộ đỏ ngầu, gương mặt dữ dằn, giọng nói đầy sát ý khiến người ta phải dựng tóc gáy.

o0o

Vào khoảng khắc cơ thể đột ngột biến mất, Lâm Động cảm thấy rất chóng mặt, mọi thứ trước mắt tối đen lại. Biến cố này khiến hắn giật mình, nhưng cũng may việc đó không kéo dài quá lâu. Thay thế cho màn đen là một luồng sáng lờ mờ.

Trước mặt Lâm Động hiện ra một khu quảng trường rộng lớn được tạo từ đá núi lửa đen mang đầy về cổ lão thâm trầm. Lâm Động cũng không để tâm nhiều về điều ấy, hắn lập tức nhìn về vị trí trung tâm quảng trường, ở đó có một người đang ngồi xếp bằng.

Bóng người đột ngột xuất hiện đó khiến cả cơ thể Lâm Động căng cứng lên, nhưng rồi hắn lại thấy thân ảnh đó không hề có sức sống, dường như đó là một di hài.

Lâm Động biến đến phía trước cỗ di hài đó, rồi hắn kinh ngạc nhận thấy cỗ di hài này rất hoàn hảo. Nếu không phải không có sức sống thì ai cũng cho đây là người sống. Khiến Lâm Động kinh ngạc thật ra không phải điều này, mà là hắn phát hiện ra rằng dáng vẻ người này giống hệt với những pho thạch tượng ở Thạch điện.

- Có lẽ đây là chủ nhân của Thạch điện!

Lâm Động nhìn xuống, giữa hai tay của di hài là một chiếc chìa khóa cổ màu vàng, chất liệu đặc biệt, như làm bằng gỗ nhưng dường như cũng không phải. Trên chiếc chìa khóa bao đầy những đường hoa văn kỳ lạ, dường như có một luồng sức mạnh khiến người ta phải e dè đang lan tỏa.

- Viễn Cổ Bí Thược!

Khi nhìn thấy chiếc chìa khóa cổ lão này, ánh mắt Lâm Động sáng rực, tuy trước đó đã thấy hình dáng mơ hồ của chiếc chìa khóa trong Thạch điện, nhưng khi chiếc chìa khóa này xuất hiện, Lâm Động biết cuối cùng cũng gặp được đồ thật rồi.

Lâm Động không chút do dự cầm lấy Viễn Cổ Bí Thược.

Vút!

Nhưng đúng lúc Lâm Động thò tay ra thì một đạo kình phong mạnh mẽ thổi tới từ phía sau. Lâm Động hơi khựng lại rồi bàn tay rung lên, một đạo hồng quang bắn ra từ bàn tay, biến thành một thân hình to lớn đồ sộ đứng phía sau.

Keng!

Một thanh âm giòn tan vang lên, kình phong cuồn cuộn đánh bật Lâm Động lùi sau mấy bước. Hắn ngẩng lên nhìn khoảng không phía trên thì lập tức sững người.

Người xuất hiện một cách quỷ dị không phải là Trần Mộ, hay Hoa Vân mà Lâm Động nghĩ, đó lại là một nữ tử áo đỏ.

Nữ tử này dáng người thon gọn, duyên dáng, dung nhan đẹp tựa hoa đào vô cùng cuốn hút, đôi mắt long lanh có thể hút hồn người khác.

Đây là lần đầu tiên Lâm Động thấy một nữ tử xinh đẹp thế này trong Chiến trường Viễn Cổ!

- Hì hì, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ cũng đã nhắm chuẩn Viễn Cổ Bí Thược rồi, nhường cho tỷ tỷ được không?

Nữ tử áo đỏ mỉm cười nhìn Lâm Động, giọng nói ngọt ngào êm tai thế lại thốt ra yêu cầu thật vô lý, thế nhưng nó lại khiến người nghe không thể tức giận nổi.

Lâm Động cũng chỉ cười khan, cũng may hắn không phải loại người thấy nữ nhân xinh đẹp là mất hồn, hơn nữa hắn cũng biết nữ tử trước mặt chắc chắn không phải loại dễ đối phó.

Có thể vượt trước tất cả bọn Trần Mộ để vào đây, điều đó đã cho thấy cô ta bất phàm, cộng thêm với việc trong trận hỗn chiến ở Thạch điện, Lâm Động không hề phát hiện được thân ảnh của cô ta. Rõ ràng nữ tử này ngay từ đầu đã ẩn mình trong bóng tối xem trò vui. Thực lực và tâm cơ như thế không phải người nữ nhân bình thường có thể có.

- Nếu tỷ tỷ đây đã hào sảng như thế thì ta nghĩ cũng đừng cướp đồ của ta nữa! Như thế không được nho nhã, thục nữ cho lắm!

Lâm Động cười khan nói, ánh mắt kín đáo nhìn về Viễn Cổ Bí Thược trong tay cỗ di hài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Tỷ tỷ đâu phải tiên nữ, vì thế cũng chẳng cần giả vờ nho nhã làm gì. Ngược lại ta lại thích làm yêu nữ không nói lý hơn.

Nữ tử áo đỏ cười điệu, bàn tay ngọc ngà khẽ nắm vào, một cây roi màu đỏ rực xuất hiện trong tay. Sợi roi khẽ động một cái, không khí như bị nén lại rồi nổ tung, sức mạnh lan tỏa khiến Lâm Động nheo mắt lại. Thực lực của cô ta e là còn mạnh hơn cả Trần Mộ!

Nữ tử áo đỏ cứ tủm tỉm nhìn Lâm Động, cây roi đỏ rực chuyển động quanh người một cách linh hoạt, tỏa ra một thứ áp lực vô hình khiến Lâm Động cũng cảm thấy cơ thể nặng nề.

Nữ tử này không hề đơn giản!

- Ha ha, chắc bọn Trần Mộ đang đợi ở bên ngoài, ngươi cầm Viễn Cổ Bí Thược ra ngoài e là không đi được đâu!

Lâm Động đảo mắt, nói.

- Trần Mộ? Vương triều Ma Nham phải không?

Nghe thế, nữ tử áo đỏ khẽ nhếch môi cao ngạo, nhưng cô ta cũng không nói gì hơn, chỉ chằm chằm nhìn Lâm Động, cười:

- Tiểu đệ đệ, ngươi muốn từ bỏ hay chơi đùa với tỷ tỷ một chút? Ta thấy, chỉ dựa vào Linh khôi mà muốn chặn tỷ tỷ đây thì hơi khó đó!

- Nếu ngươi đã muốn có Viễn Cổ Bí Thược như thế, nếu ta cứ tranh giành thì có lẽ không được phong độ lắm.

Lâm Động nhún vai, lời nói đó khiến cặp môi nữ tử áo đỏ khẽ nhếch lên, nhưng trong lòng thì coi thường Lâm Động. Thật ra cô ta không thích loại nam nhân dễ dàng rút lui như thế.

- Vậy thì đa tạ tiểu đệ đệ!

Dù nghĩ vậy nhưng đương nhiên sẽ không thể hiện ra, nữ tử áo đỏ cười, cầm roi quất về phía Viễn Cổ Bí Thược trong tay di hài.

Thế nhưng vào khoảnh khắc cây roi tung ta, Huyết Linh Khôi đang đứng yên lặng bỗng lao ra, quyền phong hung hãn đấm thẳng về phía nữ tử áo đỏ không chút nương tay.

Roi đã quất ra, lúc này không kịp kéo về nữa, nhưng nữ tử áo đỏ cũng không phải vừa, chỉ thấy cô ta bước nhanh về phía sau, khéo léo tránh được công kích của Huyết Linh Khôi. Nhưng đồng thời cây roi trong tay cô ta cũng cách xa khỏi mục tiêu rơi xuống mặt đất bên cạnh di hài, tạo nên một đường nứt rõ rệt.

Cũng đúng vào lúc cây roi trượt mục tiêu, Lâm Động nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh cỗ di hài, nhìn về phía nữ tử áo đỏ xinh đẹp, trong mắt tràn ngập sát khí:

- Xin lỗi, với ta, Viễn Cổ Bí Thược vẫn có sức hấp dẫn hơn ngươi!

Vừa dứt lời, bàn tay hắn nhanh chóng tóm về phía Viễn Cổ Bí Thược.

Bình luận





Chi tiết truyện