chương 1201/ 1309

Trước bao ánh mắt căng thẳng của đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung và ánh nhìn lạnh lùng của cường giả Nguyên Môn, Lâm Động chậm rãi bước ra, cuối cùng dừng lại chỗ mặt đất vỡ vụng, ngẩng lên nhìn Lục Phong, khóe miệng nhướn lên cười đầy sát ý.

- Ngươi là ai? Chuyện của Nguyên Môn ta ngươi cũng dám nhúng tay vào?

Lục Phong sắc mặt tối tăm nhìn Lâm Động, nói.

- Ta đến để đánh lũ cẩu Nguyên Môn các ngươi!

Lâm Động lắc đầu cười.

Ánh mắt Lục Phong lóe hàn quang, định lên tiếng thì mấy trưởng lão Nguyên Môn bay tới bên cạnh:

- Đại trưởng lão, hình như hắn chính là Lâm Động của Đạo Tông.

- Ồ?

Lục Phong hơi ngạc nhiên, quan sát Lâm Động một lượt rồi cười chế nhạo:

- Ta đang nghĩ là ai, thì ra là con chó đã bị Nguyên Môn ta đuổi khỏi Đông Huyền Vực. Thế nào? Lang thang bên ngoài ba năm giờ lại lén lút trở về hả?

- Năm đó ta đã nói rồi, sẽ tiêu diệt Nguyên Môn.

Lâm Động cười.

- Dựa vào ngươi?

Lục Phong cười khảy.

- Ba con lão cẩu đó còn sống chứ?

Nụ cười dần tan đi trên gương mặt Lâm Động, ánh mắt hắn lạnh băng nhìn Lục Phong.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết hả?!

Một trưởng lão Nguyên Môn đại nộ sát ý bùng phát, thân hình lướt tới, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, thanh thế vô cùng kinh người. Hắn toàn lực tung ra một quyền đầy hung hãn về phía Lâm Động.

Một quyền tung ra, trên mặt đất lập tức toác ra một khe nứt lớn.

Thế nhưng, đối mặt với công thế hung mãnh đó, ánh mắt Lâm Động không hề có chút dao động, đến khi công thế đến ngay trước mặt rồi hắn mới khẽ đưa bàn tay ra.

Rầm!

Một quyền đủ để phá hủy cả ngọn núi đánh lên chưởng của Lâm Động, nhưng khi mọi người đợi đợt sóng xung kích khuếch tán ra thì lại kinh ngạc phát hiện, thân ảnh Lâm Động thậm chí không rung lên chút nào, bàn tay hắn khẽ bao lấy quyền của trưởng lão Nguyên Môn. Bàn tay đó tựa hắc động không đáy thôn phệ công kích cuồng bạo

- Á?

Trưởng lão Nguyên Môn thấy vậy, sắc mặt biến đổi, một cảm giác bất an trào dâng, nhưng khi hắn định rút lui thì ánh mắt lạnh lùng của Lâm Động cuối cùng đã nhìn về phía hắn.

Lâm Động bước ra nửa bước, một bàn tay giống như xuyên qua không gian, chạm vào đầu trưởng lão Nguyên Môn, ánh mắt lóe hung quang, kình lực trào dâng, hắn ấn mạnh xuống.

Bùm!

Thân thể nguyên lão Nguyên Môn bỗng chốc phình to, rồi bùm một tiếng nổ thành đám huyết vụ. Một đạo hắc quang bay ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên, định trốn chạy nhưng một bàn tay đã xuyên qua đám huyết vụ tóm lấy, không hề có ý định nương tình, bóp nát đạo nguyên thần đó.

Chỉ trong mấy giây mà một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh đã bị giết. Thủ đoạn dứt khoát, hung hãn như vậy, so với Lăng Thanh Trúc trước đó quả thực cao hơn một bậc.

- Cái này…

Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung vẫn đang chăm chú cuộc giao đấu đều trố mắt nhìn thân ảnh gầy gò kia như thấy quỷ. Lăng Thanh Trúc đạt đến mức độ kia la fnhờ tiếp nhận truyền thừa của cung chủ, nhưng Lâm Động, mất tích ba năm, khi quay về lại khủng bố đến vậy?

- Lâm Động đại ca thật mạnh!

Tô Nhu kéo tay Lăng Thanh Trúc, gương mặt đầy vẻ kích động.

Ánh mắt Lăng Thanh Trúc đầy phức tạp nhìn Lâm Động, trong lòng thầm cảm thán, bao năm rồi, cuối cùng hắn cũng vượt lên…

Có điều, đạt được trình độ này chỉ trong ba năm, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?

Từ ngày ngươi đi, ta vẫn tin rằng ngươi sẽ quay về, và hôm đó, bầu trời Đông Huyền Vực sẽ không thể che mắt ngươi được nữa.

Lăng Thanh Trúc nửa như cười nửa như không khiến Tô Nhu sững người

- Còn ai muốn lên nữa?

Lâm Động cười đập đập tay, rồi nhìn những trưởng lão Nguyên Môn còn lại:

- Ba lão cẩu kia không đến sao?

Lục Phong ánh mắt tối lại nhìn Lâm Động, nụ cười khảy đã không còn nữa. Giải quyết một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, đến hắn cũng cảm thấy khó. Rõ ràng kẻ trước mặt đây không phải đệ tử Đạo Tông năm xưa bị Nguyên Môn ép đến đường cùng nữa.

- Xem ra trong ba năm ngươi cũng mạnh lên không ít. Có điều, chỉ dựa vào điều đó mà muốn diệt Nguyên Môn ta thì e là ngươi ngây thơ quá.

Lục Phong sắc mặt tối tăm nói.

- Ta biết đám súc sinh các ngươi đã có quan hệ với dị ma. Nhưng không sao, dù là Nguyên Môn hay dị ma thì ta cũng phải thanh trừ cho tử tế.

Lâm Động cười nhạt.

- Ngươi biết dị ma?

Đồng tử Lục Phong co lại.

- Thực lực Nguyên Môn tăng mạnh như vậy chẳng phải nhờ dị ma ngầm tương trợ sao? Nếu không, các ngươi đừng mơ có thể làm càn ở Đông Huyền Vực!

Lâm Động lắc đầu cười nhạo, rồi nhìn Lục Phong, nói:

- Ngay cả ngươi, ma khí trong cơ thể cũng rất vượng, xem ra đã bị ma khí xâm thực không phải trong thời gian ngắn. Nguyên Môn các ngươi đúng là lũ đốn mạt, lại vào hùa với bọn dị ma…

- Không thể để lại ngươi!

- Đại Nguyên Thiên Trảm!

Sát ý kinh người bùng nổ, ma khí hội tụ phía sau, Lục Phong tung chưởng, ma khí biến thành một đạo đao quang nghìn trượng điên cuồng chém xuống.

Lần ra tay này của Lục Phong hiển nhiên đã vượt xa thực lực nhưng trưởng lão khác. Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung ở phía sau thấy thế cũng đại kinh.

Đao quang chém xuống, không gia bị chém tách đôi, nhưng vẻ mặt Lâm Động vẫn lạnh lùng, đến khi đao quang sắp đến nơi thì trên đỉnh đầu hắn bỗng xuất hiện một cái hắc động khổng lồ.

Phụt!

Đao quang chém xuống hắc động, một âm thanh trầm đục vang lên, rôi không còn động tĩnh gì nữa. Hắc động xoay chuyển rồi biến mất, mọi thứ đều rất quỷ dị.

- Cái này?

Lục Phong cũng giật mình, nhìn Lâm Động chằm chằm:

- Đó là thôn phệ lực? Ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù?

Lâm Động cười, chỉ đưa bàn tay về phía Lục Phong rồi nắm lại.

Vút!

Đúng lúc đó, Lục Phong biến thành một đạo tàn ảnh lùi nhanh về phía sau. Nhưng khi vừa lùi thì không gian xung quanh hắn bỗng nhiên biến dạng, thôn phệ lực bùng nổ, lực kéo đáng sợ khiến không gian bị bao bọc vỡ vụn.

Bùm!

Hắc động xoay chuyển mạnh mẽ, bên trong vọng ra một tiếng rên nhẹ, nhưng rồi một luồng nguyên lực kinh người bạo phát, hắc động bị phá vỡ, Lục Phong loạng choạng bay ra. Tuy chiêu này từ võ học của Thôn Phệ Chủ có uy lực không tồi, nhưng Lục Phong cũng chẳng phải loại dễ nhằn. Dù có chịu chút thua thiệt nhưng lão vẫn chưa bị Lâm Động một đòn giết chết.

- Ngươi quả nhiên có Thôn Phệ Tổ Phù!

Lục Phong lúc này đã chắc chắn thứ Thôn Phệ Chủ riêng có đó thế gian này không thể mô phỏng được.

Lâm Động cười, hắn cũng không phản bác. Giờ hắn không còn phải như trước đây thận trọng che giấu bí mật về Thôn Phệ Tổ Phù nữa, thực lực mạnh mẽ đã đủ cho hắn tự bảo vệ mình.

- Nhưng ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù thì sao? Lão phu sợ ngươi chắc?

Gương mặt Lục Phong trở nên biến dạng, hắc quang trong mặt thêm đậm đặc, tà ác. Lão bước ra, ma khí cuồn cuộn biến thành một đạo ma ảnh hàng nghìn trượng ở phía sau.

- Thiên Nguyên Ma Quyền!

Lục Phong gầm lên, lúc này hắn đã nâng sức mạnh lên mức cao nhất, Lâm Động đã khiến lão cảm nhận được một sự nguy hiểm lớn lao.

Lục Phong lùi nhanh về sau chui vào trong ma ảnh, trên gương mặt mơ hồ của ma ảnh bắn ra hai đạo huyết quang, cự quyền vung lên cùng với sức mạnh khủng khiếp có thể hủy thiên diệt địa rồi nhắm thẳng tới Lâm Động.

Rầm rầm!

Công thế còn chưa xuống thì quyền phong đáng sợ đã khiến mặt đất rung chuyển biến dạng. Cả hòn đảo bị chấn động, nhanh chóng rơi xuống khiến mọi người đều đại kinh thất sắc.

Lâm Động ngẩng lên, trong mắt phản chiếu hình ảnh ma quyền ngày một lớn dần. Hắn chậm rãi đưa tay ra, chỉ thấy hắc lôi quang lấp lánh, cánh tay phải của hắn dần bị dịch thể hóa, hắc lôi quang không ngừng tỏa sáng, thấp thoáng có thể thấy hai đạo phù văn hiện ra.

Lâm Động trước đây chỉ có thể dùng hai tổ phù dịch hóa ngón tay, nhưng giờ thực lực đã được nâng lên, cả cánh tay đều biến được, sát thương lực đương nhiên sẽ lên tầm cao mới.

- Ân oán với Nguyên Môn, đòi lại từ lão cẩu ngươi trước vậy.

Rầm!

Lâm Động giẫm mạnh chân xuống, thân hình biến thành một đạo lưu quang xông thẳng về phía ma quyền chứ không hề có ý tránh né.

Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung nhìn thấy vậy, lập tức kinh hãi che miệng lại. Ngay Tô Nhu cũng hiện vẻ lo lắng, chỉ có Lăng Thanh Trúc là có thể coi là bình tĩnh, chỉ là bàn tay đã không kìm được mà siết chặt.

Vút!

Hai đạo ánh sáng lướt qua bầu trời, rồi đâm sầm vào nhau trước bao ánh mắt chăm chú nhìn!

Cả trời đất rung chuyển dữ dội….

Bình luận





Chi tiết truyện