chương 1113/ 1309

- Thống nhất yêu thú…

Lâm Động sững người nhìn bộ long cốt giống như ngọc thạch trước mặt. Trong lòng không khỏi dấy lên sự kinh hãi. Vì hắn hiểu mấy chữ đơn giản đó cho thấy một thành tựu khổng lồ thế nào.

Yêu thú giới thời Viễn Cổ rõ ràng hỗn loạn hơn hiện nay nhiều. Quần hùng cát cứ, các đại chủng tộc làm chủ mỗi phương, trong đó còn có một vài đại bá tộc. Nhưng chủng tộc này không hề thua kém Long tộc. Long tộc muốn kháng cứ lại với họ thì không vấn đề gì, nhưng nếu muốn thống nhất cả yêu thú vực và khiến những bá tộc cao ngạo kia cúi đầu xưng thần thì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Vậy mà lúc này Nham lại nói chủ nhân của bộ xương ngọc thạch trước mắt kia đã từng thống nhất yêu thú giới…

Thực lực sẽ khủng khiếp thế nào?

- Thực lực đúng là rất mạnh, ở thời Viễn Cổ, trong Bát Chủ, chỉ có Băng Chủ và Thôn Phệ Chủ là có thể thắng Lục Chỉ Thánh Long Đế. Còn sáu người còn lại thì rất khó phân cao thấp.

Nham cảm thán.

Bát Chủ thời Viễn Cổ đại diện cho chiến đấu lực đỉnh phong của thời kỳ Viễn Cổ. Vậy mà Lục Chỉ Thánh Long Đế lại sánh ngang với họ, xem ra thực lực quả nhiên nghịch thiên.

- Thời kỳ Viễn Cổ, quần cường nhiều như lá rụng mùa thu, Bát Chủ tuy mạnh nhưng cũng có không ít cường giả đỉnh cao có thể so tài với họ.

Nham cười.

Lâm Động gật đầu, Bát Chủ chỉ là một nhánh của Phù Tổ, có lẽ trong trời đất này chẳng ai có thể đạt đến trình độ nhưu Phù Tổ. Nhưng nếu dựa vào sức mạnh khác chắc hẳn vẫn có thể so tài với Bát Chủ.

- Có điều, yêu thú giới vốn tôn sùng sức mạnh, tuy năm đó dưới cường uy của Lục Chỉ Thánh Long Đế, cộng với ngoại lực của trận đại chiến mà cuối cùng cũng thống nhất. Nhưng sau khi Lục Chỉ Thánh Long Đế qua đời, Long tộc không thể khiến các bá tộc khác cúi đầu được nữa, vậy là lại phân tách.

Lâm Động lại gật gù, hắn biết rõ bản tính hiếu chiến và hiếu sát của yêu thú, nếu không có sự ràng buộc chủng tộc thì muốn chúng thần phục không phải dễ.

- Không ngờ bộ xương này khi còn sống lại lợi hại như vậy. Chẳng trách mà có uy thế như thế…

Lâm Động gãi cằm nhìn bộ xương thạch ngọc. Trong mắt hắn ánh lên ngọn lửa, hắn cười nói:

- Xem ra bộ xương này còn mạnh hơn long cốt Viễn Cổ, hay là…chọn nó đi?

- Chọn nó?

Giọng nói của Nham trở nên quái dị"

- Ngươi tưởng bao nhiêu năm nay, nhưng cường giả Long tộc may mắn đến được đây không phát hiện ra bộ long cốt này sao? Nhưng cuối cùng vẫn chẳng ai thành công. Điều này cho thấy cái gì? Rõ ràng là sức mạnh của nó không phải người thường có thể chịu nổi.

Lâm Động bặm môi gật gù. Khi mới nhìn thấy bộ xương hắn đã cảm nhận được sức mạnh đáng sợ bên trong đó. Chỉ cảm ứng một chút cũng khiến hắn run rẩy. Có lẽ tám bộ long cốt Viễn Cổ dưới kia cộng lại cũng không bằng bộ long cốt ngọc thạch này.

Vì thế hắn biết, nếu muốn hấp thụ bộ xương này thì rất có khả năng hắn sẽ bị nổ tan xác pháo. Hơn nữa bên trong bộ xương chắc chắn còn có ý chí của Lục Chỉ Thánh Long Đế. Cường giả ở mức độ này, dù trải qua nhiều năm nhưng ý chí tuyệt đối không phải thứ dễ chịu đựng.

Vì thế, nguy hiểm có thể nói là thập tử nhất sinh.

- Ta biết là rất nguy hiểm…chưa biết chừng phải trả giá rất đắt…Nhưng ta cần nó.

Lâm Động cụp mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thiếu nữ đã nhìn thấy trong bóng đêm lúc nãy. Tuy không tiếp xúc trực tiếp nhưng hắn cảm nhận được, thiếu nữa đó đã có thay đổi, hơn nữa chưa biết chừng sau này còn thay đổi nhiều hơn nữa.

Hắn mơ hồ có cảm giác rằng, có lẽ khi thực lực thật sự đạt đến đỉnh phong, Ứng Hoan Hoan sẽ thật sự trở thành Băng Chủ xa lạ kia.

Khoảng cách thực lực giữa hai người dường như đang bị kéo rộng ra. Đó là việc mà Lâm Động hết sức muốn tránh.

Vì thế hắn phải cố gắng hết sức để nâng cao thực lực bản thân.

- Ài, thật đúng là điên cuồng.

Nham thở dài bất lực, hắn không ngờ việc Ứng Hoan Hoan luân hồi chuyển thể lại kích thích sự tiến thủ của Lâm Động như vậy. Nhưng có lẽ từ góc độ nào đó mà nói thì đó cũng không phải việc xấu.

- Nếu ngươi thật sự muốn thử thì làm đi. Ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi. Nếu thật sự không xông thì đành phải từ bỏ thôi.

Nham trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Đa tạ!

Lâm Động gật đầu cảm kích, rồi hít một hơi thật sâu, bước lên phía trước, dừng lại trước thạch đài hoa sen, cánh tay đưa ra chậm rãi nhưng kiên định, cuối cùng khẽ chạm vào bộ xương ngọc thạch.

Ầm!

Khi Lâm Động vừa chạm vào bộ xương thì một luồng uy lực không thể hình dung đột nhiên bùng nổ. Thân thể Lâm Động bị chèn xuống, mặt đất lập tức nứt toác.

Lâm Động cắn chặt răng, hắn có thể cảm nhận được luồng áp lực khủng khiếp ở quanh mình, thậm chí xương cốt của hắn cũng phát ra tiếng ken két. Chắc hẳn nếu không phải đã có long cốt thì có lẽ xương cốt của hắn đã nát vụn rồi.

Luồng áp lực lan tỏa, cuối cùng bao trùm cả đại điện, bộ xương nghìn năm vốn đã hơi cong xuống dường như cúi càng sâu hơn.

Uỳnh!

Khi Lâm Động đang cố gắng chống đỡ lại thứ áp lực kinh người đó thì trong đôi mắt của bộ xương ngọc thạch bỗng ngưng tụ ánh sáng, rồi bắn vào mắt Lâm Động. Vào khoảnh khắc đó trong đầu hắn như trời đất nổ tung, cảm giác chuáng váng, dường như bị hút vào một không gian nào đó.

Cảm giác choáng váng đó rất nhanh đã biến mất, nhưng khi Lâm Động định thần lại thì phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Đây dường như là một vùng đất hoang vu mênh mông vô tận, khí tức cổ xưa bao phủ khắp không gian.

- Thú vị thật, không ngờ con người cũng vào được mật cảnh của Long tộc bọn ta…

Khi Lâm Động còn đang thất thần thì một giọng nói bỗng vang lên. Giọng nói ấy bao hàm một thứ uy nghiêm khó lòng hình dung, dường như khiến trời đất cũng ảm đạm đi nhiều.

Lâm Động giật mình ngẩng lên thì thấy trên bầu trời phía xa có một tòa thạch đài hoa sen. Trên đó là một nam tử mặc tử bào đang ngồi điềm nhiên.

Dáng vẻ người đó khá anh tuấn, chỉ là sự uy nghiêm khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Trong ống tay áo là một bàn tay với sáu ngón tay khá hoàn mỹ.

- Lục Chỉ Thánh Long Đế.

Da đầu Lâm Động tê dại, rõ ràng người này chính là tuyệt thế mãnh nhân đã thống nhất yêu thú giới. Tuy đó chỉ là ý thức còn lại nhưng cũng đã vô cùng khủng khiếp rồi.

- Long tộc hiện nay coi sóc mật cảnh không còn nghiêm ngặt như trước rồi.

Nam tử đó nhìn Lâm Động, giọng nói lạnh nhạt khiến toàn thân Lâm Động rét run.

- Tiền bối, Hóa Long Đàm đến nay vẫn chỉ người của Long tộc mới được vào. Sở dĩ vãn bối vào được là vì đã giúp Long tộc một việc.

Lâm Động vội giải thích.

- Long tộc hiện giờ lại cần ngươi giúp?

Nam tử kia chau mày.

Lâm Động cười khổ, hắn biết thực lực bề ngoài của mình không thể lọt mắt tuyệt thế mãnh nhân kia, liền thuật lại việc ở Trấn Ma Ngục…

- Bọn chúng lại để Trấn Ma Ngục ở dưới Long Vực sao…

Nam tử đó nghe Lâm Động thuật lại xong thì hơi khựng người, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Động đã dịu hơn.

- Trên người ngươi có không ít mùi vị quen thuộc…

Lâm Động cười khan, Lục Chỉ Thánh Long Đế đúng là khủng bố, vừa nhìn là nhận ra nhiều điều từ Lâm Động.

- Anh bạn trẻ, vào đây được có nghĩa là ngươi cũng có bản lĩnh. Có điều, tuy ngươi đã giúp Long tộc một việc lớn nhưng nếu cho rằng chỉ dựa vào đó mà có được long cốt Hồng Hoang thì hơi ngây thơ đấy.

Nam tử cười. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Vãn bối chỉ muốn cố gắng hết sức mình.

Lâm Động nói, đương nhiên hắn không ngây thơ đến mức cho rằng tuyệt thế mãnh nhân kia sẽ dễ dãi với hắn vì việc kia.

- Trước ngươi từng có mười tám người đến dây. Họ đều là những người giỏi nhất trong Long tộc mỗi thời, nhưng cuối cùng đều thất bại.

Nam tử kia cười, nhìn xuống Lâm Động, nói:

- Ngươi nghĩ mình làm được không?

- Tuy rất khó nhưng nếu đến dũng khí thử thách cũng không có thì chắc tiền bối sẽ một chưởng đánh bay vãn bối ra ngoài.

Lâm Động cười.

Nam tử kia khựng người rồi bật cười:

- Tiểu tử thú vị thật…Nếu vậy thì cho ngươi thử.

- Vãn bối phải làm gì?

Lâm Động nôn nóng.

Nam tử đó cười, bàn tay sáu ngón giơ ra, đồng thời một luồng khí tức khủng khiếp cũng dâng trào, biến thành một con cự long màu tử kim cuộn mình phía sau. Rồi một tiếng cười khiến Lâm Động cứng người vang lên.

- Đánh bại ta…



Bên ngoài Hóa Long Đàm, trên một đỉnh núi, Nguyên Càn đang ngồi tĩnh lặng, xung quanh là một vài vị trưởng lão cũng đang ngồi nhắm mắt tu dưỡng.

Uỳnh!

Trời đất đột nhiên rung chuyển, Hóa Long Đàm phía dưới dậy sóng. Bên dưới lấp lánh ánh tử kim, một tiếng long ngâm cổ xưa vọng ra chấn nhiếp cả trời đất,.

Mấy người Nguyên Càn lập tức mở mắt, nhìn xuống Hóa Long Đàm, gương mặt hiện lên sự kinh hoàng.

- Có người…đang khiêu chiến tiên tổ?!

Bình luận





Chi tiết truyện