chương 1217/ 1309

Ánh sáng chói lòa bùng phát từ nơi Đại Thiên Tà Ma phát nổ. Ma khí ở xung quanh gặp thứ ánh sáng đó giống như tuyết gặp lửa, tan chảy một cách nhanh chóng.

Sau hơn mười phút ánh sáng đó mới dần tan đi, ngay lập tức mọi ánh mắt đều căng thẳng nhfn về phía đó.

Một nửa bên dưới của cái xác khổng lồ Đại Thiên Tà Ma nằm dưới đất, ma huyết đen sì chảy lênh lang tỏa ra mùi tanh nồng.

Đại Thiên Tà Ma vốn vô cùng cường hãn lúc này đã không chút sức sống nào nữa.

- Thắng rồi?

Vô số cường giả của liên minh Chu Nguyên thấy thế, ban đầu hơi sững người rồi bùng phát tiếng hò reo.

Ở gần đó, hai người Tiểu Điêu vẻ mặt đầy kinh ngạc, ánh sáng chấp chới rồi bắt đầu biến về hình thái bình thương, chỉ có điều vẫn nhìn cái xác Đại Thiên Tà Ma đầy cảnh giác.

Phụt!

Lâm Động trên bầu trời đột nhiên phun một ngụm máu, sắc mặt thêm phần tái nhợt, khí tức yếu ớt đến cực điểm.

- Đại ca?

Hai người Tiểu Điêu vội vàng bay tới, Tiểu Viêm đỡ lấy Lâm Động lo lắng gọi.

Lâm Động lắc lắc đầu, nhìn cái xác không còn động tĩnh kia rồi hơi nhắm mắt lại.

Hành động của hắn rất nhỏ thôi nhưng Tiểu Điêu vẫn nhận ra. Tiểu Điêu rất hiểu Lâm Động, đồng tử hắn co lại, năng lượng lại tỏa ra bảo vệ Lâm Động phía sau.

- Nhị ca?

Tiểu Viêm ngạc nhiên.

- Ba lão cẩu đó chưa chết hẳn.

Lâm Động lúc này vô cùng yếu ớt, giọng nói cũng khàn đi nhiều. Từ sau khi nhận được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ, đây là lần đầu tiên hắn liều mạng thế này.

Tiểu Viêm nghe vậy sắc mặt biến đổi, toàn thân căng cứng.

- Nhưng cũng không còn cách bước đó xa nữa rồi.

Lâm Động vỗ vỗ vai Tiểu Viêm, nhìn thi thể Đại Thiên Tà Ma cười:

- Thế nào? Vừa rồi còn uy phong lắm mà. Giờ còn giở thủ đoạn này? Không sợ mất mặt ba cự đầu Nguyên Môn các ngươi sao?

Hắn nói xong nhưng thi thể kia vẫn không chút phản ứng.

Lâm Động cười khảy, khẽ vung tay.

Ầm!

Tiểu Điêu cũng cười lạnh, hai tay chập lại, tử hắc quang ngưng tụ thành một vầng trăng khổng lồ ở đằng trước, cong tay búng một cái, mặt trăng xuyên qua hư không lao thẳng về phía ma thi.

Vút!

Nhưng khi vầng trăng đó sắp oanh kích lên ma thi thì một tia hắc quang bắn ra chặn đứng vầng trăng. Hắc quang biến thành ba nhân ảnh, chính là ba người bọn Thiên Nguyên Tử. Có điều sắc mặt chúng lúc này còn tái hơn cả Lâm Động, ánh mắt u ám, khí tức cạn kiệt.

- Ba lão cẩu, đường đường là ba người đứng đầu Nguyên Môn mà cũng học kiểu giả chết sao?

Tiểu Điêu châm chọc.

Cơ mặt bọn Thiên Nguyên Tử co giật, ánh mắt độc ác nhìn ba người Lâm Động. Chúng bỗng biến thành hắc quang định chui xuống đất tháo chạy.

- Muốn chạy sao?

Tiểu Điêu thấy thế chỉ cười khảy, giậm mạnh chân xuống. Chỉ thấy trên mặt đất bỗng có tử hắc quang cuộn trào đánh bay ba kẻ kia lên.

Bọn chúng lúc này thực lực đã giảm sút, không thể phản kháng lại Tiểu Điêu nữa.

Uỳnh!

Chúng bị đánh bật trở lại, còn chưa kịp có hành động gì tiếp thì Lâm Động đã giơ tay lên, một tấm thạch bi bay ra phình to thành vài nghìn trượng.

Thạch bi lơ lửng trên không, phát ra âm thanh trong trẻo, phía dưới có ánh sáng ngưng tụ dường như biến thành một đạo trận pháp cổ xưa đè xuống ba người bọn Thiên Nguyên Tử.

- Á!!!

Dưới sự chiếu rọi của Đại Hoang Vu Bi, bọn Thiên Nguyên Tử giống như bị ngàn vạn cây kim châm vào người, đau đơn khôn tả, kêu gào thảm thiết, đầy sợ hãi nhìn Đại Hoang Vu Bi. Chúng biết rằng nếu bị Đại Hoang Vu Bi chấn áp thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

- Lâm Động, ngươi tưởng ba người bản tọa không có thủ đoạn cuối cùng sao? Ngươi nhất định phải liều chết với ta sao?

Thiên Nguyên Tử sắc mặt tím tái, quát lên.

Lâm Động lạnh lùng không có hành động gì khác, tốc độ của Đại Hoang Vu Bi tăng nhanh.

- Được, tên khốn kiếp. Muốn diệt bọn ta, vậy thì tất cả các ngươi phải bồi táng!

Thấy Lâm Động không có ý nương tay, bọn Thiên Nguyên Tử ánh mắt thêm tàn độc, nhìn nhau rồi cùng nghiến răng:

- Nếu đã vậy thì cùng chết tại đây đi!

Ba người Thiên Nguyên Tử đập bàn tay vào nhau, nhổ ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhanh chóng tối lại, thân thể phình to với tốc độ kinh người!

- Mau rút lui!

Lâm Động thấy thế lập tức hét lên.

- Khặc khặc, muộn rồi! Đi chết hết đi!

Ba người bọn Thiên Nguyên Tử vẻ mặt hung hãn, bề mặt cơ thể có dịch thể chảy ra rồi bùm một tiếng nổ tung.

Uỳnh!

Ma khí trào dâng điên cuồng từ ba người bọn chúng, khu vực trong phạm vi nghìn trượng quanh đó đã biến thành bình địa. Hai người Tiểu Điêu và Tiểu Viêm phụt máu, thân hình bị đánh bật ra sau.

Vào khoảnh khắc quan trọng, Lâm Động vung tay, Huyền Thiên Điện hiện ra bao quanh người hắn, Nhưng ma khí quả thực xung kích quá mạnh, Huyền Thiên Điện vừa xuất hiện, chưa kiên trì được bao lâu thì ánh sáng đã tối hẳn đi, cuối cùng chui trở lại cơ thể Lâm Động.

Khi Huyền Thiên Điện biến mất thì Lâm Động bạo lộ trước ma khí. Với trạng thái hiện tại của hắn, rõ ràng không thể chống cự được sự xung kích đó, đành nghiến răng, dùng nguyên lực trong cơ thể chống đỡ.

Soạt!

Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy một luồng hàn khí bọc quanh mình, một đôi tay lạnh ngắt khẽ ôm qua người hắn rồi nhanh chóng lùi về sau.

Tiếng gió thổi qua bên tai, Lâm Động mở mắt ra thì thấy mái tóc màu lam lướt qua trước mắt. Ứng Hoan Hoan một tay ôm hắn, một tay nhanh chóng biến ấn pháp. Hàn khí kinh người bắn ra từ bàn tay biến thành những tấm lá chắn băng khổng lồ.

Bùm bùm!

Nhưng lá chăn băng vừa hình thành thì đã bị ma khí xung kích vỡ tan tành. Có điều sau đó lại có nhiều tấm lá chắn khác hình thành, như vậy cả không gian là tiếng nổ của những tảng băng, còn Ứng Hoan Hoan thì đưa Lâm Động nhanh chóng lùi về sau tránh những đòn xung kích của ma khí.

Nhưng rõ ràng xung kích tự bạo của ba cường giả Luân Hồi Cảnh vượt xa những gì Lâm Động dự liệu. Dù Ứng Hoan Hoan đã ra tay nhưng ma khí vẫn đuổi kịp.

- Tránh ra!

Ngay khi ma khí sắp oanh kích lên hai người thì một tiếng hét lạnh lùng vang lên từ phía sau. Ứng Hoan Hoan nghe thế hơi lưỡng lự một chút rồi giữ Lâm Động kéo sang một bên.

Ngay khi đó, một thân ảnh bạch y bay tới, phía sau nàng là Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh và rất nhiều cường giả khác. Nguyên lực khủng bố bùng phát biến thành tấm màn nguyên lực nghìn trượng phía trước.

Uỳnh!

Ma khí tựa những đợt sóng thần đánh lên khiến tấm màn nguyên lực rung chuyển dữ dội. Sắc mặt những cường giả kia cũng tái đi, rồi cùng hét lên, nguyên lực bùng phát đến cực độ.

Rầm rầm rầm!

Ma khí không ngừng oanh kích lên tấm màn nguyên lực, tuy nó không ngừng rung chuyển nhưng vì có nhiều cường giả cùng ra tay nên vẫn chặn được xung kích.

Xung kích của ma khí yếu dần, các cường giả mới thở phào, tấm màn nguyên lực tiêu bién.

- Huynh không sao chứ?

Sau khi nguy cơ được giải trừ, Ứng Hoan Hoan cuống cuồng nhìn Lâm Động, gương mặt tái nhợt của hắn khiến nàng hốt hoảng.

Lăng Thanh Trúc và mọi người cũng vây lại, ánh mắt đầy sự lo lắng.

- Không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều thôi.

Lâm Động lắc đầu cười, nhưng gương mặt trắng bệch và thân thể yếu ớt kia không có sức thuyết phục mấy. Bình thường mọi người đều thấy hắn như tiểu cường đánh không chết được, có lúc nào thấy hắn hư nhược thế này đâu.

Ở phía xa, hai người Tiểu Điêu toàn thân đầy máu bay lại. Thấy Lâm Động không sao họ mới thở phào. Tiểu Viêm quệt vết máu trên mặt đi, nhìn xung quanh:

- Lần này ba lão cẩu đó chết hẳn rồi chứ?

Lâm Động cũng lau vết máu nơi khóe miệng, hơi nhíu mày nhìn thế giới đầy ma khí, định nói gì đó thì bỗng một tiếng cười lớn vang lên:

- Ha ha, các ngươi đừng có vui mừng quá sớm. Ba bọn ta tuy đã tự bạo nhưng thế giới ma khí đã hình thành, các ngươi đừng mơ ra khỏi đây. Ngoan ngoãn mà đợi ma khí xâm thực từng tên một đi!

Tiếng cười đó dần tan đi, theo đó khí tức của ba cự đầu Nguyên Môn cũng hoàn toàn biến mất.

Mấy người Lâm Động nghe thế sắc mặt đều thay đổi, vội quay lại thì thấy đám ma thi cũng bắt đầu rơi xuống, vô số luồng ma khí nhanh chóng trào ra từ cơ thể chúng.

- Nhìn bên trên kìa!

Ứng Hoan Hoan nặng nề nói.

Lâm Động ngẩng lên thì thấy bầu trời bị một tầng ma khí dày đặc bao phủ.

Trên đó còn thấy vô số đường ma văn quỷ dị đang nhu động. Nó cắt đứt mọi liên hệ của nơi đây với thế giới bên ngoài.

Mọi người thấy vậy sắc mặt đều tái đi.

Bình luận





Chi tiết truyện