chương 666/ 1309

Rắc rắc!

Vô số những đường nứt mảnh nhanh chóng tỏa ra từ chỗ Tưởng Hạo đứng, những tảng đá xanh cũng nhanh chóng trở nên vàng vọt giống như bị thời gian xâm thực vậy.

Hoang Kình, sức mạnh đặc biệt nhất của Hoang Điện, cũng là đặc trưng của đệ tử Hoang Điện, là một trong bốn đại đệ tử thân truyền Hoang Điện, Tưởng Hạo đã tu luyện Hoang Quyết đến tầng thứ bảy. Mức độ hung hãn của nó không biết hơn Đồng Xuyên trước đây bao nhiêu lần.

Lâm Động đứng trên thiết ấn, ánh mắt có phần ngưng trọng nhìn Tưởng Hạo, long thủ màu xanh chầm chậm nắm chặt, sức mạnh hùng hồn nhanh chóng lan tỏa khắp tứ chi.

- Hoang Đao!

Tưởng Hạo ngẩng lên nhìn Lâm Động, giọng nói lạnh lùng phát ra. Rồi cây đại đao trong tay hắn bỗng thu lại kim quang, thân đao nhanh chóng lan ra rất nhiều vết hoa văn nứt nẻ. Lúc ấy sức mạnh của cây đao không những không giảm đi mà ngược lại khiến người ta phải lạnh sống lưng.

Hoang Đao, một loại vũ kỹ chủ tu bắt buộc của đệ tử Hoang Điện. Có được lực phá hoại của Hoang Kình, lực sát thương sẽ cực kỳ kinh người. Khi giao đấu với Đồng Xuyên, Lâm Động đã từng được lãnh giáo qua, nhưng lúc này hiển nhiên là Hoang Đao của Tưởng Hạo lợi hại hơn nhiều.

Soạt!

Hoang Đao ngưng tụ, Tưởng Hạo bỗng bước ra một bước vung đao chém xuống, không khí trước mặt bỗng chốc trở nên méo mó. Một đạo đao quang màu xám rạch ngang không khí, với một tốc độ kinh hồn ập về phía Lâm Động. Đao quang ngày một đến gần Lâm Động, ánh mắt hắn bỗng chốc sắc lạnh, hắn không hề có ý định tránh né công kích, mà giẫm lên thiết ấn lao thẳng ra trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.

Trên người Lâm Động, thanh quang bỗng chốc bùng phát, dường như hóa thành hư ảnh một Cự long khổng lồ phía sau hắn, thanh thế rất kinh người.

Cự long khổng lồ cuộn tròn phía sau lưng Lâm Động, hắn nắm hai tay lại, lớp long lân trên hai cánh tay phát ra một thứ năng lượng đáng sợ.

Thanh quang với sức mạnh có thể khiến một ngọn núi vỡ tan bắn xuống từ trên trời, cuối cùng đâm thẳng vào đao quang.

Bùm!

Âm thanh kinh người vang lên, tạo thành một đợt sóng sức mạnh tựa cuồng phong…

Sắc mặt Tưởng Hạo tối sầm lại khi nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc. Một đao vừa rồi của hắn đủ để phá tan lớp phòng ngự của cường giả Lục Nguyên Niết Bàn, thế nhưng lại bị Lâm Động chặn đứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Vút!

Lúc ấy, một tiếng gió rít bỗng vang lên từ trên không trung, quang ảnh như bắn ra từ thanh quang, lóe lên một cái rồi xuất hiện phía trên đầu Tưởng Hạo.

Lâm Động không hề thi triển bất cứ loại vũ kỹ nào, công kích cũng không chút hoa mỹ, nhưng trước sự điều khiển của long thủ màu xanh, sức mạnh thuần túy đã che giấu được hết mọi sơ hở.

Khi hai cánh tay Lâm Động biến thành long thủ màu xanh, sức mạnh đó đủ để phá vỡ Niết Bàn Kim Thân của cường giả Lục Nguyên Niết Bàn!

- Sức mạnh thật lớn!

Tưởng Hạo cũng cảm nhận được sức mạnh trong nắm đấm của Lâm Động, lúc này hắn mới hiểu nhục thể của Lâm Động cứng cáp đến mức nào.

- Hoang Võng!

Tuy công kích của Lâm Động mạnh mẽ nhưng Tưởng Hạo cũng không phải đèn cạn dầu. Hắn nhếch mép cười, hai tay hợp lại rồi dang ra, vô số đường tơ màu xám bắt ra từ đầu ngón tay hắn biến thành một tấm lưới khổng lồ trùm xuống Lâm Động.

Lâm Động đấm lên tấm lưới, nhưng không thể đánh tan nó, sức mạnh to lớn như chìm xuống vũng bùn, có cảm giác như đấm lên một cái bị bông vậy, điều này khiến Lâm Động chau mày một cái.

Khi Lâm Động đánh lên tấm lưới, nó cũng lập tức quấn lấy Lâm Động.

- Hắn thật sơ xuất, bị Hoang Võng quấn vào muốn thoát ra không dễ đâu. Tiếp theo có lẽ hắn sẽ thành tấm đệm thịt cho Tưởng Hạo tấn công rồi!

Ba người Bàng Thống thấy vậy lập tức nhướng mày, bọn họ nắm quá rõ về vũ kỹ Hoang Điện, đương nhiên biết Hoang Võng ngưng tụ từ Hoang Kình khó đối phó thế nào.

- Lâm Động sư đệ, đây chính là khoảng cách giữa ngươi và ta!

Tưởng Hạo hơi nhếch môi lên, rồi ánh mắt ngưng đọng, những luồng khí xám bao quanh bàn tay, từng đường hoa văn xuất hiện đồng thời tỏa ra một luồng sức mạnh kinh người.

- Kim Châu Đại Hoang Chưởng!

Tưởng Hạo không chút do dự, lật tay tung ra một chưởng hung hãn, không khí bùng nổ gây ra vô số những tiếng kêu đinh tai.

Tưởng Hạo ra tay rất nhanh, chưởng phong chỉ chớp mắt đã tiến tới chỗ Lâm Động đang bị Hoang Võng quấn chặt. Nếu trúng đòn, chắc chắn Lâm Động sẽ bị thương. Lâm Động sau một lúc vùng vẫy cũng nhận ra Hoang Võng khó đối phó, nhưng ánh mắt không hề hiện vẻ kinh hoàng. Hắn nhìn chưởng phong của Tưởng Hạo rồi hít sâu một hơi. Trong đan điền, Hoang Chủng to cỡ nắm tay cũng bắt đầu rung lên dữ dội, từng đợt Hoang Kình thuận theo kinh mạch trào dâng lên.

Rồi tất cả mọi người cùng nhìn thấy, Lâm Động lại nhấc long thủ của mình lên, chỉ có điều lần này thanh quang đã biến mất một cách quỷ dị, rồi những đường hoa văn nứt nẻ dần lan ra.

- Đây là… Hoang Kình?

Những đệ tử thân truyền ở gần nhất, đồng tử đều co rút lại, sức mạnh đó chính là Hoang Kình, Lâm Động đã tu luyện được Hoang Kình rồi?

- Sao có thể như thế?

Đồng Xuyên ở cách đó không xa cũng phải há hốc miệng. Hắn nhớ rất rõ ràng, năm ngày trước đây Lâm Động căn bản không biết Hoang Kình là cái gì, sao giờ có thể tu luyện được?

- Lẽ nào hắn tu luyện được chỉ trong năm ngày vừa qua?

Nghĩ đến đây, da mặt hắn co giật, muốn tu luyện được Hoang Kình này ít nhất cũng phải ngưng tụ được Hoang Chủng, lẽ nào Lâm Động chỉ trong năm ngày này đã ngưng tụ thành công?

Xung quanh quảng trường vang lên những tiếng xôn xao, nhưng Lâm Động không để tâm, cánh tay hắn dần hiện lên những vết nứt nẻ, ánh mắt lạnh lùng, rồi tung ra một quyền!

Quyền phong trước tiên đánh lên Hoang Võng đang trùm quanh thân thể hắn, trước sức mạnh đáng sợ ấy, Hoang Võng rung lên dữ dội, rồi chỉ giữ được trong chốc lát là nổ tung.

Vào khoảnh khắc Hoang Võng nổ tung, chưởng phong của Tưởng Hạo cũng tới, đâm sầm vào long thủ màu xanh của Lâm Động.

Ầm!

Làn sóng năng lượng kinh người bùng phát, mặt đất xung quanh bị nứt toác ra, đất đá bay tứ tung, rồi hai đạo thân ảnh cùng bắn ngược ra sau, chân điểm lên mặt đất mười mấy bước mới loạng choạng dừng lại được.

Sự đối đầu không chút hoa mỹ này, hai người lại không ai giành được lợi thế!

Quảng trường có chút yên lặng, tất cả đang nín thở để chứng kiến trện giao chiến hung hãn dị thường. Khi hai người cùng bị bật lùi về sau, không ít người phải hít vào một hơi khí lạnh. Thậm chí vẻ mặt ba người Bàng Thống cũng có phần chấn động, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Lâm Động có thể kháng cự ngang hàng với Tưởng Hạo như vậy.

Tuy Tưởng Hạo vẫn chưa dùng đến chiêu thức mạnh nhất của mình, nhưng dù sao tu vi nguyên lực của hắn cũng hơn Lâm Động những hai tầng.

Trên thạch tọa, Trần Chân và Ngộ Đạo nhìn cảnh đó, ánh mắt cũng ánh lên dị quang. Quán quân của Bách Triều Đại Chiến quả nhiên danh bất hư truyền!

Sắc mặt Tưởng Hạo lúc này hoàn toàn trở nên nặng nề, nếu trước đó hắn còn coi thường Lâm Động, thì giờ đã bắt đầu coi Lâm Động là đối thủ cùng đẳng cấp.

Lâm Động mím môi, bàn tay nắm lại, thanh quang trên cánh tay lấp lánh không ngừng hóa giải cảm giác tê dại. Cú va chạm vừa rồi nếu không phải nhờ nhục thể cứng cáp tu luyện từ Thanh Thanh Hóa Long Quyết thì chắc chắn Lâm Động hắn sẽ bị thọ thương.

- Nếu ngươi tiếp được chiêu tiếp theo của ta thì ta sẽ đồng ý ngươi trở thành đại đệ tử thân truyền!

Sắc mặt Tưởng Hạo ngưng trọng, chân bước ra, hai tay chầm chậm tạo ấn kết kỳ dị, ánh sáng màu xám tràn ra từ cơ thể hắn lấp lánh như những đốm sao.

- Đại Tinh Cương Quyền!

Khi nhìn thấy thủ ấn của hắn, sắc mặt ba người bọn Bàng Thống, thậm chí cả Trần Chân và Ngộ Đạo đều thay đổi, hiển nhiên bọn họ nhận ra vũ kỹ mà Tưởng Hạo sắp thi triển.

- Một trong Tứ đại Vũ kỹ sao?

Lâm Động hít sâu một hơi, hắn cũng đã biết đến vũ kỹ trên bốn tấm bia đá, đương nhiên nhận ra thủ ấn của Tưởng Hạo. Sắc mặt hắn dần trở nên nặng nề, rồi chầm chầm dùng ngón tay chạm lên trán. Ở đó có một đạo ánh sáng xám quỷ dị bắt đầu lóe sáng.

Trên thạch tọa, Trần Chân và Ngộ Đạo nhìn thấy vậy đều khựng người lại, rồi như nhớ đến điều gì, ánh mắt tràn ngập sự khó tin, giọng nói khàn đặc bất giác phát ra…

- Chẳng lẽ lại là…

Bình luận





Chi tiết truyện