chương 1111/ 1309

Bên dưới đáy Hóa Long Đàm bị bao trùm bởi bóng tối hắc ám này, khái niệm về thời gian dường như không còn nữa.

Trong một nơi tối tăm nào đó, một thân ảnh được bọc quanh bởi một lớp nước đặc quánh dày cộm, chỉ nhìn được hình dáng qua đường nét bên ngoài.

Năng lượng dồi dào vô cùng tận ở xung quanh không ngừng chảy vào bọc nước đó. Nhưng dù vậy thân ảnh bên trong vẫn không hề có bát cứ động tĩnh gì.

Không biết kéo dài bao lâu, bỗng một lúc nào đó, bọc nước khẽ rung lên, từ bên trong hiện ra đôi mắt sáng loáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ài.

Lâm Động mở mắt, trong lòng thầm thở dài. Đến bây giờ hắn đã ở trong Hóa Long Đàm hơn nửa tháng rồi. Nhưng đáng tiếc từ sau khi xương cốt trong người biến thành long cốt thượng đẳng thì dù Lâm Động hấp thụ năng lượng thế nào thì long cốt trong người vẫn không hề thay đổi.

- Chẳng trách mà long cốt Viễn Cổ lại hiếm có như vậy…

Lâm Động cười khổ. Lúc này hắn mới hiểu logn cốt Viễn Cổ khó xuất hiện thế nào. Chẳng trách mà chỉ có nhân vật như Thanh Trĩ tiền bối mới có được nó.

- Ta nghĩ…có lẽ long cốt Viễn Cổ không chỉ đơn giản là hấp thụ năng lượng Hóa Long Đàm là có được đâu.

Nham trầm ngâm lên tiếng.

Thời gian vừa qua hắn vẫn luôn chú ý tới sự thay đổi trong cơ thể Lâm Động. Tuy Lâm Động dựa vào thôn phệ lực bá đạo của Thôn Phệ Tổ Phù thôn phệ năng lượng trong Hóa Long Đàm. Nhưng ngoài việc khiến xương cốt thêm sậm màu thì chẳng có thay đổi gì về chất cả. Rõ ràng không phải do thiếu năng lượng.

- Hửm? Ngươi có phát hiện gì?

Lâm Động cũng dần bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi. Dù gì Nham cũng là người từng trải, nhiều thứ hắn không thể sánh bằng được.

- Theo tộc trưởng Long tộc nói thì dù những cường giả có được long cốt Viễn Cổ thì cũng không rõ khi có được nó đã xảy ra chuyện gì. Mà ta cũng không biết nhiều về long cốt của Long tộc…

Nham ngừng một chút rồi nói:

- Nhưng chủ nhân của ta năm đó từng nhìn thấy Viễn Cổ Hóa Long Đàm. Hồi đó người bảo, sự lớn mạnh thật sự không phải chỉ là mạnh về nhục thể.

- Không phải chỉ mạnh về nhục thể?

Lâm Động nhíu mày, trầm ngâm một lúc. Lời của Phù Tổ không quá thâm thúy. Một người ngoài tu luyện nhục thể ra còn có tinh thần nữa.

Lẽ nào muốn có long cốt Viễn Cổ thì không chỉ nhục thể mà tinh thần cũng phải mạnh?

- Điều này thì ta không rõ.

Nham lưỡng lự một lát, nói.

Lâm Động gật gù mãi hồi lâu, đột nhiên nghiến răng, tâm thần khẽ động, một tia tinh thần lực chui ra từ Nê Hoàn Cung.

Thế nhưng khi tinh thần lực vừa mới chui ra thì nước trong đầm tràn tới, năng lượng đen bám chặt lấy.

Đau!

Một cơn đau nhói rõ rệt hơn so với lúc xương cốt bị nghiền nát xộc thẳng lên não Lâm Động khiến mắt hắn đỏ ngầu.

Lâm Động siết chặt nắm đấm, món tay thậm chí cắm cả vào lòng bàn tay, rồi hắn hít vào một hơi sâu, ánh mắt lóe lên sự sắc lạnh.

Uỳnh!

Tinh thần lực dồi dào lập tức từ Nê Hoàn Cung tràn ra như thủy triều.

Ục ục!

Khi tinh thần lực tràn ra ào ạt, nước trong đầm cũng như sôi sục, điên cuồng dính lấy, hung hăng cắt đứt tinh thần lực của Lâm Động.

Cơn đau không tả nổi thành lời khiến trên mặt Lâm Động nổi đầy gân xanh.

Trong sự giày vò đó, Lâm Động bắt đầu cảm nhận được ý thức của hắn dần bị lu mờ.

Cơn đau do tinh thần lực gây ra còn mãnh liệt hơn cả xương cốt bị nghiền vụn. Chẳng trách mà những người trong Long tộc vào đây đều không để tinh thần lực của mình thoát ra.

- Nham…Nham…

Ý thức dần trở nên mơ hồ, Lâm Động dùng chút tỉnh táo cuối cùng gọi, nhưng lần này không nghe thấy tiếng của Nham đâu.

- Đáng chết.

Lâm Động thầm chửi, cùng với sự mất dần ý thức, hắn có thể nhận thấy mình đang mất dần sự khống chế với thân thể.

- Cứ thế này mà thất bại sao…

Lâm Động lẩm nhẩm trong đầu.

Ý thức cuối cùng rơi vào một khoảng hắc ám.

Trong đó, dường như Lâm Động có thể cảm nhận được ý thức của mình đang chìm, chìm dần theo làn nước…

Ở đây không có khái niệm về thời gian, vì thế Lâm Động với ý thức mơ hồ không biết hắn ở trong vùng hắc ám này bao nhiêu lâu. Điều duy nhất hắn có thể làm đó là gắng gượng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.

Tuy chút tỉnh táo đó giống như con thuyền nan trong bão tốc, nhưng Lâm Động biết, nếu mất đi thì hắn thật sự sẽ không tồn tại nữa.

Nhưng quả thực, trong bóng tối vô tận này, để giữ được tỉnh táo không phải dễ dàng. Thời gian tựa như trôi đi hàng năm, hàng năm trời, cuối cùng hắn không giữ được nữa…thật sự…kết thúc tại đây sao…

Chút tỉnh táo cuối cùng của Lâm Động lóe lên như ngọn lửa rồi biến đi.

Thế nhưng vào khoảnh khắc ý thức hoàn toàn biến mất phía trước mắt hắn dường như hiện ra một đạo quang ảnh. Đó là một thiếu nữa mảnh mai với mái tóc màu xanh lam, đôi mắt lạnh băng. Nhưng trong đôi mắt đó lú này lại đầy lo lắng, rồi giọng nói như vọng lại từ nơi xa lắm:

- Ngươi đã hứa…sẽ không chết…

Gương mặt tuyệt mỹ đó, dung nhan làm điên đảo chúng sinh đó, chính là Ứng Hoan Hoan!

- Ngươi đã hứa…

- Sẽ không chết…

- Sẽ không chết!

Tiếng gọi gấp gáp của cô thiếu nữa xuyên qua thời gian và không gian truyền tới ý thức mơ hồ của Lâm Động, giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng, gây nên vô số đường gợn sóng.

- Hoan Hoan!

Lâm Động bỗng nhiên tỉnh tại, khoảng không gian hắc ám bỗng giống như thủy tinh nứt ra thành vô số đường.

Lâm Động mở mắt ra, dần khống chế lại được thân thể. Hắn định lập tức bỏ chạy, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn dừng lại.

- Đây là…đâu?

Lâm Động lẩm nhẩm, ánh mắt có phần chấn động nhìn xung quanh. Hắn đang ở trong một tòa điện khổng lồ, bên trong là vô số thân ảnh đang ngồi bàn tọa. Nhưng thân ảnh này đều không còn da thịt nữa mà chỉ còn những bộ xương khô, tỏa ra thứ năng lượng trầm ổn mà dồi dào.

Đây dường như là nơi chôn xương vậy…một nơi mai cốt chi địa…

Khi Lâm Động đang ở trong mai cốt chi địa thì ở Đông Huyền Vực xa xôi, trong một ngọn núi sâu lạnh lẽo ở Đạo Tông.

Vẫn là mặt hồ băng đó, cô thiếu nữ ngồi trên đóa băng liên lúc này đột nhiên mở mắt. Gương mặt vốn không có chút dao động bỗng có hoảng hốt, bàn tay ngọc ngà ôm ngực, dường như đang rất đau.

Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng mình vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó.

Hắn lúc này đang đối mặt với sống chết.

- Ngươi đã hứa…sẽ không chết…

Thiếu nữ siết tay lại, lầm bầm nói.

Vút!

Đột nhiên từ xa có một bóng người đáp xuống hồ băng, Ứng Tiếu Tiếu thấy thiếu nữa lo lắng, vội hỏi:

- Hoan Hoan, muội sao vậy?

- Tỷ tỷ, muội vừa nhìn thấy hắn.

Ứng Hoan Hoan nhìn Ứng Tiếu Tiếu, nói.

Ứng Tiếu Tiếu sững người, kinh ngạc nói:

- Hắn về rồi sao?

- Muội thấy ở đây.

Ứng Hoan Hoan lắc đầu, tay chỉ vào tim.

Ứng Tiếu Tiếu cười khổ, nghĩ cô bé này chỉ quá nhớ ai đó mà thôi, an ủi một lúc rồi thở dài, sắc mặt có phần ngưng trọng:

- Gần đây có tin, dường như Nguyên Môn đang có động tĩnh gì đó không bình thường…

Ứng Hoan Hoan hơi chau mày, thế nhưng Ứng Tiếu Tiếu cảm nhận được rõ ràng, khi nghe thấy hai chữ Nguyên Môn thì hàn khi xung quanh đột nhiên đậm đặc hơn nhiều.

- Cha nói, có lẽ Nguyên Môn sắp khai chiến rồi.

Ứng Tiếu Tiếu siết tay.

- Khai chiến sao…

Ứng Hoan Hoan nghe vậy, nhưng gương mặt không hề thay đổi, rồi khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo.

- Vậy thì khai chiến đi.

Ứng Hoan Hoan khẽ hít vào một hơi khí lạnh, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, rồi đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài hồ băng.

- Tỷ tỷ, muội muốn rời khỏi Đạo Tông một thời gian.

Ứng Tiếu Tiếu vội hỏi:

- Tại sao?

Ứng Hoan Hoan dừng bước, hàn khí màu trắng tỏa ra, biến cơ thể cô thành bức tượng băng. Ngay sau đó bức tượng võ vụn, còn bản thân Ứng Hoan Hoan thì biến mất.

- Đi lấy lại thứ thuộc về muội.

Sau khi thân ảnh biến mất, giọng nói bình tĩnh của cô bé vang khắp mặt hồ.

Bình luận





Chi tiết truyện