chương 795/ 1309

Dưới đáy hồ, hai ánh mắt sáng ngời nhìn nhau, không khí trầm mặc kỳ lạ cứ kéo dài như thế…

Lúc này hiển nhiên Lâm Động có chút lúng túng. Tuy giữa hai người đã từng xảy ra chuyện hoang đường đó, nhưng lúc đó dù sao cũng là Lăng Thanh Trúc bị trúng bùa, còn hiện tại rõ ràng hai người rất tỉnh táo.

Hơn nữa Lâm Động cũng cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng mình dường như đang nóng dần lên, chiếc áo bọc bên ngoài dường như không có hiệu quả che chắn là mấy.

Nhiệt độ đó cũng khiến hơi thở của Lâm Động trở nên nặng nề hơn. Hiển nhiên, chỉ cần là nam nhân bình thường, trong tình huống này chắc cũng không thể duy trì được tâm thái bình tĩnh…

- Thả ta ra!

Hiển nhiên Lăng Thanh Trúc cũng nhận ra sự thay đổi nhỏ đó của Lâm Động, ánh mắt lóe lên chút sợ hãi, rồi nàng vùng ra, hét lên.

Trước hoàn cảnh đặc biệt này, rõ ràng Lăng Thanh Trúc cũng mất đi sự bình tĩnh lạnh lùng trước kia. Đồng thời nàng cũng quên mất, khi một nữ tử cao ngạo lạnh lùng lại thể hiện mặt yếu đuối hiếm thấy, thì sẽ có sức hấp dẫn với nam nhân đến mức nào.

Khi Nữ thần mất đi vòng sáng, biến thành nữ nhân yếu đuối, sẽ khiến bọn chúng sinh điên đảo!

Vì vậy, khi nàng vừa dứt lời, nàng không chỉ không được Lâm Động thả ra, mà đôi mắt hắn lại bùng cháy dục hỏa, rồi mắt nàng mở to, gương mặt Lâm Động ngày một gần, cánh tay hắn giữ chặt lấy nàng, cuối cùng nàng cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của Lâm Động đã ép lên môi nàng một cách cực kỳ bá đạo!

Sức nóng truyền tới từ miệng khiến toàn thân Lăng Thanh Trúc thoáng cứng ngắc, nhưng rồi rất nhanh nàng sực tỉnh, bàn tay như vuốt mèo lướt qua lưng Lâm Động để lại một vệt máu, cơ thể cũng vùng vẫy mãnh liệt.

Thế nhưng Lâm Động không hề để tâm, hai tay như hai gọng kềm ôm sát nàng vào lòng.

Bịch bịch bịch!

Hai tay Lăng Thanh Trúc không ngừng đánh lên ngực Lâm Động, âm thanh trầm đục khiến người ta phải giật mình, có thể thấy Lăng Thanh Trúc lúc này đã vô cùng giận dữ.

Thực lực Lăng Thanh Trúc rất mạnh, một trận chưởng phong đánh tới, cho dù là Lâm Động cũng khó lòng chịu đựng nổi. Hắn ngả người về phía trước khiến cơ thể hai người gần nhau hơn, rồi hắn tách môi ra, hầm hầm nhìn nữ nhân trong lòng mình, thở nặng nề nói:

- Còn động đậy nữa là ta ra tay đấy!

- Ngươi dám!

Lăng Thanh Trúc đầy vẻ giận dữ, nghiến răng nói. Nhưng dù nói thế nàng vẫn giảm nhẹ mức giãy giụa, dường như thật sự sợ Lâm Động phát điên.

Lâm Động hé miệng cười, cảm giác từng cơn đau trước ngực nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Năm năm rồi, nữ nhân năm đó khiến hắn ngước mắt nhìn không chạm tới được, giờ đã khuất phục trước hắn một lần nữa. Thứ khoái cảm này thật sự còn sảng khoái hơn khi giết được Lâm Lang Thiên rất nhiều.

- Lâm Động, ngươi muốn chết phải không?

Giọng nói Lăng Thanh Trúc bỗng trở lên âm u lạnh lẽo. Lâm Động nhìn xuống, gương mặt giận dữ ngượng ngùng đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng quen thuộc.

Sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, vừa rồi hắn khiến Lăng Thanh Trúc không thể phản kháng được chẳng qua vì nàng đang hoảng loạn, khi nàng thật sự bình tĩnh, với thực lực của nàng thì Lâm Động chẳng thể nào làm được gì.

Bùm!

Lâm Động dự liệu quả nhiên không sai, khi Lăng Thanh Trúc bình tĩnh lại, một luồng năng lượng hùn hồng bùng phát, đánh bật tay của Lâm Động ra, thậm chí cả người hắn cũng phải lùi về sau mấy bước.

Lăng Thanh Trúc nhanh chóng thoát khỏi Lâm Động, cả người lùi về sau, gương mặt xinh đẹp lúc này bị bao trùm bởi sương lạnh, rõ ràng Lâm Động đã khiến nàng vô cùng giận dữ!

Lâm Động nhìn sắc mặt Lăng Thanh Trúc, đầu óc cũng chợt bừng tỉnh lại, trong lòng thầm kêu không hay.

Đột nhiên Lăng Thanh Trúc khẽ nắm tay lại, một thanh trường kiếm hiện ra, năng lượng mạnh mẽ dâng trào.

- Chạy thôi!

Lâm Động nhìn thấy thế, da đầu tê dại, xem ra nữ nhân này sắp phát điên rồi. Hắn cũng không do dự nữa, quay người bay ra khỏi hồ. Hắn không nghĩ lúc này Lăng Thanh Trúc ra tay sẽ nể mặt mình nữa.

Vút vút!

Khi Lâm Động vừa bay ra thì hai đạo kiếm quang đã bắn tới, sượt qua người hắn vẽ ra trong hồ hai đường thủy đạo khổng lồ.

- Lâm Động, ta phải giết ngươi!

Giọng nói lạnh lùng xem lẫn giận dữ, ngượng ngùng vọng tới, Lâm Động cảm nhận được kiếm quang đang lao tới như vũ bão.

Soạt!

Hiển nhiên Lâm Động sẽ không ngu ngốc đứng lại chịu đòn, đôi cánh Long dực dang rộng, toàn lực bay đi, phía sau là vô số đạo kiếm quang truy kích.

Thái Thanh Tiên Trì trong sơn cốc vốn dĩ vô cùng tĩnh lặng, nhưng sự tĩnh lặng không duy trì được bao lâu, trong nước hồ bỗng xuất hiện một cái xoáy nước khổng lồ, sau đó một thân ảnh bao phủ đầy thanh quang bay ra. Ngay sau đó vô số những đạo kiếm quang bắn tới, đâm sầm lên vách núi để lại những hố sâu đen ngòm khổng lồ.

Lâm Động thoát khỏi hồ nước, nhìn đống tàn tích xung quanh, khóe miệng không khỏi co giật. Lăng Thanh Trúc phát điên lên thì ra đáng sợ thế này!

Bùm!

Bề mặt Thái Thanh Tiên Trì nổ tung, vô số những dòng nước chuyển động, sau đó một thân ảnh hiện ra, tiếp đó là chiếc áo bào đen ướt sũng bay ra, bộ váy trắng nhanh chóng phủ lên ngọc thể. Khi làn nước rút xuống thì một nữ tử tuyệt mỹ đứng phiêu phù trên không trung, thanh sắc đổ xuống, chỉ là gương mặt tuyệt đẹp vẫn phủ một lớp sương lạnh.

Vút!

Lăng Thanh Trúc tay cầm trường kiếm, mặt lạnh như băng nhìn Lâm Động, không nói nửa lời, vung kiếm lên, lại một đạo kiếm quang mạnh mẽ bắn tới Lâm Động.

Lâm Động vội vàng tăng tốc tới cực hạn lùi về phía sau, không ngừng tránh né công kích.

- Ta xuống đó cứu nàng mà, sao lại dã man như vậy?

Trong lúc tránh đòn, Lâm Động cũng không ngừng lên tiếng giải thích.

- Nếu ta không xuống thì nàng đã bị thứ dưới đó hút hết sức sống rồi!

- Ta lo lắng cho nàng thôi mà!

Lăng Thanh Trúc nghiến răng, lạnh lùng nói:

- Điều đó có liên quan gì đến hành động vừa rồi của ngươi?

Lâm Động nghẹn họng. Đúng là lúc nãy trong lòng hắn bùng lên tà hỏa, không thể kìm chế nổi. Cho dù hắn có mặt dày thế nào cũng chẳng thể tìm được cớ mà thoái thác.

- Hừ!

Lăng Thanh Trúc thấy vậy hừ lạnh một tiếng, rồi lại chém một kiếm xuống. Một đường kiếm quang mấy chục trượng oanh kích thẳng về phía Lâm Động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Động thấy thế, thở dài bất lực, sau đó không có ý tránh né nữa, dường như hắn định mạnh mẽ hứng lấy một kiếm này.

Vút!

Kiếm quang bay tới, nhưng khi nó sắp chạm vào người Lâm Động thì Lăng Thanh Trúc chợt nghiến răng, ngón tay điểm ra, kiếm quang chuyển hướng sượt qua người hắn, đâm thẳng xuống mặt đất tạo ra một cái rãnh lớn.

Lâm Động thở phào một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thanh Trúc:

- Xả hết giận chưa?

Uỳnh uỳnh!

Lâm Động vừa dứt lời, cách đó không xa bỗng có thanh âm uỳnh uỳnh vang lên. Ngay sau đó đầu quái xà ba đầu trước đó bị dụ đi, hiện tại đang trườn về sơn cốc. Khi thấy hai người, ánh mắt nó tràn ngập sát ý.

Vèo!

Lâm Động nhìn thấy đầu quái xà quay lại, vừa định ra tay thì một đạo quang ảnh bay ra, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, vô số đạo kiếm quang bắn ta từ thanh kiếm trên tay Lăng Thanh Trúc, sau đó ập tới đầu quái xà.

- Grào grào!

Đối mặt với công kích mạnh mẽ không chút nương tay của Lăng Thanh Trúc, đầu quái xà kêu lên thảm thiết, máu tươi bắn ra tung tóe. Rất nhanh đầu quái xà thực lực sánh ngang với Lôi Thiên đã bị chém thành vô số khúc!

Lâm Động sững sờ, nhìn đầu quái xà có hậu quả thê thảm, rồi lại nhìn Lăng Thanh Trúc đang dần thu lại sự lạnh lùng, nhất thời da đầu cảm thấy tê rần.

Dường như nữ nhân này đang dùng hành động để nói với hắn, đây chính là hậu quả khi khiến nàng phát nộ!

Bình luận





Chi tiết truyện