chương 385/ 1309

Cánh cửa Tử Kim dưới ánh mắt vô cùng khẩn trương của tất cả các thế lực đứng đầu ngồi trên đài cao dần chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh cọt kẹt, giống như đang vang lên trong lòng bọn hắn vậy, khiến hô hấp tất cả mọi người phảng phất như cũng tăng thêm. Vào lúc này, thứ gọi là bình tĩnh và uy nghiêm dường như đều bị vất bỏ hết.

Cánh cửa Tử Kim dưới sự chiếu rọi của ánh dương quang hoàn toàn mở ra. Sau đó, một thân ảnh mảnh khảnh từ bên trong chậm rãi đi ra, sau đó xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người.

Đạo thân ảnh kia có một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một tia âm nhu… Mặc thanh sam, mang theo chút mùi vị nho nhã.

Thanh Sam Mạc Lăng.

Người đầu tiên từ trong cánh cửa Tử Kim đi ra không ngờ lại là Tam Hoàng tử của Hoàng thất.

Không khí trên đài cao có chút tĩnh lặng, chợt mọi người xoay sang Mạc Tiêu Thiên ở phía bên kia chắp tay chúc mừng, trong lòng cũng thầm than, không hổ là Hoàng thất, nội tình hùng hậu, danh ngạch đầu tiên liền dễ dàng bị bọn họ bỏ vào túi.

- Ha ha, đa tạ chư vị!

Nghe được những thanh âm chúc mừng, vẻ mặt Mạc Tiêu Thiên khẽ tươi cười. Có thể thấy lúc này ông ta cũng lặng lẽ thở dài một hơi.

Mặc dù rất tin tưởng thực lực của Mạc Lăng, nhưng ông ta cũng rõ ràng Cuộc chiến Hạt giống lần này cũng có mấy người cực kỳ khó đối phó. Mà nếu như Mạc Lăng gặp bọn họ, hơn nữa còn xuất hiện tình huống đặc thù thì rất có thể thực sự sẽ mất đi một danh ngạch, đến lúc đó đối với Hoàng thất chính là một đả kích nặng nề.

Lâm Phạm cũng cất tiếng chúc mừng, sau đó ánh mắt của hắn liền nhịn không được quẳng ném về phía bốn cánh cửa Tử Kim còn lại đang đóng chặt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn trương.

Dưới những lời chúc mừng của chúng nhân, Mạc Lăng im lặng đứng ở bên ngoài điện. Ánh mặt trời chiếu sáng thân hình có chút mảnh khảnh khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn có chút yếu đuối. Đương nhiên loại cảm giác này chỉ lóe lên tức thì rồi lập tức biến mất. Người nào cũng đều hiểu, trong lứa trẻ tuổi tại Vương triều Đại Viêm, sợ rằng người này cho dù không phải là đệ nhất nhân, nhưng chắc chắn cũng sẽ đứng trong ba hạng đầu.

Người như vậy, ai dám có suy nghĩ khinh thường, chỉ e là muốn tìm chết mà thôi!

Mạc Lăng thoáng nhìn qua đài cao cách đó không xa, sau đó liền xoay người nhìn vào phía bốn phiến cánh cửa Tử Kim đóng chặt còn lại, trong mắt có thêm chút vẻ hứng thú. Hắn rất muốn biết bốn người đạt danh ngạch khác đến tột cùng sẽ là người phương nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lần này, mọi người chờ đợi cũng không lâu lắm, cánh cửa Tử Kim thứ hai cuối cùng lại một lần nữa mở ra. Một nam tử mặc bạch y phiên nhiên bước ra, có chút tiêu sái đi về phía Mạc Lăng ở cách đó không xa.

Bạch Y Thiên La Kiếm Đỗ Vân của Thiên La Tông!

Theo người này xuất hiện, Tông chủ của Thiên La Tông ở trên đài cao tức thì giống như trút được một hơi gánh nặng, mặt rạng ngời giống như hoa cúc. Ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng đều giãn ra. Để bồi dưỡng được Đỗ Vân, Thiên La Tông của bọn hắn đã trả giá không ít, thậm chí hắn ngay cả việc tiến vào Niết Bàn Cảnh cũng vì thế mà kéo dài. Chỉ có điều phí công bồi dưỡng, hôm nay cuối cùng cũng được hồi báo.

Mà xung quanh Tông chủ của Thiên La Tông, Tông chủ những thế lực khác đều có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Đỗ Vân có thể thành công ra ngoài, như vậy chứng minh Thiên La Tông có tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến. Đến lúc đó Đỗ Vân có thể biểu hiện vượt trội ở trong Bách Triều Đại Chiến, Thiên La Tông tất sẽ được ban thưởng không nhỏ, thực lực chắn chắn sẽ vượt qua hai đại tông phái khác…

Kẽo kẹt!

Sau khi Đỗ Vân thành công đi ra một lúc, thì hai cánh cửa Tử Kim khác không lâu sau cũng đồng thời mở ra.

Nhìn thấy một màn này, không khí trên đài cao phảng phất như ngưng đọng lại. Từng tia ánh mắt vội vàng nhằm về phía đó, thêm hai người xuất hiện nữa thì năm danh ngạch đã bị lấy đi bốn rồi. Nếu như lúc này còn không có người của bọn hắn đi ra, như vậy thì lần Cuộc chiến Hạt giống này có lẽ bọn hắn phải thất vọng mà quay về rồi.

Mà dưới từng đạo ánh mắt nhìn chăm chăm đó, hai đạo thân ảnh cũng nhanh như thiểm điện từ cánh cửa Tử Kim cũng xông ra, cuối cùng thân hình vững vàng đáp xuống tại bên ngoài.

Xôn xao!

Lúc hai đạo thân ảnh xuất hiện trong chốc lát, gần như là lập tức, mọi ánh mắt đều ngưng tụ tại trên thân thể hai người bọn họ, lập tức trên đài cao liền trở nên oanh động.

Bên ngoài đại điện, người ở bên trái chính là một nam tử vô cùng cường tráng. Hai tay và toàn thân nam tử đều đầy những vết sẹo chằng chịt, hơn nữa càng kỳ dị đó là những vết sẹo trên thân thể người này phảng phất như có ẩn chứa hình dạng mãnh thú, thoạt nhìn khiến cho người ta có chút sởn gai ốc.

Chỉ có điều người này hiển nhiên cũng là một viên mãnh tướng, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ liền phát ra một loại khí hung sát giống như mãnh thú từ trong cơ thể tản mát ra, khiến người khác không dám khinh thường.

Mà nam tử cường tráng này chính là Hổ Tướng Man Sơn của Man Vương Tông, đồng dạng cũng là một trong những người có khả năng tranh đoạt danh ngạch.

- Không nghĩ rằng lần này Man Vương Tông lại đạt được thu hoạch!

Nhìn thấy người này, trong lòng mọi người trên đài cao đều một phen thầm than, rồi sau đó ánh mắt chuyển sang người còn lại. Trong lòng mọi người chợt động, sau đó từng ánh mắt cực kỳ hâm mộ liền quăng về phía Lâm Phạm, bởi vì người thứ tư chính là Lâm Lang Thiên của Gia tộc Lâm Thị!

Không nghĩ rằng hắn cũng thuận lợi thông qua Cuộc chiến Hạt giống lần này, thành công thu hoạch được một danh ngạch.

- Ha ha, Lâm Phạm huynh, chúc mừng chúc mừng… Lần này Gia tộc Lâm Thị cuối cùng cũng có thể như ý nguyện!

Một vài thế lực có quan hệ với Gia tộc Lâm Thị đều đứng lên, chắp tay chúc mừng.

- Ha ha…

Ánh mắt Lâm Phạm cũng kinh ngạc nhìn thân ảnh Lâm Lang Thiên, bàn tay giấu trong tay áo run lên nhè nhẹ hiển lộ sự kích động trong lòng hắn. Lâm Lang Thiên quả không hổ là tuyệt thế thiên tài trong Gia tộc Lâm Thị, không nghĩ rằng gặp phải cường địch nặng ký vẫn có thể thuận lợi thắng được, xem ra hắn trước kia còn chưa nhìn rõ được tiềm năng của kẻ này a.

- Lâm Phạm, xem ra Gia tộc Lâm Thị ngươi lần này không về tay không rồi. Chỉ có điều danh ngạch cuối cùng xem ra phải là của Gia tộc Vương Thị rồi!

Vương Lôi thấy vậy, cặp mày hơi nhíu một cái, sau đó nói.

Lúc này trong lòng Lâm Phạm đã tương đối kích động, cũng không có thời gian để ý đến những lời nói của Vương Lôi. Bởi vậy một lát sau khi hắn tỉnh táo lại thì ánh mắt liền hướng về phía cánh cửa Tử Kim cuối cùng đang đóng chặt, bờ môi khẽ mím lại.

- Lâm Động, chẳng lẽ ngươi ở nơi này lại thua Lâm Lang Thiên sao? Ngươi nên biết, đạt được danh ngạch Bách Triều Đại Chiến đối với Gia tộc Lâm Thị quan trọng đến mức nào. Ngươi và Lâm Lang Thiên thế như nước với lửa, nếu như lần này ngươi thất bại, những thành tựu trước kia của ngươi đều sẽ tan theo gió!

Trong nội tâm Lâm Phạm lúc này có chút phức tạp. Đạt được danh ngạch cuối cùng khiến hắn kích động, lại tiếc nuối bởi vì trong hai đại tuyệt thế thiên tài, hắn chỉ có thể chọn một người. Lâm Động có thể dựa vào tài nguyên của Phân gia mà tiến đến bước ngày hôm nay. Sự nỗ lực trong đó, Lâm Phạm biết rõ là vượt xa Lâm Lang Thiên. Nhưng đôi khi thế gian chính là không công bằng như vậy, ngươi nỗ lực so với người khác nhiều hơn, nhưng thu hoạch không nhất định có thể tốt hơn người khác.

Ở bên ngoài điện, bốn người Mạc Lăng đều chắp tay chào nhau. Bốn người đều nghe nói qua một chút thanh danh của đối phương, cho nên mặc dù đều cùng là nhân vật thiên tài kiệt xuất, nhưng cũng không ngốc nghếch ở tại nơi này biểu hiện mình cao hơn một bậc.

- Hiện nay trong năm danh ngạch đã bị chúng ta lấy đi bốn, không biết danh ngạch cuối cùng này sẽ là người nào giành được?

Mạc Lăng nhìn về phía cánh cửa Tử Kim cuối cùng vẫn đóng chặt, mỉm cười nói.

- Nếu như ta đoán không sai thì người tranh danh ngạch cuối cùng hẳn là Vương Chung và Lâm Động.

Đỗ Vân cười nói. Hắn rất tinh tường, hai người này đều có thực lực tranh đoạt danh ngạch, hơn nữa nhìn bộ dạng bốn người bọn họ hiển nhiên chiến đấu vừa rồi tuy kịch liệt nhưng không đến mức tận cùng. Mà nếu như bốn người bọn họ gặp phải Lâm Động và Vương Chung thì có lẽ cho dù thắng cũng sẽ không bình thản thoái mái giống bây giờ.

- Lâm Động mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Vương Chung huynh?

Lâm Lang Thiên cười nhạt nói. Vương Chung mạnh thế nào hắn tự nhiên biết rõ, mặc dù Lâm Động cũng không tệ, nhưng muốn thắng được Vương Chung thì hắn cũng không cho rằng Lâm Động năng lực đó.

- Lâm Lang Thiên, Lâm Động kia cũng là người của Gia tộc ngươi, ngươi vậy mà lại không nói giúp hắn, ngược lại thiên vị ngoại nhân, thật sự khiến lòng người rét lạnh a.

Man Sơn cường tráng phát ra thanh âm hùng hồn nói.

Bọn hắn đều rất tinh tường, nếu như danh ngạch cuối cùng thật sự là Vương Chung và Lâm Động tranh nhau, như vậy cuộc chiến sẽ cực kỳ kịch liệt. Từ một phương diện nào đó mà nói thì Lâm Động và Vương Chung cũng thật xui xẻo, không ngờ lại cùng chạm mặt tại một nơi.

Lưỡng hổ tương đấu tất có một bên trọng thương!

- Lời ngay nói thật mà thôi, có lẽ không lâu nữa sẽ có kết quả thôi, đợi đi!

Lâm Lang Thiên cười nhạt một tiếng, hai tay thả lỏng phía sau. Trong mắt hắn bắt đầu có thể một tia hàn ý. Nếu như Lâm Động lúc này thất bại, như vậy hắn sẽ không còn chỗ dựa trong Gia tộc Lâm Thị nữa, đến lúc đó, không cần hắn mở miệng tự nhiên sẽ có người chỉnh đốn hắn và Phân gia Viêm Thành.

- Ha ha, Lâm Lang Thiên nói vậy, nhưng ta lại có ý khác. Ta cho rằng danh ngạch cuối cùng này sẽ là Lâm Động giành được. Đến lúc đó có lẽ phải chúc mừng Gia tộc Lâm Thị các ngươi, đồng thời lấy được hai danh ngạch, đây quả thật là điều mà nhiều năm qua chưa từng xuất hiện tại Vương triều Đại Viêm ta!

Mạc Lăng mỉm cười nói.

- Được Tam Hoàng tử để mắt rồi, chỉ có điều chi e có một số người không có tư cách này.

Lâm Lang Thiên cười, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì cánh cửa Tử Kim cuối cùng đột nhiên kịch liệt rung chuyển, cuối cùng chỉ nghe ầm một tiếng liền nổ tung, không ngờ lại trực tiếp nổ tung!

Ầm!

Cánh cửa Tử Kim cực lớn, trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người nổ tung, sau đó, một cỗ nguyên lực kinh người chấn động, giống như biển gầm thét. Bốn cự chỉ cổ xưa hợp thành một chỉ bắn mạnh ra, sau đó phát ra một tiếng vang thật lớn, hoàn toàn nổ tung.

Vù!

Mà lúc cự chỉ cổ xưa nổ tung, một đạo huyết quang ảm đạm cũng bắn ngược ra, hai chân ở trên mặt đất để lại một vết rạch dưới đất dài vài trăm mét sau đó mới chậm rãi ngừng lại.

Một màn đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn trường liền trở nên yên tĩnh, sau đó từng đạo ánh mắt nhanh như thiểm điện nhìn về phía huyết quang. Ngay sau đó đồng tử của tất cả mọi người đột nhiên co lại. Hai người Vương Lôi và Vương Viêm ngay lập tức mừng như điên, bởi vì thân ảnh vừa hiện thân đó chính là Vương Chung!

- Ai…

Thấy vậy, Lâm Phạm thở dài một hơi thật sâu. Đọ sức giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên cứ như vậy phân thắng bại sao?

- Ha ha…

Tuy rằng cảnh tượng Vương Chung xuất hiện có chút kỳ lạ, nhưng Vương Lôi vẫn nhịn không được cười to một tiếng. Thế nhưng tiếng cười của hắn vừa dứt thì Vương Chung ở trong sân liền ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó ngửa mặt lên trời gục xuống.

Tiếng cười của Vương Lôi ngay lập tức dừng lại, từng ánh mắt xung quanh kinh ngạc nhìn một màn này…

Mà trong lúc bọn hắn đang kinh ngạc, nơi cánh cửa Tử Kim bạo liệt lại có tiếng bước chân nho nhỏ truyền ra. Ngay sau đó, một đạo thân ảnh đón ánh mặt trời chậm rãi bước ra, cuối cùng xuất hiện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

- Cuộc chiến Hạt giống này hẳn không phải cứ người nào bước ra khỏi cả cửa này chính là người thắng chứ?

Đạo thân ảnh ngẩng cao đầu, ngẩng đầu nhìn về phía đám người trên đài cao, thanh âm nhàn nhạt lập tức khiến vẻ mặt của mọi người ngốc trệ…

Bình luận





Chi tiết truyện