chương 864/ 1309

Hàn khí đột nhiên tỏa ra từ trên người Lâm Động, sự biến chuyển đột ngột này khiến những tiếng xì xầm bàn tán xung quanh bỗng chốc ngưng bặt, tất cả cũng sững sờ nhìn Lâm Động.

Còn mấy người Cổ Yên thì khá bình tĩnh một chút, bọn họ cũng khá hiểu về tính cách của Lâm Động. Đừng thấy bình thường biểu hiện của hắn có vẻ ôn hòa, nhưng đằng sau nó lại là gương mặt của một Sát Thần! Hơn nữa khi hắn đã thể hiện ra vẻ mặt này thì chắc chắn đối thủ sẽ gặp bi kịch rồi!

- Ngươi!

Cổ Lăng cũng bị chấn động vì lời nói không giữ chút thể diện nào cho Mặc Đào, cặp mày khẽ chay lại, trong lòng thầm nghĩ gã thanh niên này quá ngông cuồng rồi, dù sao thì làm người xử lý sự việc cũng không nên quá lạnh lùng như vậy!

Nhưng khi Cổ Lăng chuẩn bị nói gì đó thì Cổ Mộng Kỳ đã liếc mắt ngăn lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó dừng lại trên người Lâm Động:

- Nhãn quang của Tiểu Yên trước nay đều không tệ! Muội ấy biết Võ hội sắp đến gần, nếu ép Mặc Đào rời đi thì sẽ là tổn thất lớn cho Cổ gia chúng ta. Nhưng muội ấy đã cố chấp như vậy, con nghĩ có lẽ thực lực của tên Lâm Động này không tệ đâu…

- Nhưng hắn chỉ mới bước vào Sinh Huyền Cảnh, tuy không phải yếu nhưng vẫn còn khoảng cách không nhỏ với Mặc Đào!

Cổ Lăng cau mày.

- Ai biết được!

Cổ Mộng Kỳ cười cười, nhìn chăm chú Lâm Động một chút rồi nói:

- Hơn nữa, dù hắn thật sự không phải là đối thủ của Mặc Đào thì chúng ta cũng chẳng tổn thất gì. Dù sao nếu hắn thất bại, Tiểu Yên cũng không thể nói gì nữa!

Nghe vậy ba người Cổ Lăng trầm ngâm rồi cùng gật đầu. Tình hình hiện tại đúng là không thể nhìn bề ngoài là nói rõ được, nếu đã như vậy, cứ quyết đấu xem thực lực thế nào. Nếu Lâm Động thật sự đánh bại được Mặc Đào thì lần này Cổ gia lời to rồi!

Trước bao ánh mắt chăm chú, nét mặt Mặc Đào cứng đờ lại, sau đó ánh mắt hắn nhanh chóng tối sầm lại, cổ họng phát ra tiếng cười cổ quái, nhìn chằm chằm Lâm Động:

- Bản lĩnh cũng không tệ! Được thôi, để xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì bảo Mặc Đào ta cút đi?

Mặc Đào lạnh băng nhìn Lâm Động:

- Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh đó thì nhường lại vị trí cho ngươi cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu ngươi chỉ ra vẻ trước mặt ta, thì đừng trách ta bắt ngươi phải trả giá cho sự ngông cuồng đó!

Lâm Động nhìn hắn, khoanh tay cười nhạt.

Hàn quang lóe lên trong mắt Mặc Đào, nguyên lực cuồng bạo cuồn cuộn tỏa ra. Những người đứng xung quanh vội vàng lùi ra xa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mặc Đào vung tay, một vòng sáng khoảng mười trượng hiện lên dưới mặt đất. Hắn chỉ vào đó nói:

- Ta cũng không ức hiếp gì ngươi, nếu ngươi đẩy được ta ra khỏi vòng tròn này thì coi như ngươi thắng!

Mặc Đào nói lời này không hề che giấu sự cao ngạo, danh tiếng của hắn vang dội khắp Hải vực Thiên Phong, mà Lâm Động không chỉ thực lực không bằng mà cũng chẳng có danh tiếng gì, như thế không thể không khiến Mặc Đào nghĩ hắn chỉ muốn dựa vào danh tiếng của mình để trèo cao. Loại người này dù thắng hay thua cũng không có ảnh hưởng gì lớn với bản thân hắn.

Lâm Động nghe thấy thế, hơi khựng người lại rồi bật cười, hiển nhiên hắn đã hiểu Mặc Đào nghĩ gì. Loại người quá để tâm đến thanh danh lại không hiểu rằng sư tử bắt thỏ cũng phải dùng toàn lực, tâm thái như vậy thật ngu xuẩn!

- Tùy ngươi!

Lâm Động lắc lắc đầu, hắn không muốn dây dưa nhiều với Mặc Đào ở đây. Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đỉnh phong, thực lực này quả thật không tệ, nhưng đối với Lâm Động hiện tại thì không có quá nhiều sự uy hiếp!

Kiểu chiến đấu này vẫn nên tốc chiến tốc thắng là hơn!

Mặc Đào cười nhạt, hai tay khoanh trước ngực, hiển nhiên hắn cho rằng thanh thế Lâm Động đã yếu hơn, chỉ cần hắn thi triển một số thủ đoạn là Lâm Động sẽ phải cun cút cúp đuôi chạy khỏi Võ Hội Đảo. Đến lúc đó Cổ Yên chắc chắn cũng nhìn rõ hơn được một vài điều, Cổ gia hiện giờ chỉ có hắn trợ giúp với giành được chút thành tích!

- Hai vị đã nói rõ rồi thì hãy giao đấu ở đây. Người thắng sẽ trợ giúp cho Cổ gia lần này, nhưng mong hai vị dừng ở mức độ giao hữu!

Cổ Mộng Kỳ nhẹ nhàng nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, nhất thời bước lên, theo từng bước chân của hắn, từng luồng nguyên lực dồi dào lan tỏa. Sức mạnh này mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều lần!

Mặc Đào cảm ứng năng lượng tỏa ra từ Lâm Động, lông mày giật giật, hàn quang đột nhiên lóe lên trong mắt. Hắn khẽ bước chân ra, tiếng gió rít đột ngột vang lên, hắn đã ra tay trước!

Xoẹt!

Tốc độ Mặc Đào cực nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện phía trước người Lâm Động, sau đó hai bàn tay vẽ lên một đường cong quỷ dị, nguyên lực hùng hồn bộc phát!

- Phá Lãng Phân Cốt Chưởng!

Ánh sáng màu lam trong tay Mặc Đào bùng phát, nhất thời dường như có tiếng sóng triều truyền ra, nguyên lực biến thành những con sóng bạc đầu phía sau hắn, đem theo thanh thế kinh người ập xuống Lâm Động!

Không thể không thừa nhận Mặc Đào có thực lực kinh người, một chưởng này có thể khiến cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành bình thường cũng phải rút lui một cách thảm hại, chẳng trách mà hắn được Cổ gia mời làm người viện trợ!

Nhưng đáng tiếc là Lâm Động lại không phải loại cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành bình thường.

Chưởng phong lam quang uỳnh uỳnh ập tới ngày một gần, bên ngoài cơ thể Lâm Động cũng cuồn cuộn thanh quang, sau đó hắn giơ bàn tay phải ra, trên cánh tay mơ hồ hiện lên hoa văn Thanh Long!

Rầm!

Lâm Động giơ thẳng tay ra, không hề có ý tránh né, ngược lại còn chọc thẳng vào trong đợt sóng triều, sau đó biến chưởng thành quyền, đánh thẳng lên chưởng phong của Mặc Đào giấu bên trong luồng sóng triều kia!

Âm thanh trầm đục vang lên, nhất thời một trận kình phong cuồng bạo bùng nổ, mặt đất lập tức nứt ra thành từng đường kẻ nứt to bằng cánh tay!

- Hự!

Sắc mặt Mặc Đào kịch biến, cổ họng phát ra một tiếng rên nhỏ, cả người cũng lùi về phía sau nửa bước, vẻ mặt có chút khó coi. Rõ ràng hắn đã chịu thua thiệt chút ít trong lần va chạm này.

- Lực lượng mạnh thật!

Mặc Đào hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn vừa dứt lời thì đồng tử đột nhiên co rút lại, một đạo thanh quang bắn tới nhanh như tia chớp, quyền ảnh cuồng bạo như vũ bão đem theo sức mạnh hung hãn nhằm thẳng tới những yếu huyệt trên người hắn mà công kích.

Mặc Đào thấy vậy, ánh mắt ngưng tụ, hai tay vung lên, nguyên lực biến thành một vòng xoáy lớn phía trước mặt, quyền ảnh của Lâm Động đánh lên đó lập tức bị vòng xoáy hóa giải!

- Chỉ có lực lượng thôi chưa đủ đâu!

Mặc Đào cười trào phúng, sức mạnh nhục thể của Lâm Động quả thật khiến hắn kinh ngạc không ít, nhưng đối với hắn, chỉ cần đối phó thích hợp thì sức mạnh đó sẽ không có tác dụng gì lớn.

- Vậy sao?

Lâm Động nhếch mép, sau đó ánh mắt lạnh băng, bàn tay phải bỗng kết ấn pháp quái dị. Nhất thời thanh quang lấp lánh cùng nguyên lực hùng hồn bùng nổ khiến không ít người cảm thấy khó thở.

- Võ Đế Điển, Võ Đế Toái Phách Ấn!

Bàn tay trái biến thành chưởng ấn tung ra, vào khoảnh khắc ấy, sau lưng hắn đột nhiên hiện ra một đạo hư ảnh khổng lồ!

- Thiên Trùng Lãng Pháp, Thiên Trùng Môn!

Ngay khi nhìn thấy hư ảnh xuất hiện phía sau Lâm Động, trong lòng Mặc Đào cũng cảm thấy chút bất an. Lập tức hắn cũng không dám chậm trễ, thân hình khẽ động, nguyên lực bùng phát biến thành một chiếc xoáy to hàng trăm trượng trước mặt mình, phát ra sức mạnh sát thương kinh người!

Uỳnh!

Thế nhưng Lâm Động không thèm bận tâm, chưởng ấn vẫn tung ra, đánh thẳng lên vòng xoáy kia.

- Muốn chết!

Mặc Đào thấy vậy, trong lòng cười mỉa mai, tâm thần khẽ động, vòng xoáy lập tức xoay tròn định nghiền nát cánh tay Lâm Động.

Két két!

Âm thanh ma sát không ngừng phát ra, tia lửa bắn ra tung tóe, nhưng sắc mặt Lâm Động không hề thay đổi, hắn nhìn Mặc Đào rồi nhếch mép cười!

- Phá!

Thanh quang đột ngột bùng nổ, nhất thời tựa một viên thiên thạch rạch nát chân trời, xuyên thủng vòng xoáy khổng lồ. Nhất thời trên vòng xoáy kia bắt đầu xuất hiện vết rạn, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung!

- Cái gì?

Mặc Đào thấy thế, sắc mặt kịch biến, đặc biệt là khi thấy quyền ấn xuyên thủng vòng xoáy vẫn lao về phía mình thì sắc mặt càng khó coi hơn. Ngón chân điểm lên mặt đất, thân thể bay lên định tránh quyền ấn.

Thế nhưng đúng lúc đó, khóe miệng Lâm Động nhếch lên, hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Đào với ánh mắt quỷ dị:

- Tĩnh Chỉ!

Âm thanh nhỏ không thể nghe thấy thoát ra từ miệng Lâm Động, sau đó tất cả mọi người xung quanh cùng nhìn thấy, Mặc Đào vốn đang định dùng thân pháp tránh đòn công kích, thân thể bỗng nhiên cứng đờ lại!

Ầm!

Ngay lúc ấy, quyền ấn bay tới đánh mạnh lên ngực Mặc Đào trước vô số ánh mắt kinh hoàng của mọi người.

Âm thanh trầm đục vang lên trong không gian, sắc mặt Mặc Đào tái nhợt, thân thể tựa như một viên đạn pháo bay ngược ra sau, cuối cùng thê thảm rơi xuống, bàn chân kéo lê trên mặt đất thành một đường dài hàng chục thước rồi mới gắng gượng đứng vững được.

- Đa tạ đã nhường!

Lâm Động nhìn Mặc Đào, cười nhạt, nói.

Nghe thấy thế, Mặc Đào vội vàng cúi xuống nhìn, chỉ thấy lúc này chân hắn đang đứng ở bên ngoài vòng tròn hắn vừa vẽ nên một quãng khá xa, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này, ở xung quanh cũng vang lên những tiếng kêu đầu kinh ngạc, vẻ mặt mấy người Cổ Lăng, Cổ Mộng Kỳ đều trở nên ngưng trọng.

Bình luận





Chi tiết truyện