chương 1123/ 1309

Năm thân ảnh đứng trên không trung, tiếng huyên náo dần dần lắng xuống. Những ánh mắt nhìn về phía này đều tràn đầy sự sợ hãi và dè chừng. Rõ ràng, so với thế lực mới nổi như Tứ Tượng Cung thì Mang Sơn vẫn có tính uy hiếp hơn.

Trong sự yên tĩnh đó, Lâm Động cũng nhìn về năm thân ảnh kia, bốn người trong đó đều mặc trường bào đỏ, vẻ mặt ngông nghênh đầy cuồng khí. Chỉ là thứ năng lượng toả ra từ chúng khiến mọi người hiểu rằng chúng có tư cách để ngông cuồng.

Kẻ còn lại mặc thanh y, hắn chắp hai tay sau lưng, gương mặt khá anh tuấn. Hắn không hề có ngạo khí bộc lộ ra ngoài như bốn kẻ kia, nhưng lại toả ta thứ khí tức tôn quý đặc biệt riêng có.

Rõ ràng kẻ đó chính là Huyền Vương La Thông, một trong Ngũ Vương của Mang Sơn, một cường giả đỉnh cấp của Cửu Phụng tộc.

Cửu Phụng tộc, cũng là một bá tộc lưu truyền từ thời Viễn Cổ, thứ khí tức tôn quý này cũng ngông nghênh giống như Thiên Yêu Điêu tộc, đại khí giống như Long tộc…

Nam tử mặc thanh y kia bình thản nhìn người của Tứ Tượng Cung ở phía xa. Hắn không buông lời châm chọc như bốn kẻ kia không phải vì hắn có tu dưỡng mà chỉ vì hắn cho rằng những kẻ trước mặt không xứng để hắn làm vậy.

- Thiên Lôi Đài còn chưa bắt đầu, các ngươi đắc ý cái gì?

Rõ ràng Thiên Long Yêu Soái mang đầy oán khí đối với Mang Sơn, nghe sự châm chọc của chúng, hắn cười khảy.

- Ha ha, Thiên Long, mới không gặp một thời gian mà đã cứng lên không ít nhỉ?

Một nam tử mặc trường bào cười, nhìn Thiên Long với vẻ chế giễu. Hắn là Đằng Phong, Đông Vương trong Ngũ Vương Mang Sơn.

- Xem ra là vì đã lôi kéo được thêm đồng bọn.

Bên cạnh, Nam Vương Đằng Lâm nhìn sang Lâm Động và Tiểu Viêm, nói:

- Đây chính là Yêu Soái tân nhiệm của Lôi Uyên Sơn đúng không? Gần đây nghe được không ít tin tức về các ngươi. Đúng rồi…chắc Huyền Thiên Điện ở trong tay các ngươi?

Nghe đến ba chữ Huyền Thiên Điện, Lâm Động nheo mắt lại. Người khác chỉ biết Thần Vật Bảo Khố, người biết đó là Huyền Thiên Điện không nhiều. Nhưng đối phương hiện nay nói một lời là trúng, hẳn là cũng biết về Huyền Thiên Điện.

- Đúng là nó trong tay ta, nhưng những thứ đã thuộc về ta thì không có chuyện giao ra đâu.

Lâm Động cười.

Đông Vương Đằng Phong nghe vậy thì cười, nhìn Lâm Động nói:

- Yên tâm, ta không bảo ngươi chủ động giao ra. Vì tự ta sẽ động thủ cướp nó.

- Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó.

Tiểu Viêm cười khảy.

- Đúng là một lũ không biết trời cao đất dày.

Tây Vương Đằng Hoả nhếch mép, hẳn là hắn rất không thoải mái với việc một liên minh mới ra đời lại dám khiêu khích với Mang Sơn.

- Nói những lời thừa thãi đó làm gì? Động thủ theo quy tắc đi, thứ đó có giao ra hay không hiện giờ chưa có tư cách nói.

Thanh y nam tử lên tiếng, rõ ràng hắn có danh tiếng rất cao ở Mang Sơn, vừa mở mồm là bốn kẻ còn lại đều gật đầu nhìn bọn Lâm Động không chút thiện cảm.

Bên ngoài khu trung tâm, mọi người nhìn hai bên bắt đầu nổi phát hoả thì đều biết, xem ra hôm nay không thể kết thúc trong hoà bình rồi.

- Quy tắc thì mọi người đều biết cả rồi, vậy ta cũng không nói nhiều nữa. Thắng ba trên năm trận là thắng, bên thắng sẽ có một nửa cương vực của đối phương, còn vấn đề gì không?

Thanh y nam tử nhìn Lâm Động, ngừng một chút rồi nói:

- Còn Huyền Thiên Điện, trong tộc bọn ta rất có hứng thú với nó, vì thế sau chuyện này nếu ngươi chủ động giao ra thì có lẽ Lôi Uyên Sơn các ngươi vẫn có thể tiếp tục tồn tại ở Thú Chiến Vực này. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ta thấy vẫn nên đợi thắng đã rồi hãy nói vấn đề này thì hơn.

Lâm Động mỉm cười, Tiểu Viêm ở bên cạnh thì ánh mắt đầy hung quang. Vẫn chưa bắt đầu mà tên kia đã chắc chắn mình thắng sao?

Thanh y nam tử dường như không ngờ được Lâm Động sẽ phản bác, hơi khựng người rồi gật đầu vẻ không quan tâm, chỉ là khoé miệng hắn để lộ ra hàn ý.

- Nếu các ngươi đã thích mất mặt thì tuỳ thôi…

- Hừ, ai mất mặt còn chưa biết được đâu!

Kim Viên Yêu Soái giận dữ nói, nắm đấm siết chặt, cây thiết côn hiện ra, thân côn rung lên khiến không khí cũng bị toác ra.

Thanh y nam tử lãnh đạm nhìn Kim Viên Yêu Soái, bàn chân bỗng giậm mạnh, mặt đất phía trước rung chuyển rồi chồi lên, đất đã bay lượn rồi hợp lại thành một cái đài khổng lồ.

- Đằng Phong, Đằng Lâm, hai ngươi cùng lên đi. Tốc chiến tốc thắng.

Thanh y nam tử thản nhiên nói.

- Ừm.

Đông Vương Đằng Phong và Tây Vương Đằng Lâm gật đầu, thân hình khẽ động là xuất hiện trên đài cao, nhìn xuống người của Tứ Tượng Cung, tiếng cười cuồng ngạo vang lên:

- Kẻ nào dám lên?

- Ta đi đối phó với Đằng Phong.

Kim Viên Yêu Soái nắm chặt thiết côn, trầm giọng nói. Đây là trận đầu tiên, bắt buộc phải dồn hết sức lực, nếu thua sẽ làm nhụt chí khí quân mình.

- Vậy Đằng Lâm để ta.

Quỷ Điêu Yêu Soái cũng bước ra. Họ đều biết tầm quan trọng của hai trận đầu tiên. Tuy cũng biết về thực lực của Lâm Động và Tiểu Viêm nhưng dù sao thì đối thủ không đơn giản, dù hộ rat ay cũng có lòng nắm chắc phần thắng.

Đương nhiên Lâm Động cũng hiểu sự lo lắng đó, cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu.

Vút!

Hai người thấy vậy cũng không nói gì thêm, lướt lên sàn đấu, lần lượt đứng trước Đằng Phong và Đằng Lâm.

Bốn người đứng đối diện, ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí nhìn nhau. Khí tức hùng hồn dần tràn ra từ cơ thể họ.

Bốn siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh!

Mọi người nhìn luồng năng lượng đang lan toả khắp không gian, ánh mắt không khỏi có phần rực cháy. Hai bên đều là những cường giả đỉnh cao của địa vực mình, không biết lần đối đầu này sẽ phân cao thấp thế nào.

Không khi dường như cũng đặc quánh lại, áp lực toả ra từ trên đài khiến không ít người sắc mặt tái đi.

Lâm Động cũng nhìn chăm chăm lên trên, rồi đột nhiên nheo mắt lại, một âm thanh chấn động nổ ra, cuồng phong nổi lên, nguyên lực hùng hồn bao bọc quanh bốn thân ảnh bỗng chốc lao vào nhau như những tảng thiên thạch.

Bùm bùm!

Âm thanh kinh thiên động địa không ngừng vang lên, bốn đạo quang ảnh đan xn nhau khiến cả không gian như biến dạng, nguyên lực trong trời đất điên cuồng hội tụ. Trận giao đấu này khiến sắc trời cũng như tối lại.

Mấy người Lâm Động vẻ mặt ngưng trọng nhìn trận đánh ác liệt trên đài. Hai bên đều là thuộc tầng thứ Chuyển Luân Cảnh, thực lực tương đương, nhưng hai người bọn Đằng Phong lại có ưu thế huyết mạch, Thân là Huyết Thứu tộc, một trong bát đaiị vương tộc, tuy không bằng được tứ bá tộc, nhưng so với Kim Viên và Quỷ Điêu Yêu Soái cũng có được ưu thế không nhỏ.

Có điều, ưu thế đó không phát huy được tối đa tác dụng, hai người bọn Kim Viên cũng rất thông minh, biết tránh né những chiêu hiểm. Dù gì họ cũng rất siêu quần, hai người bọn Đằng Phon muốn thắng áp đảo cũng rất khó.

Đương nhiên, họ cũng không ôm mộng đánh bại được bọn Đằng Phong, hiện giờ chỉ cần kéo dài trận đấu, đánh hoà coi như thắng lợi rồi.

- Đại ca, hai kẻ đó thật sự không vừa.

Tiểu Viêm vẻ mặt ngưng trọng, hắn có thể nhận ra hai kẻ Đằng Phong đang chiếm thế chủ động.

- Dù sao chúng cũng là người của Huyết Thứu tộc, đúng là không dễ đối phó. Có điều, chúng ta cũng không cần phải thắng, chỉ cần hoà là được rồi. Dù thế nào thì chúng ta cũng thua kém Mang Sơn về nhiều mặt.

Thiên Long Yêu Soái trầm giọng nói.

- Giữ thế trận hoà sao…

Lâm Động nhìn lên đài, hơi nhíu mày, không biết vì sao hắn cứ cảm thấy việc đánh hoà không dễ như vậy.

Nhưng hắn cũng biết nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì muốn chiến thắn rất khó khăn.

Trên sàn đấu, bốn thân ảnh lao vào nhau, vô số vết rạn nứt lan rộng, cả bốn đều giậm chân xuống sàn lùi nhanh ra sau hàng nghìn trượng.

Sắc mặt bốn người bọn Kim Viên đều có phần ngưng trọng, hơi thở nặng nề. Rõ ràng trận đấu này đều rất khó khăn đối với cả hai bên.

- Muốn thắng bọn ta e là không dễ như các ngươi tưởng đâu.

Kim Viên Yêu Soái nắm chặt thiết côn, trầm giọng nói.

- Vậy sao?

Đằng Phong nghe vậy thì cười khảy, rồi ngoảnh sang thanh y nam tử. Hắn ta khẽ gật đầu.

- Khởi động thế đủ tồi, tiếp theo ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là Tứ Tượng chân chính…

Đằng Phong cười, rồi cùng Đằng Lâm bước ra, bàn tay nắm lại, quang trụ chói loà ngưng tụ nơi tay chúng.

Ngay khi ấy, một luồng năng lượng kinh người bùng phát.

Grào!

Một tiếng gầm trầm đục vọng ra từ tay hai người bọn Đằng Phong. Cột quang trụ dần ngưng tụ, biến thành một cái thạch trụ hàng nghìn trượng, bên trên cơ hình Thanh Long, Bạch Hổ.

- Đó là…

Lâm Động nhìn hai chiếc thạch trụ trong tay bọn chúng, đồng tử co lại.

- Xếp thứ mười bảy trong bảng Viễn Cổ Thần Vật…Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ.

Bình luận





Chi tiết truyện