chương 729/ 1309

Trong gian nhà trúc, sau một lúc do dự, cuối cùng hắn chỉ vào quầng sáng quanh tấm mộc bài.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Ứng Huyền Tử cười hỏi.

- Ừm!

Lâm Động gật đầu, đã quyết tâm rồi hắn cũng không nghĩ nhiều nữa. Thượng đẳng Linh bảo Thiên cấp tuy hiếm có nhưng cũng không đến mức hắn không thể từ bỏ.

Thấy Lâm Động không do dự, Ứng Huyền Tử cũng cười, vung tay lên thu lại hai quầng sáng kia. Rồi ông đưa bàn tay ra, tấm mộc bài đen chầm chậm rơi xuống bàn tay ông.

Sau khi ánh sáng quanh nó biến mất Lâm Động mới nhận ra bên trên nó có rất nhều phù văn huyền ảo, hơn nữa dường như chúng có sức sống đang chầm chậm chuyển động trên mộc bài.

- Chưởng giáo, đây là thứ gì vậy? Nó có tác dụng gì?

Lâm Động hỏi.

- Tĩnh Chỉ Bài!

Ứng Huyền Tử nói.

- Tĩnh Chỉ Bài?

Lâm Động khựng người, vẻ mặt đầy mơ hồ.

- Thời Viễn Cổ từng có một món Thần vật thiên địa tên là Tĩnh Chỉ Thần Bài, một khi sử dụng, nó sẽ khiến thời gian thậm chí không gian đều dừng lại. Những người bị mắc trong đó sẽ như cá nằm trên thớt, không có chút khả năng phản kháng!

Ứng Huyền Tử cầm tấm mộc bài trong tay, khi nói đến Tĩnh Chỉ Thần Bài, ánh mắt ông không che giấu được sự ngưỡng mộ.

- Ồ?

Lâm Động nhất thời biến sắc, cái gọi là Tĩnh Chỉ Thần Bài kia không ngờ lại đáng sợ như vậy, có thể khiến thời gian không gian ngừng lại.

- Vậy Tĩnh Chỉ Bài này có liên quan gì tới nó?

Lâm Động đảo mắt, hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.

- Tĩnh Chỉ Bài là Linh bảo luyện chế dựa theo Tĩnh Chỉ Thần Bài, lẽ nào ngươi tưởng Đạo Tông ta có thứ Thần vật đó?

Ứng Huyền Tử cười.

- Thì ra là phỏng theo!

Lâm Động gãi mũi, nhưng hắn cũng không thấy thất vọng, vì hắn không ngây thơ mà cho rằng dễ dàng có được Thần vật trong truyền thuyết như thế. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Nhưng dù nó chỉ là thứ phỏng theo, nhưng Tĩnh Chỉ Bài vẫn có thể vượt qua đa số Linh bảo Thiên cấp thượng đẳng bình thường. Đương nhiên cũng chưa thể đạt được đến mức Linh bảo Thuần Nguyên, mà chỉ ở giữa hai tầng thứ đó thôi!

Ứng Huyền Tử nói.

Lâm Động gật gù, ở các Tông phái siêu cấp thì Linh bảo Thuần Nguyên cũng là thứ bảo vật quý giá, mà Tĩnh Chỉ Bài chỉ là thứ phỏng theo, dù có lợi hại thế nào cũng khó lòng đạt được mức Linh bảo Thuần Nguyên.

- Ngoài ra, Tĩnh Chỉ Bài cũng không thể có khả năng khủng khiếp như bản gốc, nhưng cũng có thể khiến đối thủ thoáng dừng lại trong chốc lát. Ta nghĩ, khi cường giả giao đấu, chỉ một chốc lát cũng đã đủ rồi phải không?

Ứng Huyền Tử cười, nói.

Lâm Động gật đầu, cường giả giao đấu, chỉ một sơ hở nhỏ cũng là chí mạng, huống hồ là khiến đối thủ ngừng lại trong chớp mắt. Nếu khi hắn giao đấu với Vương Diêm mà có cái này thì đã nhẹ nhàng hơn nhiều!

- Nhãn quang của ngươi cũng không tệ đấy. Cầm lấy đi, dùng nó cần đến tinh thần lực, nhưng ngươi cũng khá mạnh về tinh thần lực, chắc cũng không có vấn đề gì!

Ứng Huyền Tử cười, ném Tĩnh Chỉ Bài cho Lâm Động.

- Nó là vật vô chủ, ta đã giúp ngươi xóa bỏ trở ngại luyện hóa rồi. Chỉ cần ngươi trích huyết nhận chủ một lượt là có thể điều khiển được nó.

Lâm Động vội đưa tay bắt lấy. Mộc bài vừa vào tay đã có cảm giác mát rượi, chạm vào cảm giác không giống gỗ, cũng chẳng phải kim loại, không hiểu nó làm từ gì.

Lâm Động điểm ngón tay lên, một giọt máu nhỏ lên tấm Tĩnh Chỉ Bài, rồi ánh sáng nhàn nhạt phát ra, một sự liên hệ như có như không lặng lẽ hiện ra trong đầu Lâm Động.

Ánh sáng trên Tĩnh Chỉ Bài ngày một sáng hơn, sau đó bay lơ lửng rồi biến thành một đạo hào quang biến mất trong trán Lâm Động.

Vào khoảnh khắc Tĩnh Chỉ Bài bắn vào trán Lâm Động, hai mắt hắn cũng nhắm lại, tâm thần nhanh chóng đi vào nê hoàn cung. Trong một vùng tinh thần lực hắn nhìn thấy tấm mộc bài đang yên lặng lơ lửng trong đó, xung quanh là những đạo tinh thần lực chuyển động, rất nhiều tia tinh thần lực không ngừng chui vào trong tấm mộc bài. Theo đó Lâm Động cũng cảm nhận được sự huyền diệu, cũng dần cảm thấy quen thuộc với nó.

Hắn nhắm mắt như vậy đến mấy giờ liền, trong thời gian đó, Ứng Huyền Tử cũng không thúc giục, chỉ ngồi lặng yên bên cạnh.

- Phù!

Ánh nắng dần tắt, Lâm Động cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt có chút ánh sáng kỳ dị lấp lánh, rồi hắn giơ hai tay ra chậm rãi kết những đạo ấn pháp cổ quái.

- Tĩnh Chỉ!

Lâm Động nhìn một con bướm đang bay bên ngoài cửa sổ, ấn pháp cổ quái nhằm chuẩn con bướm kia, khẽ nói.

Hai chữ ấy vừa dứt, một đạo năng lượng vô hình huyền ảo bỗng bắn ra từ trán hắn.

Đúng lúc đó, con bướm đang bay ngoài cửa sổ bỗng dừng đập cánh, cả cơ thể nó như bị khảm vào khe hở không gian và thời gian, vô cùng quỷ dị!

Nhưng cảnh tượng quỷ dị đó không kéo dài được lâu đã bị phá vỡ, con bướm kia cũng sợ hãi vội vàng đập cánh bay mất.

- Tĩnh Chỉ Bài thật thần kỳ!

Ánh mắt Lâm Động rực cháy, hắn liếm môi, cười nói.

Từ mức độ nào đó mà nói, Tĩnh Chỉ Bài không có sức sát thương lớn, nhưng khả năng làm dừng lại mọi thứ quỷ dị đó khiến Lâm Động cũng cảm thấy giật mình. Hắn tự hỏi, nếu đối thủ của hắn mà có khả năng này thì khi giao chiến sinh tử có lẽ hắn sẽ vô cùng thảm hại.

- Chỉ là nó tiêu hao quá nhiều tinh thần lực!

Lâm Động có phần tiếc nuối bổ sung. Vừa rồi chỉ trong chốc lát thôi mà tinh thần lực của hắn đã mất đến mức kinh người.

- Mọi thứ trên đời này đều không thể hoàn mỹ!

Ứng Huyền Tử cười nói.

Lâm Động cười khan gật đầu. Khả năng của Tĩnh Chỉ Bài khủng khiếp như vậy, nếu có thể dùng tùy tiện thì thực sự quá thiếu thực tế.

- Ngươi thích nó là được rồi! Thực ra theo quy định, Quán quân Điện Thí cũng không có được Tĩnh Chỉ Bài!

Ứng Huyền Tử nói đầy thâm ý.

- Hắc hắc, vậy ta phải cảm ơn Chưởng giáo rồi!

Lâm Động hiểu ý, nếu không phải lần này hắn ngăn được Vương Diêm, rồi còn trao quyền chỉ huy cho Ứng Tiếu Tiếu thì hắn sẽ không có được vật như Tĩnh Chỉ Bài này.

Ứng Huyền Tử cười, rồi nói:

- Còn hơn nửa năm nữa là đến cuộc So tài Tông phái rồi. Đến lúc đó các ngươi phải chú ý hơn!

Đến cuối câu, gương mặt Ứng Huyền Tử hiện lên vẻ tối tăm.

- Đệ tử Nguyên Môn rất mạnh sao?

Lâm Động nhíu mày hỏi.

- Đệ tử Nguyên Môn có những kẻ mạnh nhất được gọi là Tam Tiểu Vương và Bát Linh Tướng!

- Tam Tiểu Vương, Bát Linh Tướng?

Lâm Động lẩm bẩm.

- Nguyên Môn chia làm tám bộ, Bát Linh Tướng chính là tám đệ tử giỏi nhất của tám bộ đó. Còn Tam Tiểu Vương…

Ứng Huyền Tử hơi mím môi rồi mới nói tiếp:

- Chúng có thể coi là những đệ tử đích thân ba Chưởng giáo của Nguyên Môn dẫn dắt. Kẻ nào thiên phú cũng gần như yêu nghiệt, đều là những anh kiệt trong các đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực!

Đồng tử Lâm Động co rút lại, hít vào một khơi khí lạnh, rõ ràng hắn không ngờ Tam Tiểu Vương lại có lai lịch như vậy. Tam đại Chưởng giáo của Nguyên Môn là những cường giả đỉnh cấp của Đông Huyền Vực, những người được bọn họ đích thân dẫn dắt sẽ có thực lực đến mức nào?

- Nếu gặp chúng trong cuộc thi đấu nhất định phải cẩn thận!

Ứng Huyền Tử nhắc nhở, rồi cười nói:

- Nhưng cũng không phải quá sợ hãi. Tam Tiểu Vương của năm đó đã bị Chu Thông cùng một đám bằng hữu giết chết một người, đánh trọng thương một người và một người may mắn chạy thoát!

Lâm Động kinh ngạc, Chu Thông tiền bối quả nhiên là siêu cấp mãnh nhân, chẳng trách mà địa vị trong mắt đệ tử Đạo Tông lại cao như vậy.

- Đệ tử biết rồi!

Lâm Động gật đầu, ghi nhớ những lời của Ứng Huyền Tử, xem ra cuộc So tài Tông phái quả nhiên không tầm thường!

- Thời gian này ngươi hãy tu luyện cho tốt.Trong cuộc So tài Tông phái không cần có biểu hiện quá ưu tú, chỉ cần bảo vệ tốt cho các đệ tử khác là được!

Ứng Huyền Tử phẩy tay, nói.

- Vâng!

Lâm Động cũng không ở lại thêm, ôm quyền cung kính rồi quay người đi ra.

Ứng Huyền Tử nhìn theo bóng lưng trẻ tuổi đi xa, bàn tay khẽ đặt lên mặt bàn. Từ Lâm Động, dường như ông nhìn thấy bóng dáng của Chu Thông. Cả hai đều có thiên phú đáng kinh ngạc, chỉ là không biết liệu cuộc So tài Tông phái lần này có vì sự xuất hiện của Lâm Động mà khác đi không?

Bình luận





Chi tiết truyện