chương 1150/ 1309

Cơn lốc cát nóng bỏng như dòng nham thạch, những ngọn gió lạnh băng như lưỡi đao, cùng với cơn bão tuyết có thể biến tinh thần thể thành khối băng đông cứng…

Từ sau khi vào địa vực này, cuối cùng Lâm Động cũng hiểu thế nào là Luyện Ngục. Hắn ở đây không có nhục thể và nguyên lực mạnh mẽ như trước, mà chỉ có tinh thần thể vô cùng yếu đuối. Thứ tinh thần thể này, bất cứ hình thức rèn luyện nào trong Luyện Ngục cũng có thể khiến nó tan biến hoàn toàn.

Nhưng một khi đã vào đây thì không còn đường quay lại nữa. Vì thế hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác. Điều duy nhất hắn có thể làm là tiếp tục cố gắng, nếu không phía trước đợi hắn sẽ là con đường chết.

Lịch luyện vô cùng tàn khốc, nhưng may mắn là coi như hắn cũng đã dự liệu được trước. Trên thế gian này chẳng lấy đâu ra sức mạnh từ trên trời rơi xuống. Nếu Phù Tông dễ dàng đạt được như thế thì trên thế gian đâu có ít người đạt đến trình độ này như vậy.

Muốn thoát khỏi kén và hóa thành bướm đương nhiên phải trải qua những nỗi đau thể xác vô cùng tận.

Lâm Động đã hiểu rõ điều này ngay từ khi bắt đầu rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn

...

Những quả cầu băng đổ xuống như mưa, mặt đất màu vàng đỏ giờ đã trắng xóa, một thứ hàn khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan tỏa, thậm chí đến không khí cũng có dấu hiệu đóng băng lại.

Tại một nơi trong vùng đất băng tuyết đó, một thân ảnh mỏng manh đang run rẩy dưới những bông tuyết. Hắn ngồi khoanh chân trên mặt đất, bề mặt da đã tím tái lại, huyết dịch, cơ thịt, xương cốt của hắn lúc này dường như đều đã bị hàn khí xâm thực.

Phụt phụt!

Bông tuyết rơi quanh người hắn, khi chạm vào cơ thể lập tức có vô số vết sẹo máu hiện lên, nhưng lại không hề có máu chảy ra. Nhìn giống như một cái xác khô vậy

Bên dưới mái tóc đen rủ xuống là đôi mắt đen không có chút dao động nào. Quanh người hắn tỏa ra một thứ khí tức khiến hắn giống như đã chết rồi vậy.

Những bông tuyết sắc bén như đao không ngừng lướt qua người hắn, tạo ra vô số những vết thương, nhưng cơ thể hắn trước sau không hề động đậy.

Kiểu ngồi tĩnh lặng này kéo dài đúng một ngày trời, hoa tuyết trên trời dần giảm bớt, đến cuối cùng tan đi.

Sau khi hoa tuyết biến mất, hàn khí đầy trời cũng dần rút lui.

Cùng với lúc đó, đôi mắt không tiêu cự của thân ảnh kia hiện lên chút sinh khí, rồi hai tay hắn siết chặt, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay. Chỉ thấy vết thương dày đặc trên người hắn dần đỏ ửng, sau đó máu tươi chảy ra như suối.

Cả người hắn bỗng chốc biến thành huyết nhân.

Á á á!

Tiếng hét bị chèn ép trong cổ họng khàn đặc giống như con mãnh thú giãy chết vang vọng trong không gian.

Hắn quỳ đập đầu dưới đất, hai tay đấm uỳnh uỳnh xuống mắt đất. Vừa rồi thân thể bị hàn khí xâm thực, hắn gần như đã mất đi cảm ứng, vì thế, dù có bị hoa tuyết sắc lẹm rạch qua thân người nhưng hắn cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng điều đáng sợ đó là cơn đau đó không mất đi ngay mà tích tụ lại trên người hắn. Đợi đến khi hàn khí tan hết, khi hắn lại điều khiển được cơ thể thì cơn đau đột ngột bạo phát. Nó có thể giày vò người có thần trí kiên định nhất phải phát điên.

Tiếng gào thét đau đớn đó kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ rồi cũng dừng lại. Hắn gần như đổ gục dưới mặt đất, đến sức để động đậy ngón tay cũng không còn nữa.

- Luyện Ngục…chết bằm!

Lâm Động vùi mặt vào cát, gương mặt đó vô cùng tiều tụy, thời gian ở đây dường như khác với bên ngoài, nhưng quả thực Lâm Động đã "hưởng thụ" sự hành hạ biến thái này hai tháng rồi.

Mỗi ngày của hắn đều trải qua trong sự đau đớn tận cùng. Mỗi lần hắn đều cảm nhận được chân thực cái chết đang đến gần. Tuy trước đây hắn cũng từng hành tẩu trong gian khó, nhưng cảm giác này lại cực kỳ rõ ràng ở nơi đây. Vì ít nhất không dưới mười lần tâm trí hắn vẫn giữ suýt chút nữa đã biến mất trong sự đau đớn đáng sợ kia.

Nếu mất phương hướng thì tinh thần thể của hắn sẽ triệt để biến mất, từ đó sẽ không còn cơ hội làm lại nữa.

- Hàn khí lần này lợi hại hơn lần trước rồi.

Lâm Động cảm nhận thể lực đang dần hồi phụ, thần trí vốn hỗn loạn cũng trở về một chút. Hắn có thể nhận ra, thứ hàn khí lạnh lẽo kia mạnh hơn lần trước không ít. Rõ ràng lịch luyện ở đây lần sau lại mạnh hơn lần trước, nếu cơ thể hắn không thể mạnh dần lên theo từng lần thì cuối cùng hắn sẽ không thể chịu nổi, rồi sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp.

Muốn sinh tồn ở đây bắt buộc phải thích ứng được tiết tấu tàn khốc của nó.

Thứ cảm giác về nguy cơ mạnh mẽ đó buộc thân thể Lâm Động phải mạnh mẽ lên sau những lần cơn đau đáng sợ đó. Điều duy nhất khiến Lâm Động được an ủi đó là hắn cảm nhận được thân thể mình đang dần mạnh lên.

Thân thể này không phải chân thân mà chỉ là tinh thần thể, cũng có nghĩa là tinh thần lực của hắn đang mạnh dần lên, hắn đang tiến gần từng bước đến cảnh giới Phù Tông.

Sự tiến bộ này có thể chậm nhưng cũng cho hắn chút hy vọng.

Phù.

Lâm Động thở ra một hơi, hắn ngẩng lên nhìn vùng đất không có điểm tận cùng. Trong ánh mắt là sự kiên định mà những khó khăn vất vả bao năm nay cũng không vùi lấp được. Hắn tin rồi sẽ có một ngày hắn sẽ thể hiện được sự coi thường với Luyện Ngục này.

- Ngươi cứ đợi đấy!

Lâm Động nghiến răng gườm gườm nhìn bầu trời. Sau đó hắn gắng gượng bò dậy rồi tiến về phía trước. Hắn biết không lâu nữa sẽ lại có một thử thách khác.

Càng ở lâu trong Luyện Ngục, Lâm Động càng cảm thấy trong Luyện Ngục không chỉ có hắn. Hơn nữa, cảm giác mơ hồ đó có lẽ là mấu chốt để cuối cùng có thể rời khỏi đây.



Có được nguyện vọng lớn lao, tiếp theo hắn vẫn phải đối mặt với sự thống khố tưởng chừng như vô tận. Những sự hành hạ khiến người ta phát điên đó ập xuống liên tiếp khiến Lâm Động không còn thời gian mà thở. Thậm chí có lúc hắn đã quên mất cảm giác khi thân thể ở trạng thái bình thường.

Trong Luyện Ngục, khái niệm về thời gian rất mơ hồ, hơn nữa dường như thời gian ở đây trôi qua cũng khác với bên ngonài. Sức mạnh của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa tuy quỷ dị nhưng đúng là cũng có vài điểm lợi hại.

Vì thứ năng lượng này, lúc mới bắt đầu Lâm Động còn nhẩm tính thời gian được, nhưng rồi khi cơn đau dần thêm ác liệt thì hắn không thể phân tâm nữa, phải dồn hết sức mạnh vào việc chống lại sự uy hiếp chết chóc này.

Thời gian cứ thế trôi, sự hành hạ vẫn tiếp tục.

Nửa năm…một năm…hai năm…ba năm…

Trong Luyện Ngục cô tịch, đủ mọi loại thử thách, rèn luyện diễn ra, thân ảnh gầy gò đó, dường như từ nơi xa tới, trước vô vàn sự uy hiếp chết người, trở nên mạnh mẽ từng chút một.

Hắn chịu đựng sự thống khổ và cô đơn, giống như nhộng trong kén, tích tụ năng lượng, chờ đến lúc phá kén thành bướm.



Trên vùng sa mạc vàng đỏ, mấy chục cái vòi rồng khổng lồ đang tàn phá điên cuồng. Vô vàn làn roi bằng cát giống như được cự nhân quất lên, xé tan hư không gây nên vô số tiếng động chói tai.

Bốp bốp bốp!

Nhìn gần sẽ thấy có roi cát quất lên một thân ảnh. Chỉ thấy trong mấy cái vòi rồng kia, một thân ảnh đầy phong trần chầm chậm bước ra.

Vô vàn làn roi cát với sức mạnh kinh người quất liên tiếp xuống thân ảnh đó, âm thanh trầm đục không ngừng vang vọng.

Thế nhưng, điều ngạc nhiên là những đòn công kích ác liệt như vậy đánh xuống nhưng thân ảnh kia không hề động đậy, thậm chí bước chân đi không hề rối loạn.

Dường như những đòn công kích khốc liệt kia không hề có tác dụng gì vậy.

Thân ảnh kia cuối cùng đứng lại, đôi mắt đen sâu thẳm ngước lên, đôi mắt đó giống như hắc động thần bí, nhưng lại có chút mơ hồ.

Hắn cứ đứng thế nhìn những cái vòi rồng kia. Cơn phong ba này mạnh hơn lần mới vào Luyện Ngục không biết bao nhiêu lần, nhưng đến nay lại không hề tạo được sức uy hiếp gì tới hắn.

Đây chính là thành quả sau bao năm của hắn? Năm năm? Hay mười năm? Hắn đã trải qua bao nhiêu sự rèn luyện khiến hắn suýt mấy lần mất mạng?

Thời gian không nhớ rõ nữa, giờ hắn chỉ biết rằng, sự rèn luyện đáng sợ này dường như đã trở nên bình thường. Cuối cùng hắn cũng mạnh hơn rồi!

- Mạnh lên rồi…

Lâm Động cúi nhìn đôi tay mình, ban đầu đôi tay này chẳng có chút sức mạnh nào, nhưng bây giờ…

Dường như hắn cười nhẹ, rồi giơ bàn tay lên chĩa về phía những cái vòi rồng, khẽ nắm lại.

Uỳnh!

Cơn bão tố đang hoành hành dường như ngưng lại ngay lập tức, vòi rồng đang xoay chuyển đột nhiên đông cứng, giống như bị một bàn tay khổng lồ nắm chặt lại vậy.

Rào rào!

Cuối cùng cơn bão nổ tung, biến thành cát vàng rơi xuống.

Cát vàng rơi quanh người Lâm Động, hắn thở ra một hơi dài. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sức mạnh dồi dào như đại dương trong cơ thể, đó là tinh thần lực mà hắn tu luyện được những năm qua.

Thứ tinh thần lực này mạnh hơn trước kia quá nhiều…

- Chắc lịch luyện kết thúc rồi…

Lâm Động chầm chậm nhắm mắt lại, một lúc sau bỗng mở trừng mắt ra, ánh lên sự sắc bén và sát ý.

- Vì thế, ngươi nên xuất hiện rồi!

Lâm Động nhìn vùng đất hư không, giọng nói trầm thấp vang lên.

Bình luận





Chi tiết truyện