chương 399/ 1309

Viễn Cổ Chiến Trường, không gian được để lại từ thời Viễn cổ, với một chiều dài lịch sử như vậy, nghe nói năm xưa trong không gian này từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Hai bên đối thủ đều là những sự tồn tại còn vượt cả các siêu cấp tông phái ở Đông Huyền Vực ngày nay. Trận đại chiến đó có thể gọi là kinh thiên động địa, trời long đất lở, không gian tan tành. Viễn Cổ Chiến Trường ngày nay so với thời kỳ đỉnh phong hồi đó thì đã nhỏ hơn rất nhiều lần, và nguyên nhân chính là vì cuộc đại chiến đó.

Đương nhiên, dù có nhỏ hơn nhiều lần nhưng độ rộng lớn của nó vẫn vượt xa Vương triều Đại Viêm không biết bao nhiêu lần. Lâm Động từng vào không gian Cổ Bi, nơi đó so với chỗ này quả thật như kiến gặp voi.

Trong Viễn Cổ Chiến Trường có vô số bảo tàng, không biết có bao nhiêu cường giả Viễn cổ đã để lại truyền thừa của mình lại đây, lặng lẽ chờ người hữu duyên đến. Từ khi địa điểm của Bách Triều Đại Chiến được đặt ở đây, lần nào cũng có người may mắn có được truyền thừa và thể hiện vượt trội trong Bách Triều Đại Chiến, tạo được uy danh chấn động cả Đông Huyền Vực.

Đương nhiên, so với những người chiến thắng cuối cùng này, rất nhiều thiên tài đến từ các Vương triều khác đều trở thành vong hồn trong Viễn Cổ Chiến Trường, dùng xương cốt của mình để người khác được huy hoàng.

Đây là một khu vực thạch phong, có vô vàn những ngọn núi đá trơn nhẵn, khổng lồ đứng sừng sững, dưới ánh nắng chói chang, tỏa ra một độ nóng kinh hoàng.

Trên đỉnh một ngọn núi đá, bỗng một khoảng không gian bị bóp méo, một đạo quang trụ xuất hiện trên không gian, bắn xuống đỉnh núi, một lát sau ánh sáng mới dần dần tối đi để lộ ra năm đạo thân ảnh.

Khi hai chân vừa chạm đất, đầu óc của Lâm Động bị vặn vẹo đến mê muội lập tức tỉnh táo lại, nguyên lực trong cơ thể lập tức lưu chuyển, xóa bỏ cảm giác mệt mỏi do truyền tống gây ra. Sau đó Lâm Động lập tức ngẩng lên, một môi trường hoàn toàn xa lạ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

- Đây chính là Viễn Cổ Chiến Trường sao?

Lâm Động nhìn khu núi đá kỳ quái, cỏ dại mọc um tùm, một thứ khí tức hoang tàn mà cổ lão không ngừng thẩm thấu lên từ mặt đất.

- Nguyên khí thiên địa thật hùng hồn!

Lâm Động chỉ bị phân tâm vì không gian xa lạ này trong chốc lát, rồi hắn bỗng cảm nhận được nguyên khí thiên địa của nơi đây dồi dào mạnh mẽ đến kinh ngạc.

Lâm Động hít vào một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy một luồng nguyên khí hùng hồn tràn qua mũi vào trong cơ thể, cuối cùng thông qua luyện hóa biến thành nguyên lực cuồn cuộn khuếch tán khắp nơi thân thể.

Lâm Động bị chấn động vô cùng, nguyên khí thiên địa của Vương triều Đại Viêm kém nơi đây không chỉ một bậc, tuy luyện ở đây tốc độ sẽ nhanh hơn ở Vương triều Đại Viêm gấp đôi, thậm chí nhanh hơn nữa!

- Thiên địa nguyên khi này còn có không ít năng lượng thần kỳ!

Lâm Động xoay bàn tay một vòng trong không khí, một luồng nguyên khí tụ trong lòng bàn tay, chỉ thấy trong đó có một chút năng lượng nhỏ màu đỏ nhạt.

Chỗ năng lượng này tuy rất nhỏ nhưng lại vô cùng nóng bỏng, chỉ một chút đó nhưng cũng khiến tay Lâm Động bỏng rát, một cảm giác quen thuộc len lỏi trong tim hắn.

- Đây là… Niết Bàn Khí!

Cảm nhận được cảm giác quen thuộc này, đồng tử Lâm Động co lại, ánh lên sự kích động và cuồng nhiệt khó che giấu. Đây chính là Niết Bàn Khí mà chỉ có cường giả Niết Bàn Cảnh mới hấp thụ được từ thiên địa. Không ngờ ở Viễn Cổ Chiến Trường này, với thực lực Tạo Hóa Cảnh của Lâm Động mà cũng bắt được Niết Bàn Khí.

Viễn Cổ Chiến Trường quả nhiên danh bất hư truyền, chả trách mà vô số Vương triều khao khát đến đây như vậy.

- Ha ha, Lâm Động, quả nhiên Viễn Cổ Chiến Trường hơn Vương triều Đại Viêm vô số lần. Ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù, chẳng ai có thể so bì được với ngươi về khả năng hấp thụ luyện hóa. Chỉ cần ngươi có đủ thời gian, chắc chắn có thể dễ dàng góp đủ Niết Bàn Đan, xung kích Niết Bàn Cảnh!

Giọng nói phấn khích của tiểu điêu vang lên trong đầu Lâm Động, hiển nhiên là tiểu điêu cũng cảm nhận được sự kỳ dị của Viễn Cổ Chiến Trường.

Lâm Động gật đầu, hắn nhìn chăm chăm vào đám nguyên khí trong lòng bàn tay, tuy trong nguyên khí thiên địa có Niết Bàn Khí, nhưng muốn cô đọng được Niết Bàn Khí không phải chuyện dễ. Với những người chưa là Niết Bàn Cảnh, thứ năng lượng này quả thật rất khó khống chế. Nhưng Lâm Động lại khác, hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, có thể hấp thụ thoải mái nguyên khí thiên địa, hiệu suất cô đọng Niết Bàn Khí sẽ hơn hẳn người khác, đủ để hắn đứng vững ở Viễn Cổ Chiến Trường này.

Khi Lâm Động đang ngạc nhiên phấn khích trước Viễn Cổ Chiến Trường, bọn Mạc Lăng cũng vô cùng kích động và kinh ngạc, hiển nhiên họ đều cảm nhận được Niết Bàn Khí trong nguyên khí thiên địa.

- Các vị, nơi đây đã là Viễn Cổ Chiến Trường, theo một vài bản đồ mà ta biết, từ đây chúng ta đi về hướng Bắc một đoạn đường sẽ đến Điểm tập kết.

Sau khi cảm giác phấn khích và kích động qua đi, Mạc Lăng bừng tỉnh và nói với bốn người Lâm Động.

- Chắc mọi người đều đã biết rồi, ban đêm ở Viễn Cổ Chiến Trường chỗ nào cũng đầy nguy hiểm với chúng ta. Thường thì rất ít người đi lại vào ban đêm.

Lâm Động khẽ gật đầu, hắn đã nghe Lâm Phạm nói, ban đêm ở đây khác với Vương triều Đại Viêm. Có lẽ vì mang trong mình một thứ năng lượng đặc biệt, cứ đến đêm là nguyên khí thiên địa hùng hồn lại bị những thứ năng lượng đặc biệt khác đè nén. Đồng thời những người tu luyện nguyên lực cũng gặp phải cảm giác bị đè nén tương tự. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cũng có nghĩa là, vào ban đêm ở Viễn Cổ Chiến Trường, thực lực của họ sẽ giảm đi, mà Yêu thú ở đây lại trở nên mạnh mẽ và cuồng bạo hơn vào ban đêm. Trong hoàn cảnh đó, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không dám đi lại một mình trong đêm. Một khi gặp phải bầy Yêu thú thì rất có khả năng làm mồi cho chúng.

Cũng chính vì thế mà ở Viễn Cổ Chiến Trường có không ít các Điểm tập kết. Đơn giản mà nói thì đó chính là địa điểm cho mọi người tập hợp lại với nhau để chống lại mối nguy hiểm từ màn đêm.

- Chúng ta đã đến Viễn Cổ Chiến Trường, lúc này Bách Triều Đại Chiến đã bắt đầu, mà con đường này chỉ có thể tiến chứ không thể lui… Chúng ta không còn đường quay lại nữa rồi! Vì thế, có lẽ chúng ta sẽ phải ở đây một thời gian dài. Mức độ tàn khốc của Bách Triều Đại Chiến ta chắc mọi người đều đã biết rồi, không ai có thể đảm bảo chúng ta sẽ góp được đủ Niết Bàn Đan và xung kích thành công Niết Bàn Cảnh. Ta nghĩ, lúc này nếu đoàn kết một lòng thì tỷ lệ sống sót của chúng ta sẽ cao hơn không ít.

Ánh mắt Mạc Lăng có phần trầm trọng, tâm thái của hắn thay đổi rất nhanh, lúc này hắn rất hiểu hoàn cảnh của mình. Ở đây không phải Vương triều Đại Viêm, hắn cũng không phải Tam Hoàng tử có thân phận tôn quý nữa, giờ hắn chỉ là một người tham gia Bách Triều Đại Chiến bình thường.

- Ta không có ý kiến gì cả!

Đỗ Vân nhún vai, hoàn cảnh ở đây quá xa lạ, một người nếu cứ hành động bừa bãi khi tình hình không rõ ràng thì rất có thể chẳng có ai nhặt xác cho.

- Ta cũng vậy!

Man Sơn gật đầu nói.

Lâm Động trầm ngâm, liếc nhìn Lâm Lang Thiên một cái, ân oán giữa họ đúng là sinh tử cừu địch, muốn quên đi tất cả hiển nhiên là không thể, chưa biết chừng Lâm Lang Thiên còn đang suy nghĩ việc dồn Lâm Động vào chỗ chết.

Đương nhiên suy nghĩ đó cũng có trong đầu Lâm Động. Từ sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường hắn đã bỏ hết sự kiêng dè. Ở đây sẽ không một ai có thể nhúng tay vào ân oán giữa hắn và Lâm Lang Thiên. Thậm chí khi mới đến hắn đã muốn lập tức động thủ, giết chết Lâm Lang Thiên rồi. Nhưng khi mong muốn đó dâng lên thì đã bị hắn cưỡng chế nén lại.

Đúng là giờ không ai ngăn cản hắn ra tay với Lâm Lang Thiên, nhưng với Lâm Động mà nói khu vực này cũng quá xa lạ, lại vô cùng nguy hiểm. Lâm Lang Thiên không phải loại đơn giản, dù có tiêu diệt được hắn thì chắc Lâm Động cũng phải trả một cái giá nào đó.

Mà ở nơi nguy hiểm mà xa lạ này, phong độ của hắn không thể ở mức cao nhất, đương nhiên nếu động thủ chẳng khác gì tìm chỗ chết. Vì thế, dù sát ý sục sôi nhưng rồi Lâm Động cũng phải bình tĩnh lại. Giờ hắn phải nhanh chóng làm quen với Viễn Cổ Chiến Trường, chỉ có vậy hắn mới tìm được cơ hội hiếm có.

- Tam Hoàng tử nói cũng có lý!

Lâm Động khẽ gật đầu.

Thấy vậy Mạc Lăng cũng thở phào, nếu giờ họ mà tách nhau ra thì chưa biết chừng chỗ nào đó gặp phải một đám cường giả của Vương triều khác rồi bị chúng giết chết. Vì thế, tập hợp lại mới có cơ hội sống sót, đặc biệt là tại nơi tập kết.

Lâm Lang Thiên cũng gật đầu, mặt không chút biểu cảm, chẳng ai biết giờ hắn đang nghĩ gì.

- Lâm Động huynh, ở đây thì đừng gọi Tam Hoàng tử gì đó nữa. Nếu huynh không chê, cứ gọi tên ta là được rồi.

Mạc Lăng cười với Lâm Động.

- Nếu Mạc Lăng huynh đã nói vậy thì Lâm Động cung kính không bằng tuân mện!

Lâm Động cười, nói.

- Ha ha, Lâm Động huynh, sau này có lẽ chúng ta là bạn đồng hành rồi!

Đỗ Vân và Man Sơn cũng cười nói.

Không biết vì sao hai người này cũng như Mạc Lăng, đều có xu hướng thân thiết với Lâm Động, điều này khiến Lâm Lang Thiên có phần bực bội. Xem ra sự thảm bại của hắn ở Thánh Linh Đàm đã khiến Lâm Động có địa vị cao hơn trong mắt bọn Mạc Lăng.

- Các vị, chúng ta đi thôi, nhất định phải đến Điểm tập kết trước khi trời tối, ở bên ngoài thực sự quá nguy hiểm. Ban đêm ở Viễn Cổ Chiến Trường này khác với ở Vương triều Đại Viêm, con người chỉ có thể tránh đi thôi…

Mạc Lăng cười nói.

- Ừm!

Mấy người Lâm Động cũng gật gù, mới chân ướt chân ráo đến đây, quan trọng nhất là phải tìm hiểu rõ tình hình.

- Đi thôi!

Mạc Lăng không chần chừ nữa, vẫy tay dẫn đầu bay về phía Bắc. Hắn là người của Hoàng thất, thông tin biết được cũng nhiều hơn bọn Lâm Động, để hắn dẫn đường thì chẳng ai phản đối. Vì thế mà bốn người Lâm Động cũng lập tức theo sau. Năm người biến thành năm đạo thân ảnh mơ hồ bay vút về phương Bắc.

- Bách Triều Đại Chiến, hãy cho ta xem rốt cuộc ngươi đặc sắc đến mức nào?

Trong lúc bay, Lâm Động ngẩng lên nhìn về phương xa, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt đầy sự hào hứng.

Bình luận





Chi tiết truyện