chương 1103/ 1309

Vút!

Trong biển ma khí vô tận, một đạo thân ảnh mang hắc lôi quang đan xen bay vút qua. Những nơi hắn bay qua ma khí xung quanh điên cuồng xâm thực, nhưng mỗi khi chạm vào quầng sáng thì chúng đều phát ra tiếng phụt phụt rồi nổ tung. Hai tổ phù chầm chậm lưu chuyển khiến ma khí bốc hơi sạch sẽ.

Trong quầng sáng, Lâm Động khép hờ mắt lại, tinh thần lực lan tỏa cố gắng hết sức cảm ứng vị trí của Hắc Ám Chủ trong biển ma khí này.

Nhưng rõ ràng hắn chưa có kết quả nhanh chóng. Biển ma khí quá bao la, hơn nữa ma khí lan tràn cũng gây trở ngại không nhỏ cho Lâm Động.

- Hiện tại ngươi căn bản vẫn chưa đến Trấn Ma Ngục. Biển ma khí này chẳng qua chỉ là phần rò rỉ ra từ Trấn Ma Ngục mà thôi. Ngươi phải xuyên qua nơi này mới tới nơi.

Sau khi Lâm Động tốn bao công sức nhưng chẳng được gì, Nham mới uể oải nói.

Lâm Động nghe mà muốn tức nghẹn, hắn thật sự hết cách với kiểu chậm chạp đó, nhưng cũng chỉ đành nghiến răng mà tiếp tục bay về phía trước.

Hắn nhận ra rằng, càng vào sâu trong ma hại, ma khí từ bên dưới bốc lên cũng ngày một đậm đặc. Cảm giác tà ác quấn quanh người khiến Lâm Động giật mình, cũng may hắn có hai đại tổ phù hộ thân, nếu không có lẽ bị ma khí xâm thực mất đi thần trí từ lâu rồi.

- Hình như sắp hết rồi…

Sau gần nửa giờ nữa, Lâm Động nheo mắt, hắn cảm nhận được biển ma khí phía dưới bắt đầu xuất hiện một vài không gian trống, tuy nhiên mức độ đậm đặc của ma khí thì khủng khiếp hơn nhiều.

- Ừm, cẩn thận đấy. Trấn Ma Ngục không phải nơi bình thường đâu.

Lần này Nham lập tức lên tiếng nhắc nhở. Giọng nói của hắn trở nên ngưng trọng hơn khiến Lâm Động cũng căng thẳng.

- Ra ngoài rồi.

Lâm Động nhìn chăm chăm về biển ma khí phía trước rồi bỗng khẽ hô lên, cuối cùng cũng đi qua được biển ma khí gần như đặc quánh kia.

Tầm mắt cũng dần trở nên rõ nét hơn, ma hải ở xung quanh cũng biến mất. Nhưng Lâm Động lúc này không để tâm điều đó, hắn nhìn xuống dưới rồi vẻ mặt dần hiện lên sự chấn động.

Phía trước mặt hắn là một quầng hắc quang không thấy điểm tận cùng. Trên đó phủ đầy những phù văn hắc ám. Nhìn kỹ thì nó gần giống của Hắc Ám Tổ Phù. Quầng sáng này dường như cũng là trận pháp, chỉ có điều hiện giờ nó đã xuất hiện một vài khe nứt, dị ma khí chui ra từ bên trong và đổ vào ma hải.

Lâm Động nhìn xuyên qua quầng hắc quang thì thấy bên trong là vô số những ngọn tháp đen sì. Trên mỗi ngọn tháp đều có vô vàn sợi xích đen khổng lồ quấn quanh, rồi nối liền với nhau. Trên sợi xích phủ đầy phù văn cổ xưa, tỏa ra một thứ năng lượng mạnh mẽ vô cùng.

Ma khí tà ác lan tỏa từ những ngọn tháp đó, nhưng mỗi khi chúng muốn ra ngoài là những sợi xích khi hút lại, phù văn phát sáng và tịnh hóa hết ma khí.

- Đây chính là Trấn Ma Ngục sao…

Lâm Động sững người nhìn quầng hắc quang và những ngọn tháp đen bên trong đó. Mỗi ngọn tháp đó phải cao đến hàng nghìn trượng, hắn đứng đó hiển nhiên vô cùn nhỏ bé. Đáng sợ hơn là số lượng những ngọn tháp thì không thể kể hết.

Rõ ràng bên trong những ngọn tháp này là dị ma bị phong ấn. Với số lượng tháp thế này thì số lượng dị ma sẽ đến mức khủng khiếp thế nào?

- Giờ ngươi đã tưởng tượng ra đại chiến Viễn Cổ kinh người thế nào rồi chứ?

Nham nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, chẳng trách mà tất cả sinh linh của Vị Diện này đều liên kết lại với nhau. Đối mặt với sự xâm lược khủng khiến này, căn bản không một chủng tộc nào thoát được.

Không chiến đấu thì chỉ có chết!

Nếu lại xảy ra một trận đại chiến như hồi đó nữa thì thế gian này sẽ thành thế nào? Con người có thể ngăn chặn được sự xâm lược của Dị Ma tộc lần nữa không?

- Chỉ cần xuất hiện vị Phù Tổ thứ hai là được.

Nham hiểu Lâm Động đang nghĩ gì, khẽ nói.

Lâm Động cười khổ, vị Phù Tổ thứ hai…đâu phải dễ chứ.

- Cứ tìm Hắc Ám Chủ trước đi đã vậy.

Lâm Động khẽ thở dài, rồi thân thể khẽ động, thận trọng tiếp cận quầng hắc quang. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp bao phủ trên đó.

- Làm thế nào để vào trong?

Lúc này Lâm Động không dám làm bừa, chẳng may trận pháp đánh phản lại thì có mà chết oan uổng.

- Ngươi có sức mạnh của tổ phù, có thể xuyên qua được. Nhưng người khác, ngay cả Nguyên Càn cũng khó lòng vào được.

Lâm Động nghe vậy gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận giơ tay ra nhẹ nhàng chạm vào quầng hắc quang. Quầng sáng gợn sóng, bàn tay hắn không đưa vào trong mà không có bất cứ tổn hại nào.

Thấy thế Lâm Động mới thở phào, thân hình khẽ động rồi chui vào bên trong. Lúc này hắn mới nhận ra bên trong Trấn Ma Ngục không hề yên tĩnh. Chốc chốc lại có những tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ những ngọn tháp kia. Những tiếng kêu ấy có khả năng xâm thực thần trí, nhưng cũng may Lâm Động có hai đại tổ phù và Tổ Thạch nên không phải sợ hãi.

- Hình như những sợi xích kia bị xâm thực rồi…

Lâm Động cẩn thận di chuyển bên trong Trấn Ma Ngục, rồi hắn nhìn thấy một số sợi xích quấn quanh tháp có dấu hiệu bị xâm thực. Phù văn bên trên cũng ảm đạm đi nhiều, dị ma khí chui qua đó và theo khe nứt trên quầng sáng ra ngoài.

- Trấn Ma Ngục đã tồn tại quá lâu rồi, cộng với việc trước đó Nguyên Càn đột phá Luân Hồi Cảnh phá hỏng sự cân bằng của năng lượng ở đây, vì thế ma khí mới rò ra ngoài.

Nham nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, tăng nhanh tốc độ, khi ở trong Trấn Ma Ngục rồi hắn mới hiểu sự rộng lớn của nó. Bay gần nửa giờ mà vẫn chưa thấy điểm cuối của khu tháp này.

- Hửm?

Lâm Động chau mày tìm kiếm, đột nhiên thần tình khẽ động, một vài thứ âm thanh lạ truyền tới tai, hắn ngoảnh đầu, đồng tử co lại khi thấy trên một ngọn tháp rất khổng lồ, một sợi xích đột nhiên nổ tung, rơi xuống tạo thànhh những âm thanh chói tai.

- Xích phong ấn đứt rồi?

Lâm Động thấy vậy, da đầu bỗng chốc tê dại, vội vàng lùi về phía sau.

Grào!

Ngay lúc đó, trong ngọn tháp vọng ra tiếng dã thú gầm thét, hắc khí cuộn trào biến thành một con rắn khổng lồ, nhe nanh lao về phía Lâm Động.

Cảm nhận được năng lượng tà ác phía sau mình, sắc mặt Lâm Động kịch biến. Hắn có thể nhận ra một lượng ý thức hỗn loạn mà hung tàn từ con rắn khổng lồ bằng ma khí đó, rõ ràng đó không phải là một mà là sự kết hợp của rất nhiều dị ma. Nay chúng đã phá vỡ phong ấn, ý thức cũng không phải thật rõ ràng, nhưng điều đó không trở ngại việc chúng nhận ra một luồng sức mạnh khiến chúng căm ghét.

Vèo!

Lâm Động bay phía trước, dị ma khí đuổi sát đằng sau, có điều dường như chúng rất dè chừng những sợi xích giăng khắp Trấn Ma Ngục, mỗi khi sắp chạm vào là chúng lại vòng tránh đi. Như vậy Lâm Động mới giữ được khoảng cách với chúng. Nhưng hắn không hề mừng vì điều đó, vì hắn nhận ra ý thức hỗn loạn trong con rắn đó dần biến mất, thay vào đó là một luồng ý thức vô cùng hung tàn. Rõ ràng chúng đang thôn phệ lẫn nhau để lớn lên.

- Con người đáng chết, tổ phù đáng chết!

Cuối cùng sự thôn phệ đó kết thúc, đôi mắt của con rắn ma khí trở nên đỏ quạch, nó nhìn Lâm Động đầy hung tàn, ngửa lên gầm thét một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

Lâm Động thấy vậy thì giật mình. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Đi về bên trái đi. Ta cảm ứng được vị trí của Hắc Ám Chủ rồi.

Tiếng nói của Nham kịp thời vang lên, Lâm Động mừng rỡ, lập tức đổi hướng bay về bên trái.

- Tăng tốc đi!

Nham thúc giục.

Lâm Động mím chặt môi, tăng tốc đến mức cao nhất. Nhưng dù thế hắn vẫn cảm thấy thứ sức mạnh tà ác kia vẫn một ngày một gần. Rồi hắn lật tay tung quyền, một trăm đạo thanh long biến thành một con rồng xanh hung hăng lao thẳng vào con rắn ma khí khổng lồ kia.

Rầm!

Âm thanh chói tai vang lên, nhưng con rắn khổng lồ kia không hề bị thương tổn gì, ngược lại đôi mắt lại càng thêm đỏ quạch.

- Đáng chết!

Lâm Động thấy thế chửi một câu, cũng từ bỏ ý định chiến đấu trực diện với nó, bay đi luôn. Sau một vài phút, hắn ngẩng lên nhìn về phía trước, chỉ thấy ở phía xa có vô số sợi xích đen kéo dài rồi nối với nhau ở trung tâm.

Những sợi xích cổ xưa đó liên kết với nhau tạo thành một cái vương tọa màu đen. Trên đó là một thân ảnh mảnh dẻ, thân thể không hề động đậy, nhưng quanh người vẫn có luồng năng lượng đáng sợ khiến trời đất rung chuyển.

Rõ ràng, ở trong Trấn Ma Ngục, lại có được thực lực khủng khiếp thế này, ngoài Hắc Ám Chủ, một trong bát chủ ra thì còn có thể là ai?

- Cuối cùng cũng tìm được rồi.

Lâm Động mừng rỡ.

- Cẩn thận!

Thế nhưng khi Lâm Động xông tới thì tiếng của Nham vang lên.

Lâm Động lập tức dừng lại, rồi hắn nhìn thấy một sợi xích đột nhiên từ vương tọa bắn ra, xuyên qua không gian rồi lướt qua người hắn, xuyên thủng con rắn ma khí phía sau!

Á!!

Con rắn khổng lồ kêu lên thảm thiết.

- Kẻ kia là ai dám quấy nhiễu giấc ngủ của bản tọa!

Cùng lúc đó, nhân ảnh trên vương tọa cũng mở đôi mắt đen sâu thẳm, lan tỏa thứ uy lực đáng sợ khiến cả đất trời rung chuyển.

Bình luận





Chi tiết truyện