chương 1226/ 1309

Sắc mặt Lâm Động tối sầm nhìn Nham tự ý bay ra, lập tức tóm lấy hắn nghiến răng nói:

- Nham, tên khốn này!

Lâm Động tránh được, cũng nói với vẻ bất lực:

- Tiểu tử ngươi cứng như đá ấy, ta không nói ngươi sẽ chẳng bao giờ mở mồm.

- Ngươi quản nhiều việc quá đấy!

Lâm Động nghiến răng trèo trẹo, tóm liên tiếp về phía Nham nhưng khi sắp tóm được thì một cái bao kiếm chặn trước mặt hắn.

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động rồi quay sang Nham, nhướn mày:

- Ngươi là ai?

- Ta là Tổ Thạch chi linh, vẫn ở trong người hắn suốt.

Nham nhìn chăm chăm Lăng Thanh Trúc, không phải vì dung nhan của nàng mà là hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh rất mờ nhạt nhưng không thể quên được.

- Này, ngươi nhìn cái gì đấy?

Lâm Động tiến lên chắn phía trước, sắc mặt tối sầm.

- Mỹ nhân trước mặt ta cũng như bộ xương thôi, ngươi ghen cái gì chứ?

Nham trợn mắt.

Lâm Động đỏ mặt, nhìn Nham giận dữ.

Lăng Thanh Trúc cũng thấy buồn cười nhìn Lâm Động một cái rồi hỏi Nham:

- Tại sao ngươi biết ta có sức mạnh của Phù Tổ?

- Phù Tổ là chủ nhân đầu tiên của ta, đương nhiên ta rất quen thuộc với nó.

Nham cười.

Lăng Thanh Trúc gật đầu, nhìn sang Lâm Động:

- Ngươi muốn biết tại sao ta lại có sức mạnh ấy?

Bị Lăng Thanh Trúc nhìn thẳng như vậy, Lâm Động do dự, nói vòng vo mãi không trả lời thẳng vào đề khiến Nham thầm bực bội. Tiểu tử này bình thường làm gì cũng quyết đoán, cứ đứng trước hai nữ tử này là trở nên do dự, tình cảm phiền phức thế sao?

Tuy Lâm Động không trả lời thẳng nhưng Lăng Thanh Trúc là người thông minh, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Mỗi vị cung chủ và người kế thừa của Cửu Thiên Thái Thanh Cung từ nhỏ đều tu luyện môn võ họ huyền diệu tên là Thái Thượng Cảm Ứng Quyết. Môn võ học này không mang bất cứ sức mạnh nào, cũng không thể đánh lui địch, nhưng lại là môn học bắt buộc.

- Thái Thượng Cảm Ứng Quyết?

Nham và Lâm Động khựng ngươi nhìn nhau, hiển nhiên đều chưa nghe đến bao giờ.

- Võ học này huyền ảo dị thường, vô số tiền bối trong Cửu Thiên Thái Thanh Cung mất cả đời cũng không có bất cứ tiến triển nào, nhưng vì cung quy nên không thể từ bỏ nó được.

- Hơn nữa tu luyện nó cần thân tâm thuần tịnh, người tu luyện phải hoàn toàn trong trắng, nếu không công pháp tự phá.

Nói đến đây ánh mắt nàng hơi tối lại nhìn Lâm Động khiến hắn toát mồ hôi. Nói vậy lần đó hắn đã phá hoại hơn chục năm khổ tu của nàng rồi sao? Chẳng trách mà lúc đó nàng lại hận hắn như vậy.

- Nhưng…hình như ngươi đã tu luyện thành công?

Nham nhìn Lăng Thanh Trúc, ngạc nhiên nói.

Lăng Thanh Trúc gật đầu:

- Hồi đó sư phụ biết công pháp của ta bị phá, vô cùng giận dữ. Nhưng tám năm sau đó ta đã phát hiện Thái Thượng Cảm Ứng Quyết thêm thông đạt, đến thời gian trước đây không lâu, sư phụ dùng cả tính mạng và sự giúp đỡ của các trưởng lão, ta tu luyện thành công Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, cũng chính lúc đó trên người ta có thêm sức mạnh tương tự như Phù Tổ.

- Thứ sức mạnh đó đúng là rất lớn, tuy nay ta chỉ là Chuyển Luân Cảnh nhưng nếu dùng nó thì cũng có thể giao đấu với cường giả Chuyển Luân Cảnh chạm tới Luân Hồi.

Nham gật đầy, hắn từng thấy Lăng Thanh Trúc một kiém phá vỡ thế giới ma khí của ba người bọn Thiên Nguyên Tử. Thứ sức mạnh ấy nhìn có vẻ không nổi bật nhưng vô cùng kinh người.

Nói rồi hắn nhìn Lâm Động, nhưng Lâm Động chẳng có phản ứng gì, hắn bực mình ho một tiếng. Tiểu tử này sự nhanh nhẹn bình thường đi đâu rồi?

Lâm Động nghe thế cũng thấy vô lực, đương nhiên hắn biết Nham muốn hắn làm gì, nhưng…mẹ kiếp, lời nói kieẻu đấy nói thế nào được đây?

Vì thế, hắn coi như không biết Nham ho hắng gì cả, cười khan:

- Không còn sớm nữa, Tô Nhu bọn họ đang đợi nàng kìa.

Lăng Thanh Trúc nhìn hắn, nét mặt của hắn và Nham nàng đều biết hết.

- Vậy ta đi đây.

Lăng Thanh Trúc thấy Lâm Động không nói gì cũng gật đầu, rồi quay người đi luon.

- Tiểu tử ngươi thật kém cỏi!

Nham thấy Lăng Thanh Trúc sắp đi giận dữ quát.

Lâm Động nhìn theo dáng người Lăng Thanh Trúc, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều, vẫy tay với Nham, nói:

- Việc gì phải quá cố chấp, thế gian này thiếu gì cách, ta không tin không có cách khác để theo kịp Băng Chủ. Đi thôi, chúng ta về.

Nói rồi hắn quay người định đi nhưng lại bị Nham ngăn lại. Nham chỉ về phía trước, hắn ngẩng lên thfi thấy Lăng Thanh Trúc dừng bước, nàng quay lại, ánh nắng chiếu xuống làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ, đôi lông mi khẽ chớp, nhìn Lâm Động nói:

- Ngươi có muốn học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết không?

Lâm Động sững người, cuối cùng thở dài một tiếng, lúc này mà ra vẻ thì không phải hắn rồi, bèn gật đầu, thành thật nói:

- Muốn.

Lăng Thanh Trúc đứng nguyên tại chỗ, nhìn Lâm Động, khẽ căn môi, bàn tay đặt trên kiếm cũng dùng lực hơn, ánh mắt có phần giằng xé, mãi lâu sau mới thở hắt ra như quyết định điều gì đó.

- Gần đây ngươi ra ngoài không?

Lăng Thanh Trúc hỏi.

Lâm Động nghe câu hỏi mơ hồ đó cũng khựng người rồi gật đầu:

- Ta sẽ đến Bắc Huyền Vực một chuyến, đón Thanh Đàn.

- Vậy ta theo ngươi.

Lăng Thanh Trúc nghĩ một chút, nói.

- Á?

Lâm Động đầy kinh ngạc.

- Nàng đi được sao? Giờ nàng là cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung mà.

- Trong cung có rất nhiều trưởng lão, đi một thời gian cũng không sao.

Thần sắc Lăng Thanh Trúc lạnh nhạt, nhìn Lâm Động nói:

- Nhưng ngươi phải hứa một chuyện.

- Chuyện gì?

- Từ giờ về sau, không được hỏi ta những việc liên quan đến Thái Thượng Cảm Ứng Quyết. Nếu ta thấy thời cơ đã đến tự nhiên sẽ thử xem có thể cho ngươi tu luyện thành công hay không.

Lăng Thanh Trúc nói.

- Đây là bí mật không truyền ra ngoài của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, liệu có…

Lâm Động lưỡng lự.

- Giờ ta là cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung, hơn nữa ngươi có ân tình với Cửu Thiên Thái Thanh Cung, chắc hẳn các vị trưởng lão sẽ không phản đối đâu.

Lâm Động khẽ gật:

- Được, ta hứa với nàng.

- Ngoài ra…

Lâm Động ngừng một chút rồi nói:

- Nàng có biết tại sao ta tìm nàng để học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết không?

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động:

- Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, ngươi chọn đến tìm ta, còn ta chọn dạy Thái Thượng Cảm Ứng Quyết cho ngươi. Còn nguyên nhân thì ta không cần biết. Ta bảo Tô Nhu bọn họ về trước đã.

Lăng Thanh Trúc nói rồi cũng không đợi Lâm Động trả lời, quay người đi ra khỏi rừng. Lâm Động có phần ngẩn ngơ nhìn theo, cuối cùng thở dài, nàng ấy muốn ta áy náy chết sao…

- Ài, tiểu tử ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi, may mà là ngươi nếu không thì cũng đừng nghĩ tới Thái Thượng Cảm Ứng Quyết.

Nham thở dài:

- Thái Thượng Cảm Ứng Quyết rõ ràng là bí mật của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, người khác dù có ân tình với Cửu Thiên Thái Thanh Cung thì họ cũng sẽ không đưa nó ra đâu.

Hơn nữa, Lăng Thanh Trúc vô cùng thông minh, đương nhiên nàng mơ hồ đoán được mục đích Lâm Động muốn học Thái Thượng Cảm Ứng Quyết, chỉ là nàng không nói mà thôi.

- Vạn vật trong thế gian, chỉ nợ tình là khó trả nhất.

Nham vỗ vai Lâm Động.

Lâm Động trầm mặc, tâm trạng phức tạp rồi hắn đi ra theo, vừa hay thấy Lăng Thanh Trúc đang nói với Tô Nhu điều gì đó. Tô Nhu kéo tay nàng cười, từ góc độ của hắn dường như tai nàng đỏ lên.

- Lâm Động đại ca, giao sư tỷ cho huynh nhé. Phải giúp bọn muội chăm sóc tốt cho tỷ ấy đấy!

Tô Nhu từ xa vẫy vẫy tay với Lâm Động, cười.

Nhưng vừa dứt lời thì bao kiếm Lăng Thanh Trúc lại gõ lên đầu khiến Tô Nhu nhăn mặt.

Đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đùa giỡn với Lăng Thanh Trúc một lúc rồi đi, tiếng cười vẫn vọng lại từ phía xa.

Lăng Thanh Trúc nhìn họ đi xa rồi mới quay lại trước mặt Lâm Động:

- Định bao giờ lên đường?

- Ngày mai đi. Ta về nói với họ.

Lâm Động nghĩ một chút. Đạo Tông hiện giờ không còn chuyện gì nữa thì nhanh chóng đến Bắc Huyền Vực đón Thanh Đàn thôi.

- Ừm.

Lăng Thanh Trúc gật đầu cũng không nói gì thêm. Lâm Động thấy vậy quay người đi, cả hai cùng trở về Đạo Tông.

Về đến nơi vừa hay gặp Ứng Tiếu Tiếu. Nàng thấy hai ngươi cùng trở về ánh mắt không khỏi cổ quái, nhưng cũng không nói gì, Lâm Động cũng không giải thích được gì, chỉ nhờ Ứng Tiếu Tiếu sắp xếp cho Lăng Thanh Trúc rồi hắn đến nói với Ứng Huyền Tử việc mình tạm rời khỏi đây. Ứng Huyền Tử tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản đối, chỉ dặn hắn cẩn thận, dù sao hiện tại tình hình cũng không được yên bình cho lắm.

Rồi Lâm Động ra hậu sơn gặp Ứng Hoan Hoan. Biết Lâm Động đi đón Thanh Đàn thì cũng tán đồng, năm đó quan hệ của nàng với Thanh Đàn rất tốt, nàng vốn muốn đi theo nhưng chỉ lo trạng thái hiện tại nên đành tiếc nuối ở lại.

Ra khỏi hậu sơn, Lâm Động nhìn lên ngọn núi phía xa, nghĩ một chút dặn một đệ tử tìm hai bình rượu ngon rồi đem lên đó. Trên đỉnh núi là một thân ảnh với mái tóc dài đỏ rực đang ngồi trên tảng nham thạch.

Bình luận





Chi tiết truyện