chương 950/ 1309

Uỳnh uỳnh!

Năng lượng kinh người cuồn cuộn dưới đáy hồ, vô số nhân ảnh ngân quang đan xen với nhau, mỗi lần lao vào là tạo nên âm thanh trầm đục, thỉnh thoảng lại có người thổ huyết bay ra sau, nhiều hơn đó là những thân ảnh ngân quang nổ tung.

Đối diện với số lượng cường giả ngày một đông, cuối cùng những cỗ Ngân thi kia xuất hiện dấu hiệu thua trận. Nhiều nơi đều có hơn chục cường giả vây công một cỗ Ngân thi, rõ ràng trận chiến này cũng đã có kết quả.

Binh!

Lâm Động tiếp cận một cỗ Ngân thi một cách quỷ dị, bàn tay nhanh chóng ấn lên ngực Ngân thi, bạch quang hiện ra từ đầu ngón tay rồi nhanh chóng chui vào Ngân thi.

Ngân thi lập tức đóng băng, hắc khí trong mắt dần tan, nhưng lần này không có dấu hiệu rạn nứt.

- Còn may!

Lâm Động mỉm cười.

Lôi quang nhanh chóng ngưng tụ, chỉ trong vài giây, một quả Lôi Đình Tâm hiện ra trước bao ánh mắt thèm thuồng.

Lâm Động nhanh chóng tóm lấy cất vào túi Càn Khôn.

- Lâm Động ca ca, huynh có bao nhiêu rồi?

Mộ Linh San bay lại cười hi hi hỏi.

- Tám, cộng với trước đó nữa thì tất cả là mười bảy quả!

Lâm Động cười.

- Muội hai mươi này!

Mộ Linh San đắc ý, hai bím tóc lắc lư cộng với gương mặt nhỏ nhắn của cô nhìn vô cùng đáng yêu.

Lâm Động cũng không kềm được cười xoa đầu Mộ Linh San. Hai mươi quả Lôi Đình Tâm đúng là con số kinh người, dù sao thì cường giả đến đây quá nhiều, rất nhiều người không có nổi quả nào…

- Cẩn thận bọn Cửu U Môn, vừa rồi bọn chúng đã nhằm vào chúng ta rồi!

Khi nói, hắn nhìn về một hướng, ở đó là người của Cửu U Môn, đứng đầu chính là Bàng Hạo. Dường như hắn cũng nhận ra ánh mắt của Lâm Động, ngoảnh lại nhìn, cười cười thích thú.

- Đồ đáng ghét âm hồn bất tán!

Mộ Linh San nghiến răng, nếu không phải bọn Bàng Hạo đông người thì đã ôm Sinh Tử Quan Cái mà lao tới rồi.

Lâm Động cười, chỉ là nụ cười vô cùng lạnh lẽo. Đúng là Cửu U Môn có không ít cường giả, nhưng nếu Bàng Hạo cho rằng Lâm Động dễ đối phó thì sai lầm rồi.

Dần dần trận hỗn chiến cũng kết thúc, trước sự vây công của vô số cường giả, số Ngân thi còn lại cũng nhanh chóng bị tiêu diệt. Khi cỗ Ngân thi cuối cùng biến mất, lòng hồ cũng rơi vào tĩnh lặng.

Máu tươi hòa lẫn vào lôi tương nhuộm thành màu đỏ. Trong trận hỗn chiến này cũng có không ít cường giả mất mạng, một số người do bị Ngân thi công kích, nhưng cũng có nhiều người bị những mũi tên lạnh lùng từ phía sau bắn chết!

Cường giả đến đây chẳng có ai là thủ đoạn không tàn nhẫn. Nếu có cơ hội, đương nhiên bọn họ sẽ không chút do dự mà tiêu diệt những đối thủ muốn tranh giành Lôi Đình Tâm với chính mình.

- Phù!

Cuộc tàn sát đã hạ màn, không ít cường giả thở dốc, nguyên lực quanh người khá hỗn loạn, một số người có thu hoạch thì vẻ mắt rất phấn chấn, nhưng ánh mắt vẫn khá cảnh giác nhìn về những người xung quanh. Hiển nhiên bọn họ rất lo lắng ai đó sẽ động thủ cướp lấy Lôi Đình Tâm mà bọn họ đổi cả mạng sống mới lấy được.

Lòng hồ vừa kết thúc trận chiến ác liệt, không khí cũng trở nên vô cùng căng thẳng, những cường giả vừa rồi còn liên thủ tác chiến, giờ lại âm thầm tách xa nhau ra đầy cảnh giác.

- Ha ha…

Bàng Hạo đột nhiên khẽ cười, khiến tất cả cùng đổ dồn nhìn về phía hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bàng Hạo coi như không biết, nhìn sang Lâm Động. Lâm Động cũng đang lạnh lùng nhìn hắn dường như muốn biết rốt cuộc hắn muốn giở trò gì.

- Hiển nhiên Lâm Động huynh thu hoạch không tệ? Ta thấy hai người chắc phải có đến gần ba chục quả Lôi Đình Tâm đúng không?

Bàng Hạo tươi cười, nói.

Hắn vừa dứt lời, không khí xung quanh lập tức ồn ào, một số cường giả mắt dường như đỏ lên, bọn họ liều sống liều chết cũng chỉ có hai ba quả, vậy mà Lâm Động lại có đến ba chục?

Mọi ánh mắt dần di chuyển sang hai người Lâm Động.

Liễu Hương Huyên ở phía xa cùng đoàn người Huyền Thiên Điện cũng nhìn thấy cảnh đó đương nhiên biết Bàng Hạo cố tình nhằm vào Lâm Động, nhưng cũng không nói gì, nàng với Lâm Động chẳng có giao tình gì, đương nhiên không thể ra tay tương trợ.

- Tên tiểu tử đó cũng thật xui xẻo, tuy thực lực hai người bọn chúng khá mạnh, nhưng dù sao cũng không phải đại thế lực như chúng ta, căn bản khó lòng tạo được sức uy hiếp đến những cường giả khác. Hiện giờ lại mang trên người ba chục quả Lôi Đình Tâm, không bị người khác nhằm vào cũng khó!

Phía sau Liễu Hương Huyên, một giọng nói lãnh đạm vang lên, đó là một nam tử trung niên gầy gò.

- Đào sư thục nghĩ chúng ta có nên tham gia không?

Liễu Hương Huyên khẽ gật đầu, sau đó cười hỏi.

- Cứ quan sát đã, chúng ta cũng có không ít Lôi Đình Tâm rồi, không cần gấp gáp, hơn nữa tiểu tử đó cũng không đơn giản, Bàng Hạo muốn ép hắn vào đường cùng cũng không phải dễ.

Nam tử trung niên nói.

- Ừm!

Liễu Hương Huyên khẽ gật đầu, sau đó hiếu kỳ nhìn về phía Lâm Động. Trước đó nàng từng giao đấu với hắn, thực lực đúng là không tệ, nhưng đối mặt với cục diện này liệu hắn vẫn điềm tĩnh được không?

- Hắn ta…

Ánh mắt Lâm Động tối lại, Bàng Hạo cũng thật thâm độc, chỉ mấy câu nói đã khiến Lâm Động rơi vào hoàn cảnh bị tất cả nhắm tới.

- Đồ khốn kiếp!

Mộ Linh San tức giận đỏ cả mặt, xắn tay áo lên chuẩn bị xông tới, nhưng Lâm Động đã ngăn lại.

- Chắc Cửu U Môn các ngươi cũng có vài chục quả Lôi Đình Tâm đúng không?

Lâm Động nhìn Bàng Hạo, đột nhiên nói.

Bàng Hạo nhướng mày, nhún vai không nói gì, dù hắn có nhiều như vậy thì sao? Với thực lực của Cửu U Môn, những cường giả khác lẽ nào dám có ý đồ?

- Nếu Bàng Hạo huynh đã chú ý tới Lôi Đình Tâm của ta như vậy thì chúng ta đặt cược đi. Hai chúng ta một đấu một, nếu ta thua tất cả Lôi Đình Tâm chia hết cho mọi người. Còn nếu ngươi thua thì một nửa Lôi Đình Tâm cho ta, một nữa cho các bằng hữu ở đây, thế nào?

Lâm Động nheo mắt cười.

Lâm Động nói vậy khiến tất cả ồn ào hẳn lên, không ít người kinh ngạc nhìn hắn, sau đó bắt đầu chuyển sang nhìn Bàng Hạo.

- Ha ha, đúng là có khí phách, dám đối đầu với Bàng Hạo!

- Ba mươi quả Lôi Đình Tâm lấy làm vật đặt cược, đúng là bá khí, không biết Bàng Hạo có dám nhận không?

- …

Sắc mặt Bàng Hạo trở nên khó coi vì những người cố tình nói lớn tiếng đó, hắn không ngờ Lâm Động lại kéo hắn vào, hơn nữa đặt cược cũng thật kinh người.

- Tiểu tử giảo hoạt thật!

Phía sau Liễu Hương Huyên, nam tử trung niên kia cười nói.

Liễu Hương Huyên gật đầu. Như vậy là Lâm Động cũng đã kéo Bàng Hạo ra vị trí thu hút mọi người nhất, hắn biết nếu cứ kéo dài chắc chắn sẽ bị vây công, vậy là không chút do dự kéo theo Bàng Hạo xuống nước.

- Khiêu chiến với ta?

Nụ cười trên gương mặt Bàng Hạo dần biến mất, thay vào đó là nộ hỏa rực cháy, đúng là hắn không thể ngờ Lâm Động lại giảo hoạt đến vậy, chỉ một câu nói đã kéo hắn xuống nước như thế.

Lúc này mà rút lui thì cái danh Thủ lĩnh của Tứ Ma Tướng Cửu U Môn sẽ bị người đời chê cười mất.

Ánh mắt Bàng Hạo phủ đầy sát ý, sau đó hắn nắm tay lại, một cây trường kích màu đen xuất hiện, khí thế kinh người lan tỏa.

- Lâm Động, e là ngươi đã tìm nhầm đối tượng để ngông nghênh rồi!

Bình luận





Chi tiết truyện