chương 693/ 1309

Địa Điện, Thanh Diệp?

Lời nói của nam tử thanh y khiến Lâm Động hơi khựng lại, rồi cười thầm, hắn cũng đã hiểu nguyên nhân nảy sinh cảnh giác của vị thiên tài Địa Điện thiên phú chỉ kém Ứng Tiếu Tiếu này!

Xem ra người này đang thích Ứng Hoan Hoan, chỉ có điều hình như hắn hiểu nhầm điều gì đó.

Lâm Động cũng không cảm thấy lạ khi Ứng Hoan Hoan lại có nhiều người theo đuổi đến như vậy. So với sự điềm tĩnh của Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan lại thu hút hơn nhờ vào sự hoạt bát nhanh nhẹn đầy sức sống, ít nhất thì rất nhiều đệ tử đều không dám nói lớn tiếng trước mặt Ứng Tiếu Tiếu, nhưng trước mặt Ứng Hoan Hoan thì tâm trạng rất thoải mái.

Mà tính cách của Ứng Hoan Hoan cũng không tệ, tuy thân phận không thấp nhưng nàng ta không hề phân cao thấp với đệ tử trong Đạo Tông. Chỉ cần là người nàng ta không ghét thì phần lớn đều có thể qua lại, như vậy muốn không được người khác yêu thích cũng khó.

- Ngươi nói linh tinh gì đấy?

Nhưng khi Lâm Động định lên tiếng thì Ứng Hoan Hoan đã trừng mắt bất mãn nhìn Thanh Diệp:

- Còn nói bừa nữa ta đá ngươi ra ngoài!

Thấy Ứng Hoan Hoan phản bác, Thanh Diệp chỉ cười cười, mà thái độ cao minh không nói gì này của hắn ngược lại đã thể hiện được mối quan hệ khá tốt giữa hắn và Ứng Hoan Hoan.

Lâm Động gãi mũi cười, tâm kế của Thanh Diệp cũn không tệ, thái độ ỡm ờ rất dễ khiến người khác sinh nghi, nếu thật sự hắn có ý với Ứng Hoan Hoan thì có lẽ cũng khó chịu.

- Nửa tháng nữa là đến lúc Đại Hoang Vu Bi mở ra phải không?

Thanh Diệp nhìn Lâm Động, mỉm cười nói.

Bốn chữ Đại Hoang Vu Bi vừa thốt ra, ngay cả ánh mắt của Ứng Tiếu Tiếu cũng hơi dao động. Năm xưa nàng ta cũng từng tĩnh tọa trước Đại Hoang Vu Bi mấy tháng, nhưng cuối cùng vẫn không tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh!

Lâm Động nhìn Thanh Diệp, gật đầu.

- Ha ha, bốn điện của Đạo Tông hiện giờ, ngoài Hoang Điện ra, ba điện còn lại đều có người tu luyện được Tam Đại Kỳ Kinh của điện mình. Còn Hoang Điện lần này, cơ hội của Lâm Động sư đệ ngươi là lớn nhất đấy!

- Sớm đã được nghe nói sự cường hãn của Đại Hoang Vu Kinh, thật hy vọng Lâm Động sư đệ có thể tham ngộ thành công. Ta cũng muốn xem xem Địa Hoàng Kinh của Địa Điện có kém Đại Hoang Vu Kinh không!

Nhìn nụ cười của Thanh Diệp, Lâm Động hơi nhíu mày, hắn có thể nhận ra sự tự đắc trong lời nói của Thanh Diệp. Đương nhiên nếu Thanh Diệp thật sự tu luyện thành công Địa Hoàng Kinh thì cũng có tư cách đó. Chỉ có điều lời nói này hình như có ý khoe khoang với Lâm Động, có phải vì Ứng Hoan Hoan không?

- Thanh Diệp sư huynh quá khen rồi, về Đại Hoang Vu Kinh, tu luyện được đó là vinh hạnh của ta, thất bại là mệnh, không thể cưỡng ép, cố gắng hết sức là được!

Lâm Động không có hứng thú tán chuyện với Thanh Diệp, liền lắc đầu, bình thản nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Này, phải có lòng tin chứ! Giờ ta rất coi trọng ngươi đó!

Ứng Hoan Hoan đưa tay ra vỗ vai Lâm Động khích lệ, cười nói.

Thấy gương mặt tràn đầy sức sống đó, Lâm Động dở khóc dở cười:

- Khi ta tự tin thì ngươi nói ta là nói khoác không biết ngượng, giờ lại nói thế này?

Nghe thế Ứng Hoan Hoan không khỏi đỏ mặt, nói:

- Trước đây là vì chưa hiểu ngươi, giờ ta phát hiện tiềm lực của ngươi không tệ, có lẽ cũng có cơ hội tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh!

Nói đến đây, Ứng Hoan Hoan hơi ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Đương nhiên dù thất bại cũng không sao, Đại Hoang Vu Kinh kia ngay cả tỷ tỷ cũng không tham ngộ được, vì thế cũng không có gì phải xấu hổ!

Có thể thấy nàng ta cũng khá hiểu về Lâm Động, nhưng cũng không chắc chắn về việc Lâm Động tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh. Dù sao thì việc tham ngộ nó quả thực cũng quá biến thái!

Nhưng Ứng Hoan Hoan vừa dứt lời thì bị Ứng Tiếu Tiếu đập một cái vào đầu, nàng ta quay lại u oán nhìn tỷ tỷ. Ứng Tiếu Tiếu không kìm được bật cười:

- An ủi người ta thì thôi, lại còn dám lấy ta làm ví dụ?

Lâm Động nhìn cảnh đó thì bật cười, ánh mắt liếc nhìn Thanh Diệp, nụ cười của hắn cũng bớt đi phần nào vì lời nói động viên của Ứng Hoan Hoan dành cho Lâm Động, nhưng hắn vẫn giữ dáng vẻ phong độ, chỉ có điều ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Động càng rõ rệt hơn.

- Lâm Động sư đệ vào đi, Chưởng giáo đang đợi!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn Lâm Động, nói.

Lâm Động gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn tòa điện hoành tráng trước mặt, hít sâu vào một hơi rồi sắc mặt ngưng trọng đi về phía trước. Rồi trước ánh mắt chăm chú của ba người Ứng Hoan Hoan, hắn đẩy cửa bước vào điện.

- Hắn cũng rất xuất sắc, Hoang Điện lần này đã có được nhân tài chân chính rồi. Lần Điện Thí này có lẽ Lâm Động là nhân tố mới đây!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn bóng dáng Lâm Động khuất sau cánh cửa, bỗng khẽ nói.

- Ừm, Lâm Động rất lợi hại, chỉ với thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn lại khiến Diêu Linh trọng thương, chả trách lần đầu gặp mặt, hắn lại vênh váo đến vậy, thì ra cũng có bản lĩnh!

Ứng Hoan Hoan gật đầu lia lịa, có thể thấy qua việc Tiên Nguyên Cổ Chủng lần này, cách nhìn trước đây của nàng ta với Lâm Động đã hoàn toàn thay đổi.

- Ta nghe Trưởng lão nói, hắn nuốt một hơi năm Tiên Nguyên Cổ Quả, có sức mạnh bạo phát mới cầm cự được với bọn Diêu Linh. Nếu không thì…

Thanh Diệp ở bên cạnh nghe hai cô gái đánh giá Lâm Động cao như vậy thì nhếch mép nói.

- Nuốt năm Tiên Nguyên Cổ Quả…

Ứng Tiếu Tiếu hơi nheo mắt, rồi nhìn Thanh Diệp:

- Ngươi có dám không?

Thanh Diệp khựng người, đối diện với ánh mắt chăm chú của hai tỷ muội này, hắn đang định ưỡn ngực thể hiện hào khí, nhưng cuối cùng vẫn không thể mặt dày nói tiếp, chỉ hơi thiếu tự nhiên nhún vai:

- Không dám lắm, nhưng nếu là cục diện chắc chết thì cũng có thể liều.

- Hắn đi lên từ Bách Triều Đại Chiến, sự tàn khốc ở đó chắc các ngươi cũng đã nghe qua. Lâm Động chỉ xuất thân từ Vương triều Hạ cấp, dựa vào bối cảnh đó mà vượt qua được Bách Triều Đại Chiến, những gì hắn phải trả các ngươi không tưởng tượng được đâu!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn cánh cửa điện đang từ từ đóng lại, khẽ nói:

- Nhưng may hắn là đệ tử của Đạo Tông ta!

Nghe tỷ tỷ có được đánh giá cao như vậy về Lâm Động, Ứng Hoan Hoan cũng kinh ngạc.

- Năng lực có tốt như nào thì cũng nhập môn hơi muộn. Trong kỳ Điện Thí lần này, hắn muốn tăng bậc xếp hạng e là không đơn giản.

Thanh Diệp cười nhạt nói.

Ứng Tiếu Tiếu không đánh giá gì, kéo Hoan Hoan quay người đi. Thanh Diệp nhìn bóng hai người đi, môi mím lại nhìn cánh cửa điện đã đóng chặt, mắt hơi tối lại.

o0o

Trong đại điện không hề hào nhoáng, Lâm Động bước vào trong thì thấy một con đường nhỏ bằng đá vụn xa tít. Hai bên là đầm nước, khí nóng lờn vờn, thỉnh thoảng mặt nước lại gợn sóng như có gì lướt qua.

Lâm Động đi theo con đường nhỏ, cuối cùng dần dừng lại, lúc này trước mặt tầm mắt mở rộng, đầm biến thành hồ, ở giữa hồ là một chiếc lá sen xanh biếc, trên đó là một thân ảnh như lão tăng đang ngồi đả tọa, cảm giác như cả không gian đều trở nên đông đặc lại.

Vừa nhìn thấy bóng dáng đó, ánh mắt Lâm Động đã trở nên ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được Thạch phù thần bí, Càn Khôn Cổ Trận và Thôn Phệ Tổ Phù trong người hắn đều bị khống chế. Tình hình này trừ lần gặp Thanh Trĩ trong Không gian Viễn Cổ thì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải…

- Đệ tử Lâm Động bái kiến Chưởng giáo!

Lâm Động cúi người, cung kính hành lễ với thân ảnh kia.

Khi Lâm Động lên tiếng, đôi mắt nhắm nghiền của người kia cũng từ từ mở ra. Trong đôi mắt ấy như bao hàm nhật nguyệt, vào khoảnh khắc nó mở ra Lâm Động có thể cảm thấy thần trí mình trong nháy mắt hoảng hốt một trận.

Thân hình đó đứng lên khỏi lá sen, rồi đạp lên mặt nước tiến lại trước mặt Lâm Động. Lúc này Lâm Động mới nhìn rõ được vị Chưởng giáo Đạo Tông.

Một đôi giày vải, bạch y đơn giản, nhìn bề ngoài khoảng ba bốn chục tuổi, gương mặt tựa ngọc, có thể thấy hồi trẻ người này cũng có vẻ ngoài anh tuấn.

Trên gương mặt người ấy hiện một nụ cười ôn hòa, dường như trước nụ cười ấy bất kể sự hoảng loạn nào cũng có thể dần biến mất.

Giày vải, bạch y, cao thâm khó dò!

Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lâm Động về vị Chưởng giáo Đạo Tông. Trước Trần Chân, Ngộ Đạo, Lâm Động còn có thể cảm ứng được một chút, nhưng với người trước mặt thì hoàn toàn không thể.

Người đó như đại hải, mênh mông vô tận, thăm dò nó chỉ sợ sẽ khiến mình mất phương hướng trong đó.

- Chàng trai trẻ, ngươi đã lập được đại công cho Đạo Tông chúng ta!

Chưởng giáo Đạo Tông mỉm cười, ngừng một chút rồi nói:

- Ngoài ra còn phải cảm ơn ngươi đã cứu Hoan Hoan!

Tim Lâm Động rung lên, từ lời nói của vị chí cao giả của Đạo Tông này, dường như hắn phát hiện ra điều gì, tuy đã đoán Ứng Hoan Hoan có bối cảnh không thường, nhưng không ngờ…

- Lúc đó không thể để một cô gái đi đối mặt được, thật ra… cũng là bồng bột nhất thời!

Dần chế ngự sự chấn động trong lòng, trước mặt vị Chưởng giáo dường như có thể nhìn xuyên thấu không gian này, Lâm Động cũng không ra vẻ thông minh mà thành thật nói.

Với tính cách thận trọng của mình, trước cục diện thập tử nhất sinh đó, hắn sẽ không tùy tiện xông pha. Lúc đó đúng là hắn có phần nhiệt huyết dâng trào, ngoài ra sau lần ở Vương triều Đại Viêm được Lăng Thanh Trúc cứu, hắn không thích chuyện đó lại xảy ra lần nữa.

Nam nhân cứ để nữ nhân phải cứu thì ra thể thống gì?

Lời nói của Lâm Động khiến Chưởng giáo Đạo Tông hơi khựng người, rồi bật cười khẽ, chầm chậm gật đầu, nhìn Lâm Động nói:

- Chẳng trách mà ngươi có được truyền thừa của Thanh Long Vương Thanh Trĩ!

Lâm Động sững người, hắn không ngờ vị Chưởng giáo Đạo Tông này lại biết được cái tên đó.

- Hà hà, rất ngạc nhiên sao? Chàng trai trẻ, ta biết ngươi có không ít bí mất, ví dụ như Thanh Long Khí, như Thanh Thiên Hóa Long Quyết, ví dụ như… Thôn Phệ Tổ Phù!

Khi câu cuối cùng lọt vào tai Lâm Động, đồng tử của hắn lập tức co nhỏ lại.

Bình luận





Chi tiết truyện