chương 1212/ 1309

Cả trời đất nhanh chóng tối sầm lại, ma khí ngập trời, cảm giác âm hàn tà ác lan tỏa khiến sắc mặt không ít cường giả đều thay đổi.

Lâm Động ánh mắt ngưng trọng nhìn biến cố này. Hắn nhìn vào trong Nguyên Môn, trong đó lúc này không ngừng có tiếng mổ vang lên, đệ tử Nguyên Môn hết người này đến người khác nổ thành huyết vụ, ma khí cũng điên cuồng chảy ra.

Thủ đoạn của ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn không ngờ lại độc ác đến vậy, để giải quyết bọn Lâm Động cũng không tiếc tống táng hơn nửa số đệ tử Nguyên Môn.

- Cẩn thận, phía dưới…

Ứng Hoan Hoan đến bên cạnh Lâm Động, đôi mắt lam của nàng nhìn chăm chăm mặt đất đang cuồn cuộn, nàng cảm nhận được một luồng ma khí mạnh mẽ.

Trong mắt Lâm Động cũng dần có hắc quang hóa thành hắc động, rồi hắn nhìn xuyên qua tầng tầng ma vật, sắc mặt kịch biến, vì hắn nhìn thấy vô số đạo ma ảnh đang phá vỡ mặt đất chui lên.

- Đó là cái gì?

Tiểu Điêu kêu lên kinh ngạc, ma khí bốc lên từ phía dưới vô số thân ảnh hiện lên.

Tất cả nhìn thì thấy những thân ảnh đó đều không lành lặn, thân thể của chúng đều rất cao lớn, có thể nhận ra hình người nhưng thứ khí tức tà ác đến cực điểm kia lại khiến mọi người hiểu đó là thứ gì.

- Là dị ma!

Chúc Lê đại trưởng lão trầm giọng nói. Bên dưới Nguyên Môn lại ẩn tàng nhiều dị ma như vậy sao?

- Không đúng, đây đều là hài cốt dị ma, có lẽ là dị ma đã chết, nhưng lúc này hình như đã bị Nguyên Môn dùng thủ đoạn nào đó khống chế.

Lâm Động lắc đầu, trong mắt đám dị ma này không có linh trí mà đầy sự bạo ngược, nhìn giống như cáci xác biết giết người bị kẻ khác thao túng.

- Phần lớn dị ma bị giết trong trận đại chiến năm xưa đều đã được tịnh hóa, đến xương cốt cũng không còn. Không ngờ bên dưới Nguyên Môn lại ẩn tàng nhiều như vậy. Xem ra những năm qua Nguyên Môn đã thu thập thi thể dị ma không ít.

Gương mặt Ứng Hoan Hoan đầy hàn khí.

- Cẩn thận một chút, tuy ma thi không có sức mạnh của năm xưa nhưng cũng không thể coi thường.

Lâm Động gật đầu, nhìn cảnh tượng lúc này cũng giống như trận đại chiến năm xưa ở quy mô nhỏ. Có lẽ cường giả thời Viễn Cổ phải đối mặt với đội quân dị ma với số lượng và thực lực hơn nhiều so với trước mắt.

Grào!

Đám dị ma đó gầm thét, hốc mắt thâm sâu nhìn vô số cường giả trên bầu trời rồi ồ ạt lao tới.

- Chư vị, hãy cùng động thủ giết chết đám dị ma này, diệt trừ Nguyên Môn!

Mạc tông chủ Kiếm Tông hô lên, kiếm khí bùng phát chém đứt đôi hàng trăm ma thi, khí thế kinh người.

Hành động này của Mạc Giám đã vực dậy được sĩ khí của vô số cường giả trong liên minh Chu Nguyên, nguyên lực cuồn cuộn dâng trào, công thế ập tới như vũ bão, đám ma thi như chim gãy cánh rơi lộp bộp xuống đất, nhưng ngay sau đó lại có nhiều ma thi hơn bò dậy từ dưới đất.

Số lượng cường giả trong liên minh dù sao cũng rất lớn, đợt xung kích đầu tiên của ma thi không có tác dụng gì, nhưng tình hình này dần chuyển biến sau khi ma khí tràn ra nhiều hơn.

Grào!

Một vài đám ma khi khổng lồ bùng phát, chỉ thấy bên trong nó xông ra mấy chục cái ma ảnh, thể tích chúng tuy không lớn nhưng ma khí vô cùng đậm đặc, vượt xa cả đám ma thi kia. Rõ ràng đám ma thi này khi còn sống cũng là thực lực dị ma tướng, tính ra cũng sánh ngnag cường giả Chuyển Luân Cảnh.

Tuy rằng hiện giờ thực lực của chúng có yếu đi nhưng khí thế vẫn rất đáng sợ, lao thẳng vào đội quân liên minh Chu Nguyên với công thế như vũ bão, trong chớp mắt đã có không ít cường giả bị giết chết.

Có những ma thi cường hãn kia tiên phong, ma thi phía sau cũng tràn lên, hai bên lao và nhau, ma khí và nguyên lực cuộn trào, thanh thế vô cùng dọa người.

- Chưởng giáo, mọi người cũng đi giúp một tay, chặn đám ma thi kia lại.

Lâm Động nhìn lên bầu trời hỗn loạn, những ma thi sánh ngang dị ma tướng kia đang tạo ra vô số khe hở của phòng tuyến, nếu không khống chế thêm thì rất dễ bị đại quân ma thi đánh tan.

- Ừm.

Ứng Huyền Tử gật đầu rồi vung tay dẫn theo lượng lớn cường giả Đạo Tông chặn đứng đám ma thi khó nhằn kia lại.

- Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh đại ca, Hoan Hoan, mọi người chú ý một chút, vạn nhất có ma thi cực kỳ lợi hại xuất hiện thì hãy ra tay đối phó.

Lâm Động nhìn mặt đất đầy ma khí, hắn có thể cảm nhận được phía dưới còn có ma thi lợi hại hơn chưa xuất hiện. Rõ ràng Nguyên Môn đã chuẩn bị rất cẩn thận cho ngày hôm nay, nếu không cẩn thận chỉ sợ vô số cường giả Đông Huyền Vực sẽ phải chôn thây ở đây.

- Ừm.

Mấy người Chúc Lê đại trưởng lão cũng biết tình hình rất căng thẳng, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.

- Ba lão cẩu Nguyên Môn đã biến mất, chúng mới là rắc rối lớn nhất.

Hung quang lóe lên trong mắt Tiểu Điêu.

Lâm Động nhìn quanh, quả nhiên chúng đã biến mất khi nào không hay. Hắn chau mày lại, đúng là rất rắc rối.

Uỳnh!

Khi Lâm Động đang tìm vị trí của chúng thì mặt đất phía dưới đột nhiên bùng phát một luồng ma khí ngập trời, trong đó dường như có vài đạo ma ảnh chậm rãi bước ra.

- Đáng chết, ma khí cường đại như vậy, lẽ nào khi còn sống ma thi này là Dị Ma Vương?

Thiên Long Yêu Soái chấn động nhìn những ma ảnh bước ra từ ma khí.

Ma khí dần tiêu tan, rồi sáu đạo ma ảnh xuất hiện, khác với những ma thi kia, thân thể chúng vẫn rất hoàn chỉnh, trong hốc mắt là ma khí, thấp thoáng có thể cảm nhận được một luồng áp lực khá mạnh. Hiển nhiên trước khi chết, những ma ảnh này rất có khả năng đều là Dị Ma Vương.

Sáu ma ảnh xuất hiện là nhìn ngay về phí bọn Lâm Động, xem ra chúng cũng nhận ra những người này mới là lợi hại nhất.

- Động thủ đi!

Chúc Lê đại trưởng lão trầm giọng nói, đám Dị Ma Vương này dù thực lực đã giảm mảnh nhưng vẫn không phải đối thủ mà cường giả Luân Hồi Cảnh bình thường có thể chống lại được, chỉ họ ra tay mới chặn được chúng.

Xoẹt!

Thế nhưng không đợi họ ra tay trước, sáu ma ảnh kia đã gào lên, ma khí cuồn cuộn, bắn thẳng về phía họ.

- Hai người cẩn thận một chút.

Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan và Lăng Thanh Trúc, khẽ nói.

- Ba tên đứng đầu Nguyên Môn do ba người tìm và giải quyết đi. Chỉ khi giải quyết được chúng thì trận chiến này mới kết thúc.

Lăng Thanh Trúc gật đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ là vừa dứt lời, nàng ngập ngừng một chút rồi nói thêm:

- Chú ý một chút, nếu có vấn đề ta đến giúp ngươi.

Nói xong, cũng không đợi Lâm Động đáp, Lăng Thanh Trúc lập tức quay người đi, kiếm quang cùng tiếng hô vang trời bùng phát, chặn một ma ảnh lại.

Lâm Động mỉm cười, rồi cảm thấy bàn tay lành lạnh, chỉ thấy một bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm tay mình. Quay lại thì thấy đôi mắt lam lạnh của Ứng Hoan Hoan.

Ứng Hoan Hoan cũng không nói gì nhiều, chỉ khẽ siết tay hắn rồi buông ra bay đi ngay. Hàn quang trào dâng, đến ma khí cũng bị phá vỡ tan tành.

Lúc này chỉ còn Tiểu Điêu và Tiểu Viêm ở bên cạnh Lâm Động, họ nhìn nhau, cùng nhận ra hung quang trong mắt đối phương.

- Tiếp theo, ba huynh đệ chúng ta hãy gặp ba lão cẩu kia nào.

Lâm Động mỉm cười.

- Ba năm trước ba lão cẩu đó đã nhân lúc Điêu gia ta thương thế chưa hồi phục mà ức hiếp chúng ta, lần này hãy để Điêu gia đòi nợ.

Gương mặt Tiểu Điêu đầy sát ý, chuyện ba năm trước hắn vẫn coi như một điều sỉ nhục. Ba huynnh đệ hồi đó hắn là mạnh nhất, với tính cách của mình đương nhiên hắn cho rằng mình phải bảo vệ Lâm Động và Tiểu Viêm, nhưng ai ngờ cuối cùng Lâm Động thực lực không bằng hắn lại là người đã liều mạng bảo vệ hắn.

Tiểu Viêm vười, nụ cười vẫn như ba năm trước, chỉ là nay nó đã có thêm chút dữ dằn.

Sát khi tỏa ra từ ba huynh đệ khiến ma khí xung quanh cũng không thể đến gần.

Uỳnh uỳnh!

Mặt đất phía dưới rung chuyển dữ dội, ba người Lâm Động nhìn thấy trong ma khí đặc quánh phía dưới có một ma ảnh hàng nghìn trường chậm rãi bò ra.

Ma khí lan tràn, ma ảnh khổng lồ cũng dần hiện thân, đó dường như là một đạo ma quái khổng lồ, toàn thân đen sì, có bốn cánh tay to lớn, không có mắt mũi, trên mặt là cái mồm đầy nanh sắc lạnh, ma khí phun ra phì phò.

- Đó là cái gì?

Ba người Lâm Động nhìn thấy thế ánh mắt đều ngưng đọng.

- Lâm Động cẩn thận, đó là Đại Thiên Tà Ma, là thứ dị ma cường hãn nhất, năm đó tọa kỵ của Dị Ma Vương chính là một con Đại Thiên Tà Ma này. Nó có thể sánh ngang với Dị Ma Vương thực lực đạt đến hai tầng Luân Hồi Kiếp.

Nham nặng nề nói.

- Hai tầng Luân Hồi Kiếp?

Đồng tử Lâm Động co lại, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

- Đây rõ ràng chỉ là xương cốt của Đại Thiên Tà Ma, nhưng nó đã bị Nguyên Môn khống chế. Thực lực của nó e là cường giả Luân Hồi Cảnh bình thường cũng không sánh kịp.

Lâm Động hít sâu một hơi, ánh mắt đầy ngưng trọng, không ngờ bọn chúng lại ẩn tàng thủ đoạn cường đại như vậy.

- Khặc khặc.

Chỉ thấy ma khi nhu động trên mặ Đại Thiên Tà Ma, rồi ma cái mặt hiện ra nhìn ba người Lâm Động, một tiếng cười lớn chói tai vang lên:

- Lâm Động, bản tọa đã nói rồi, dù là ba năm sau thì ba ngươi cũng vẫn chỉ là mấy con kiến trong mắt ta mà thôi! Giờ các ngươi còn dũng khí để động thủ không?

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng nhìn Đại Thiên Tà Ma, rồi khóe miệng cong lên:

- Đúng là rất mạnh, nhưng như thế này đánh bại các ngươi mới có ý nghĩa, không phải sao?

Nói rồi hắn quay sang nhìn Tiểu Điêu, Tiểu Viêm, ánh mắt hai người kia cũng dần trở nên điên cuồng.

- Chuẩn bị liều mạng chưa?

Hai người Tiểu Điêu nhướn môi cười, gật mạnh đầu, họ đã đợi ngày này ba năm rồi.

- Nếu vậy…

Lâm Động chầm chậm siết chặt tay lại.

- Chiến thôi!

Bình luận





Chi tiết truyện