chương 467/ 1309

Dù đã bị Vương triều Ma Nham hạn chế, nhưng tin bọn Lôi Xà bại dưới tay Lâm Động vẫn truyền đi chỉ trong một đêm. Điều này không còn nghi ngờ gì đã chấn động cả tòa thành, vẻ mặt ai cũng đầy sự kinh hoàng.

Kết quả này hiển nhiên chẳng ai có thể ngờ được.

Ban đầu khi cả đám người Lôi Xà xuất quân, ai cũng cho rằng trận hình như thế, bắt một Thiên Phù sư thì dễ như trở bàn tay. Nhưng kết quả cuối cùng khiến ai cũng kinh ngạc muốn rớt cả mắt ra ngoài, và điều khiến tim ai cũng đập nhanh đó là Lâm Động còn bắt cóc bọn Lôi Xà, đòi một trăm vạn Niết Bàn Đan mới chịu trả người nữa.

Thông tin này vừa được lan truyền, dù những người có định lực bất phàm cũng phải chết sững một lúc lâu rồi mới bừng tỉnh, nét mặt đó chỉ có thể dùng từ vô cùng đặc sắc để hình dung.

Ở Chiến trường Viễn Cổ, tuy Vương triều Ma Nham có lẽ chưa phải bá chủ không ai dám thách thức nhưng cũng vô cùng khó trêu chọc. Các Vương triều Cao cấp khác đều không muốn xung đột với Vương triều Ma Nham.

Một là vì thực lực của chúng rất mạnh, hai là vì chúng là loại người để đạt được mục đích có thể dùng mọi thủ đoạn. Chẳng ai muốn bị dính dáng gì với loại Vương triều như thế, vì thế dù Vương triều Ma Nham rất ngông cuồng kiêu ngạo nhưng chẳng ai thật sự muốn đối phó.

Đương nhiên Vương triều Ma Nham cũng biết một số Vương triều là không thể đắc tội được nên chúng cũng không nông nổi đi khiêu khích.

Lâu dần, danh tiếng Vương triều Ma Nham lại càng vang dội, vì thế khi các Vương triều nghe tin có kẻ tống tiền Vương triều Ma Nham thì như nghe được tin kinh thiên động địa không gì so sánh được.

Vì thế, những ngày sau đó, ai trong thành Ma Nham cũng đều chờ đợi xem kẻ cuồng ngôn đòi Vương triều Ma Nham lấy một trăm vạn Niết Bàn Đan để đổi người rốt cuộc có phải ba đầu sáu tay không mà dám ra chuyện này.

Đương nhiên cũng không ít người cho rằng Lâm Động chỉ hoa ngôn cuồng ngữ vậy thôi. Bọn họ nghĩ Lâm Động sẽ không có gan đến thành Ma Nham lấy Niết Bàn Đan, hắn đánh bại được bọn Lôi Xà nhưng cũng đừng quên đó không phải những cường giả mạnh nhất của Vương triều Ma Nham.

Nhưng dù sao, bất luận là bàn tán theo hướng nào thì người trong thành Ma Nham đều đợi một người đến.

o0o

Khi mọi người trong thành Ma Nham còn đang chờ đợi, trong dãy sơn mạch cách đó rất xa, một luồng hồng lưu ngưng tụ từ Niết Bàn Đan đang xoay chuyển trên đỉnh núi, vô số những luồng Niết Bàn Khí sức mạnh kinh người lan tỏa khắp nơi.

Bên dưới là Lâm Động đang ngồi tĩnh lặng, chỉ có điều thân thể hắn lúc này đang đỏ rực, sức nóng tỏa ra từ cơ thể khiến cây cối xung quanh đều khô héo hết cả.

Trên không trung, một cái hắc động chầm chậm xoay tròn trên đầu Lâm Động, hồng lưu tạo nên từ Niết Bàn Đan ào ạt chảy vào hắc động, rồi bị lực thôn phệ luyện hóa biến thành Niết Bàn Khí chảy khắp cơ thể Lâm Động.

Ào ào!

Lần này Lâm Động dùng đến mười vạn Niết Bàn Đan, đây là con số khá khổng lồ. Hồi đó Lý Bàn xung kích Niết Bàn Cảnh cũng chỉ dùng tới con số này, nhưng Lâm Động chỉ xung kích Bán Bộ Niết Bàn, không thể không nói thật sự là một khoản xa xỉ khá lớn.

Có số Niết Bàn Đan này, đương nhiên Lâm Động không phải lo thiếu Niết Bàn Khí, điều duy nhất khiến hắn phải suy nghĩ đó là liệu cơ thể hắn có chịu đựng được sự xung kích của Niết Bàn Khí hùng hồn như vậy không.

Niết Bàn Khí rất có tác dụng trong việc cô đọng và cường hóa, nhưng thuốc bổ nếu uống quá nhiều cũng sẽ trúng độc. Niết Bàn Khí cũng vậy, nếu cố tình hấp thụ vượt mức cơ thể chịu được thì cuối cùng sẽ bị thiêu cháy đến tro cốt cũng không còn.

Hấp thụ liền một lúc mười vạn Niết Bàn Đan, lượng Niết Bàn Khí sinh ra đừng nói là Bán Bộ Niết Bàn, dù là chuẩn Niết Bàn Cảnh như bọn Liễu Nguyên cũng chỉ dám thận trọng hấp thụ từng chút một, cách của Lâm Động có lẽ chỉ có cường giả đã trải qua Niết Bàn Kiếp mới dám làm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vì thế, bất luận nhìn từ góc độ nào, hấp thụ Niết Bàn Khí của mười vạn Niết Bàn Đan một lúc là khá ngu xuẩn. Nếu Lâm Động không có Thôn Phệ Tổ Phù, nếu không luyện thành Tiểu Niết Bàn Kim Thân thì giờ hắn đã thành một nắm tro rồi.

Qua sự thôn phệ của Thôn Phệ Tổ Phù, Niết Bàn Khí đã bớt cuồng bạo hơn, cộng với đã tu luyện thành Tiểu Niết Bàn Kim Thân, lần hấp thụ này tuy khiến Lâm Động phải chịu không ít khổ sở nhưng kết cục bi thảm nhất đã không xuất hiện.

Hắn đã khống chế thành công lượng Niết Bàn Khí có thể khiến hắn cháy rụi.

Tiểu điêu ngồi trên lưng Tiểu Viêm, nheo mắt nhìn Lâm Động không kìm được gật gù. Hắn có thể cảm nhận được nguyên lực trong cơ thể Lâm Động đang tăng lên với tốc độ kinh người. Rõ ràng là mười vạn Niết Bàn Đan này đã đem lại không ít lợi ích cho hắn.

- Cứ với tốc độ này, chắc một hai ngày nữa là có thể hấp thụ được hết mười vạn Niết Bàn Đan!

Tiểu điêu lẩm bẩm, nếu người ngoài mà nhìn thấy tốc độ này thì chắc ngất hết. Là người khác, muốn hấp thụ hết chỗ Niết Bàn Đan này ít nhất cũng phải nửa tháng, nhưng Lâm Động nhờ có Thôn Phệ Tổ Phù chỉ mất có vài ngày ngắn ngủi.

Đúng như Tiểu điêu dự liệu, hai ngày qua đi, luồng hồng lưu trên bầu trời đã biến mất hoàn toàn, khi viên Niết Bàn Đan cuối cùng đi vào hắc động, đỉnh núi rơi vào tĩnh lặng.

Sự tĩnh lặng này chỉ kéo dài trong hơn chục giây, rồi một luồng sức mạnh kinh hồn bùng phát từ cơ thể Lâm Động, những tảng đá to xung quanh bị chấn động đến vỡ vụng.

Phụt!

Lâm Động trừng mở mắt, hai chùm sáng đỏ rực bắn ra tạo nên hai vệt đen dài trăm trượng trên khu rừng.

Một luồng khí tức đỏ rực phun ra từ miệng Lâm Động đốt cháy hết không khí phía trước. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, tâm thần khẽ động, dưới lớp da trong lòng bàn tay nhanh chóng lan tỏa ánh kim quang lấp lánh, rất nhanh chóng, hai bàn tay biến hóa giống như được tạo nên từ hoàng kim, cứng cáp và sáng lấp lánh.

Sau khi chính thức bước vào cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn, Tiểu Niết Bàn Kim Thân của Lâm Động cũng đạt được sự tiến hóa, chắc đã có thể sánh với Niết Bàn Kim Thân của cường giả Niết Bàn Cảnh.

Thông thường, khi mới bước vào cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn, rất nhiều người đều được Niết Bàn Khí cường hóa, thấp thoáng có dấu hiệu ngưng kết Niết Bàn Kim Thân. Nhưng hiển nhiên họ không thể đạt được mức độ như Lâm Động. Sự cường hóa của họ nhiều nhất chỉ là mạnh hơn, người nào xuất sắc hơn thì có thể ngưng tụ kim quang kiên cố trong thời gian ngắn, nhưng họ không như Lâm Động, hai cánh tay đều như được đúc nên từ vàng.

Bàn tay phát ra sáng ánh kim quang của Lâm Động tóm về phía một thân cây to. Vào khoảnh khắc tiếp xúc, bàn tay hắn chui vào thân cây dễ như dao cắt đậu phụ.

- Không tệ!

Lâm Động rất hài lòng, mỉm cười, ánh kim quang dần nhạt đi cuối cùng trở về màu sắc bình tường, sau đó hắn vươn vai đứng dậy.

- Tốc độ của ngươi còn nhanh hơn ta nghĩ. Xem ra ngươi ngày càng thành thục Thôn Phệ Tổ Phù rồi!

Tiểu điêu tiến lại, cười nói.

Lâm Động cười cười, nhìn về phía bọn Lôi Xà vẫn đang hôn mê, khẽ nói:

- Cũng nên đi lấy Niết Bàn Đan rồi. Nhưng ta nghĩ lần này có lẽ sẽ không thuận lợi lắm!

Tuy không biết được thông tin bên ngoài nhưng hắn cũng đoán được sự chấn động mà việc hắn làm gây ra. Có lẽ những kẻ thống trị Vương triều Ma Nham đang nghiến răng nghiến lợi đợi hắn.

- Hắc hắc, người chết vì tài, chim chết vì ăn. Không có Niết Bàn Đan thì không thể xung kích Niết Bàn Cảnh!

Tiểu điêu cười quái dị, bộ dạng cứ như sợ thế gian chưa đủ loạn.

Lâm Động nhếch môi, gật gù. Không phải hắn sợ gì cả, Vương triều Ma Nham có hung hãn nữa hắn cũng thoát thân được. Chiến trường Viễn Cổ rộng lớn như vậy, lẽ nào Vương triều Ma Nham chúng có thể lật cả trời lên?

- Thêm nữa, khi ngươi tu luyện, ta đã làm một số tiểu xảo với cơ thể những kẻ này, sau này nếu chúng đến gây chuyện, đảm bảo sẽ lãnh đủ.

Tiểu điêu cười nham hiểm.

Lâm Động khựng lại rồi cười lớn. Tiểu điêu đúng là lắm quỷ kế, đã dùng chúng để đổi Niết Bàn Đan rồi mà còn giở trò nữa.

- Cũng tốt, tránh phiền phức sau này!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, ánh mắt tóe lửa.

- Nên lên đường thôi. Ta muốn xem xem Vương triều Ma Nham rốt cuộc có bản lĩnh gì. Một trăm vạn Niết Bàn Đan, ta lấy chắc rồi!

Bình luận





Chi tiết truyện