chương 22/ 1309

Converter: Thương Long.

Dịch: holakame (A Lạ)."Hắc hắc, tên gia hỏa này thật đúng là xui xẻo..."

Lâm Sơn nhìn Lâm Động trên thạch đài, không nhịn được mà cười hả hê, tên Lâm Vẫn kia, từ trình độ mà nói, so với Lâm Hoành còn không thua kém bao nhiêu. Nếu như cho hắn sự đãi ngộ giống như Lâm Hoành, thì thành tựu ngày sau của người này cao hơn cũng là chuyện chưa biết trước được, hôm nay Lâm Động lại ở vòng này gặp phải Lâm Vẫn, xem ra bước tiến của hắn cũng chỉ có thể dừng ở chỗ này rồi.

"Đáng tiếc thật! Muốn tự mình xuất thủ dạy dỗ hắn một chút, mà bây giờ xem ra cái này tựa hồ là không có cần thiết rồi!" Lâm Hoành khẽ mỉm cười, có chút lười biếng dương dương tự đắc nói.

"Dĩ nhiên là Lâm Vẫn!!"

Lâm Khiếu nghe tên đối thủ lần này của Lâm Động, cũng không nhịn được mà nhíu mày, hiển nhiên là đối với cái tên này cũng không xa lạ gì.

Ở bên cạnh Lâm Khiếu, bàn tay trắng nõn của Thanh Đàn nắm chặt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lo lắng.

"Không cần quá lo lắng, dù không thắng được Lâm Vẫn cũng coi như được thông qua, dù sao thời gian hắn tu luyện vẫn còn tương đối ngắn" Lâm Khiếu nói, sau khi thương thế của hắn khôi phục, yêu cầu tu luyện nghiêm khắc đối với Lâm Động hiển nhiên cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Nghe vậy, Thanh Đàn cũng cũng không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm đạo thân ảnh thiếu niên ở trên thạch đài kia, chẳng biết tại sao, nhưng trong lòng nàng có một chút chờ mong khác thường...

"Lâm Động ca sẽ không dễ dàng thua đâu...!"

ooOoo

Sau khi Lâm Khẳng tuyên bố tên người xuất chiến, thì có thêm một thiếu niên mặc áo xám lặng yên từ trong đám người đi ra, sau đó thong thả đi lên thạch đài.

Thiếu niên có chút gầy, song ánh mắt thì lại sắc bén như chim ưng, nhìn liền biết người này cũng thuộc hạng người tâm trí kiên nghị.

Tận mắt nhìn cha mẹ chết thảm ở trong tay thổ phỉ, thiếu niên này so với đám bạn cùng lứa tuổi càng lộ ra vẻ thành thục hơn một chút.

"Lâm Vẫn" Thiếu niên áo xám đứng đối diện với Lâm Động, chậm rãi nói.

"Lâm Động" Lâm Động cũng không chậm trễ, trịnh trọng ôm quyền hành lễ, giọng nói trầm ổn, tuy nói trước kia cùng Lâm Vẫn căn bản không có gì giao tình gì, nhưng đối với người này, hắn thật ra cũng có chút bội phục.

"Ta sẽ không nương tay đâu!" Lâm Vẫn nhìn Lâm Động một cái nói.

"Đa tạ" Lâm Động cười một tiếng!!

Nghe vậy, lúc này Lâm Vẫn mới ngơ ngác một chút, chăm chú nhìn Lâm Động thật sâu, sau đó mới chậm rãi thở ra một hơi, trên song chưởng tràn ngập quang mang chớp động, đó là dấu hiệu của vận dụng Nguyên Lực.

"Nếu hai bên đều đã chuẩn bị xong thì trận đấu…. bắt đầu!" Lâm Khẳng có chút lo lắng nhìn Lâm Động một cái, sau đó cũng không nhiều lời, vung bàn tay, sau đó quát lên.

"Phanh!"

Lời Lâm Khẳng vừa xong, hai mắt Lâm Vẫn càng trở nên sắc bén, chỉ thấy được cước bộ kia đạp lên mặt đất, thân hình mượn lực phóng về phía Lâm Động, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, không có hoa mỹ chút nào trực tiếp hướng về phía lồng ngực Lâm Động mà oanh kích.

Đối mặt với quyền phong của Lâm Vẫn, Lâm Động vẫn không lùi bước, mà ngược trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người lại trực tiếp tiến lên phía trước một bước, hữu chưởng thật nhanh mở ra, đỡ quyền phong của Lâm Vẫn, lòng bàn tay chợt vỗ, lại đem quyền này của Lâm Vẫn đánh bay đi.

Quả đấm mới vừa bị đẩy ra, thân hình Lâm Vẫn cũng đột nhiên chuyển động, thuận thế đem chưởng phong đánh tới của Lâm Động mà tránh né, song quyền nắm chặt, đột nhiên hướng về phía Lâm Động ập tới, quyền ảnh nặng nề rối loạn giống như muốn đập phá, thanh thế như vậy làm cho người ta quả thực không dám ngạnh kháng.

"Lạc Thạch Quyền sao?"

Quyền pháp quen thuộc như vậy, làm cho chân mày Lâm Động chau lại, bởi hắn đã từng thấy Lâm Sơn thi triển qua bộ quyền pháp này, bất quá so với Lâm Vẫn thi triển ra, thì bộ quyền pháp kia của Lâm Sơn còn lộ ra quá nhiều sơ hở.

"Hô... hêy"

Một luồng hơi theo cổ họng phun ra, Lâm Động trong lòng hiểu ra, Lạc Thạch Quyền này càng đánh càng thuận, mà đợi đến lúc lực đạo càng lúc càng lớn, thì càng không dễ ứng phó, cho nên, đối mặt với loại quyền pháp này không thể lui về phía sau được.

Nếu không thể lui, vậy thì chỉ có thể ngạnh kháng một phen thôi!

"Ba ba ba bành bạch..."

Sắc mặt Lâm Động trở nên nghiêm túc, song chưởng nắm chặt thành quyền, trong nháy mắt, đột nhiên ở trên thạch đài tiếng bành bạch thanh thúy vang lên, mà tiếng vang lên đó chính là tám tiếng vang!

Thông Bối Quyền tám tiếng vang!

Ánh mắt của không ít người vào lúc này nảy lên sự kinh ngạc, bọn họ hiển nhiên là chưa từng ngờ tới, Lâm Động còn nhỏ tuổi như vậy mà có thể đem Thông Bối Quyền tu luyện tới loại cảnh giới này.

"Cái tên tiểu tử này, lại… lại có tiến bộ nữa sao...?" Lâm Khiếu cũng bị biểu hiện Lâm Động làm xuất hiện sự kinh ngạc một chút, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói.

"Chà! Không tệ..."

Trên bàn tiệc khách quý, Lâm Chấn Thiên cũng vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi gật đầu, với tuổi như vậy mà có thể đem Thông Bối Quyền tu luyện tới trình độ tám tiếng vang, đã là tương đối khá rồi.

"Bất quá Lạc Thạch Quyền của Lâm Vẫn, hỏa hầu cũng không cạn, hơn nữa còn có Nguyên Lực tương trợ, tám tiếng vang Thông Bối Quyền mặc dù uy lực không nhỏ, nhưng muốn chiến thắng sợ rằng vẫn còn có chút khó khăn!"

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng ánh mắt của Lâm Chấn Thiên vẫn sắc bén thấy rõ tình thế, lập tức lẩm bẩm nói.

"Ba!"

Song, lần này khi lời của Lâm Chấn Thiên mới vừa dứt, thì trong sân lại truyền ra một đạo tiếng vang thanh thúy, lập tức cả Thí Luyện Quán cũng trở nên yên tĩnh, không ai chớp mắt lấy một cái.

Tiếng vang thứ chín sao!

Là cực hạn của Thông Bối Quyền đây mà!

Ba … Bá!

Ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt đều ngưng tụ ở trên thân thể Lâm Động, hơn nữa lần này bọn họ còn thấy được trên nắm tay của hậu bối này còn có quang mang nhàn nhạt chớp động. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nguyên Lực! Thối Thể đệ lục trọng!

"Răng rắc!"

Chén trà trong tay Lâm Khiếu trực tiếp vỡ tan thành những mảnh vụn, hai mắt hắn sững sờ nhìn thiếu niên trên thạch đài, Thông Bối Quyền chín tiếng vang? Thối Thể đệ lục trọng?

Lâm Động... Từ lúc nào trở nên mạnh như vậy?

"Tốt!!!"

Trên bàn tiệc khách quý Lâm Chấn Thiên sau một hồi trầm mặc, chậm rãi phun ra một chữ, rõ ràng lấy tính tình của hắn mọi người hiểu, thực lực của Lâm Động bày ra, làm cho hắn cực kỳ hài lòng.

Mà Lâm Mãng ở bên cạnh, sắc mặt có chút trầm xuống, ngậm chặt miệng lại, không nói một lời, Lâm Hoành ở kia phía sau, chân mày cũng hơi cau lại.

"Tiểu tử này, cũng có chút bản lãnh...!!"

"Phanh!"

Dưới đông đảo ánh mắt soi mói cùng kinh ngạc, một quyền của Lâm Động trực tiếp giống như là trọng thạch tiếp xúc với song chưởng của Lâm Vẫn, lực đạo cường hãn vào thời khắc này bộc phát ra, thân thể Lâm Vẫn giống như diều bị đứt dây bay ngược lên, cuối cùng té trên mặt đất ở ngoài thạch đài.

"Xôn xao...!!"

Nhìn thấy Lâm Động một quyền đánh bay Lâm Vẫn, chung quanh bất ngờ xảy ra một trận ồ lên, những người dĩ vãng từng quen biết với Lâm Động, miệng lại càng há hốc hơn, hiển nhiên là không thể tin tưởng nổi, lúc này mới ngắn ngủn nửa năm không thấy, mà hắn đã mạnh đến loại tình độ này rồi sao.

Lâm Khẳng cũng là bị thực lực của Lâm Động bày ra cho chấn động, một lát sau, mới vội mở miệng tuyên bố.

"Lâm Động thắng!"

Thanh âm của Lâm Khẳng vừa dứt, trong Thí Luyện Quán nhất thời vang lên một tràng vỗ tay thật to cùng thanh âm trầm trồ khen ngợi. Tới bây giờ bọn họ mới hiểu được, thì ra Lâm Động có thể không có chút nguy hiểm nào tiêu sái tới vòng này cũng không phải là hắn dựa vào vận khí gì, mà chính là thực lực chân chánh của bản thân hắn!

Đứng ở trên thạch đài, Lâm Động nhìn thấy Thí Luyện Quán sôi trào như vậy, cũng khẽ mỉm cười, nhảy xuống thạch đài, hướng về phía Lâm Vẫn vươn tay ra, nói: "Không có sao chứ?"

"Thông Bối Quyền chín tiếng vang, Thối Thể đệ lục trọng, ta thua không oan" Lâm Vẫn nhìn Lâm Động, trên khuôn mặt vẫn là hiện lên nụ cười, nói: "Chờ có cơ hội, ta sẽ hướng ngươi lãnh giáo tiếp"

Nói xong, Lâm Vẫn tựa như cũng không muốn ở lâu, trực tiếp xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Vẫn, Lâm Động cũng là cười cười, đối với con người này, hắn cũng có thêm hảo cảm không nhỏ, ngày sau nếu có cơ hội, có lẽ nên giao tiếp nhiều một chút.

Bất quá, trước mắt hắn phải đem Lâm Hoành kia thu thập cái đã, tránh cho hắn sau này không bao giờ quấn lấy Thanh Đàn nữa...

Lâm Động quay đầu lại, ánh mắt quẳng ném về hướng vị trí của Lâm Hoành, chỉ thấy được hắn cũng đang nhìn sang mình, trên khóe miệng kia tựa hồ vẫn thản nhiên mang theo vẻ khinh thường.

Bình luận





Chi tiết truyện