chương 1208/ 1309

Châu Thông?

Một sự xao động không thể kìm chế lập tức bùng phát từ những đệ tử Đạo Tông. Sắc mặt họ tái nhợt khi nhìn thân ảnh đó, ánh mắt đầy sự khó tin.

- Sao có thể?

Ứng Tiếu Tiếu cũng kêu lên kinh ngạc, tay siết chặt, lẩm nhẩm:

- Châu Thông sư huynh rõ ràng đã chết trong tay Nguyên Môn một trăm năm trước rồi. Sao có thể…vẫn sống được?

Ứng Huyền Tử ở bên cạnh người không ngừng run lên, thần sắc thay đổi nhanh chóng, rõ ràng trong lòng quá kích động, sự việc trước mắt đã gây ra xung kích quá lớn.

Lâm Động cũng chau mày, ánh mắt có phần ngưng trọng, một trăm năm trước, địa vị của Châu Thông trong mắt đệ tử Đạo Tông có lẽ giống như hắn hiện giờ, thậm chí khi hắn vào Đạo Tông cũng coi Châu Thông sư huynh như mục tiêu phấn đấu.

Hắn vượt qua Châu Thông để lại vô số kỷ lục, cuối cùng dần tạo nên danh tiếng trong Đạo Tông, hắn chỉ hy vọng mình có một thứ gì đó không thể vượt qua trên con đường tu luyện.

Mỗi thời đại đều có truyền kỳ thuộc về thời đại đó, hiển nhiên một trăm năm trước Châu Thông chính là truyền kỳ của Đạo Tông. Hắn cũng lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, dẫn dắt đệ tử Đạo Tông tranh hùng với Nguyên Môn trong đại hội các tông phái. Cuối cùng một mình giết đến Nguyên Môn, tuy bỏ mạng nhưng đã để lại danh tiếng hiển hách khắc Đông Huyền Vực. Cái tên ấy mãi mãi khắc sâu trong lòng mỗi đệ tử Đạo Tông.

Vậy mà giờ, truyền kỳ trước đây của Đạo Tông đã lại xuất hiện, nhưng lại ở phía đối diện với Đạo Tông. Khoảnh khắc này, cảm giác tín ngưỡng bị sụp đổ khiến cho sĩ khí của không ít đệ tử Đạo Tông bỗng nhiên trùng xuống.

- Đó đúng là Châu Thông sư huynh.

Ứng Hoan Hoan cũng nói, nàng nhìn chăm chăm về phía thân ảnh kia với ánh mắt phức tạp.

Nàng cũng là người sùng bái Châu Thông sư huynh.

- Châu…Châu Thông? Ngươi vẫn còn sống?

Giọng Ứng Huyền Tử run run.

- Hà hà, đúng là cảnh tượng cảm động lòng người. Ứng Huyền Tử, đệ tử đắc ý cả đời ngươi, truyền kỳ trong mắt vô số đệ tử Đạo Tông, nay lại đứng bên trận doanh của Nguyên Môn ta. Ngươi có thấy nực cười không?

Thiên Nguyên Tử cười nhạt.

- Tại sao?

Thân thể Ứng Huyền Tử run lên, quát lớn.

Khóe môi Châu Thông khẽ động, nhưng không nói một lời nào.

- Ngươi, ngươi là tên phản đồ!

Ứng Huyền Tử lúc này dường như trở nên già hẳn đi, Ứng Tiếu Tiếu vội vàng đỡ lấy, đệ tử Đạo Tông vốn đầy sĩ khí lúc này cứ sững người ra nhìn.

Lâm Động thấy sự thay đổi này thì không kìm được chau mày. Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn Châu Thông, một lúc sau chậm rãi nói:

- Châu Thông sư huynh, ta nghĩ huynh hiện tại không còn là huynh nữa đúng không?

Thân thể Châu Thông dường như hơi cứng lại rồi nhìn về phía Lâm Động, vẫn không nói gì, chỉ là sâu trong ánh mắt dường như có dao động.

- Bất luận ngươi biến thành thế nào, nhưng đệ tử Đạo Tông mãi mãi ghi nhớ một Châu Thông sư huynh dám vì Đạo Tông mà một mình giết đến Nguyên Môn. Ta nghĩ, chúng ta cũng tin rằng huynh không muốn để sự việc hôm nay xảy ra.

Giọng nói khàn khàn của Lâm Động vang lên cũng khiến đệ tử Đạo Tông bình tĩnh hơn. Với tính cách của Châu Thông sư huynh sao có thể đứng về phía Nguyên Môn? Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.

Châu Thông cứ thế nhìn Lâm Động, một lúc lâu sau, gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài bay lên, trên gương mặt anh tuấn của hắn có những giọt nước mắt chảy dài, thân thể hắn run rẩy như đang giằng xé điều gì, giọng nói mơ hồ, khàn đặc vang lên:

- Sư…phụ!

Trong giọng nói ấy chất chứa nỗi tuyệt vọng vô tận.

Người Ứng Huyền Tử cứng lại, nhìn Châu Thông, dường như hiểu được điều gì, hung hăng nhìn Thiên Nguyên Tử, gầm lên:

- Rốt cuộc ngươi đã làm gì?

Thiên Nguyên Tử chau mày nhìn Châu Thông, hừ lạnh một tiếng rồi vung tay lên, thân thể Châu Thông cứng đờ lại, nét mặt dần trở nên lạnh lùng giống như cái xác biết đi.

- Đệ tử này của ngươi có tâm trí kiên cường hiếm có, một trăm năm bị xâm thực mà vẫn giữ được chút tỉnh táo. Hà hà, thực ra bản tọa cũng không làm gì cả chỉ không nỡ vứt bỏ mầm cây tốt thế này nên giúp hắn đổi trái tim trung thành với Đạo Tông thành trung thành với Nguyên Môn mà thôi.

Thiên Nguyên Tử cười nhạt.

Ứng Huyền Tử bạo nộ khiến gương mặt trở nên méo mó. Ngài không thể ngờ, đệ tử đắc ý được ngài coi như con lại bị Nguyên Môn hành hạ cả trăm năm như vậy.

- Ta sẽ giết ngươi!

Ứng Huyền Tử gầm lên, nguyên lực hùng hồn bỗng chốc bùng phát, công thế mạnh mẽ nhanh như chớp tấn công về phía Thiên Nguyên Tử.

Thiên Nguyên Tử thấy thế cười quỷ dị:

- Châu Thông, sư phụ ngươi không nhịn được rồi, độ đệ ngươi đi dạy hắn thế nào là bình tâm tịnh khí đi.

Xoẹt!

Vừa dứt lời thì Châu Thông đã vút đi, rồi xuất hiện một cách quỷ dị phía trướcc Ứng Huyền Tử. Không gian vô hình dường như biến thành thực chất dưới bàn tay hắn.

Bùm!

Công thế mạnh mẽ của Ứng Huyền Tử đánh mạnh lên vùng không gian thực chất kia nhưng lại bị đánh bay ngược trở lại. Châu Thông bước chân ra, lại xuất hiện phía trước Ứng Huyền Tử, một ngón tay chỉ ra, đầu ngón tay xuyên qua không gian đâm thẳng về phía trán Ứng Huyền Tử.

- Cha!

Ứng Tiếu Tiếu bọn họ thấy chỉ trong hai hiệp mà Ứng Huyền Tử đã rơi vào hiểm cảnh, sắc mặt đều đại biến.

Phụt!

Ngón tay với ánh ngân quang giống như lưỡi kiếm sắc bén, khi sắp chạm đến trán Ứng Huyền Tử thì một luồng tinh thần lực hùng hồn ngưng tụ phía trước trán Ứng Huyền Tử thành một tấm màn sáng.

Tuy rằng tấm màn tinh thần lực chỉ chống cự được trong giây lát, nhưng khi ngón tay phá vỡ được nó thì một ngón tay thon dài với hắc quang lao vút ra từ phía sau Ứng Huyền Tử, đâm thẳng vào công kích của Châu Thông.

Rẹt rẹt!

Hai đạo chỉ quang đâm vào nhau, nhưng lại không gây nên sóng năng lượng cuồng bạo, chỉ là không gian xung quanh đó dường như sụp đổ.

Hai thân ảnh cùng bị chấn động rồi thối lui hơn chục bước.

- Đây là…thì ra Không Gian Tổ Phù trong tay ngươi.

Lâm Động cứu được Ứng Huyền Tử, nhìn Châu Thông với ánh mắt kì lạ. Khoảnh khắc vừa rồi Châu Thông đã dùng đến sức mạnh của Không Gian Tổ Phù, hơn nữa mạnh hơn nhiều so với Nhân Nguyên Tử đã dùng mấy hôm trước. Rõ ràng Không Gian Tổ Phù không phải của Nhân Nguyên Tử mà là của Châu Thông.

Châu Thông vẫn không trả lời, chỉ là sâu trong ánh mắt nhìn Ứng Huyền Tử dường như đã già đi nhiều có sự đau đón khó nói thành lời.

- Chưởng giáo, Châu Thông sư huynh hiện tại đã bị khống chế rồi.

Lâm Động khẽ thở dài.

Ứng Huyền Tử siết chặt hai tay, một lúc sau mới gật gật đầu:

- Là ta lỗ mãng rồi.

Lâm Động thấy ngài như vậy cũng không dễ chịu gì, hắn ngẩng lên nhìn ba người bọn Thiên Nguyên Tử:

- Chưởng giáo yên tâm, ta sẽ khiến chúng phải trả giá.

- Mọi việc giao cho ngươi.

Ứng Huyền Tử gật đầu, ngài cũng hiểu cục diện này ngài không thể nắm bắt được nữa rồi.

- Hà hà, nếu các ngươi không giải quyết Châu Thông thì e là hắn sẽ không cho các ngươi ra tay với Nguyên Môn đâu.

Thiên Nguyên Tử cười lạnh:

- Nhiều cường giả Đông Huyền Vực có mặt ở đây thế này, xem ra sắp được tận hưởng một trận long tranh hổ đấu trong nội bộ Đạo Tông rồi.

- Lão cẩu, ngươi yên tâm, lát nữa ta bắt được cũng sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Lâm Động cười gằn.

- Vậy sao?

Sát ý lóe lên trong mắt Thiên Nguyên Tử, rồi hắn vung tay lên:

- Châu Thông, vị đây là Lâm Động quật khởi sau ngươi của Đạo Tông, ngươi hãy lĩnh giáo bản lĩnh của hắn cho tốt. ĐƯơng nhiên, nếu giết được đương nhiên là tốt nhất.

Thế nhưng, Châu Thông không hề động đậy, ánh mắt mang ngân quang của hắn lóe sáng.

- Hừ, giờ vẫn còn đối kháng? Nằm mơ!

Thiên Nguyên Tử thấy thế hừ lạnh, bàn tay siết chặt, chỉ thấy khói xám lan tỏa trong mắt Châu Thông nhanh chóng xâm thực ngân quang.

- Thân thể Châu Thông rung lên dữ dội, mồ hôi túa ra, hắn nghiến răng bật cả máu.

- Lão cẩu ngươi!

Thấy Thiên Nguyên Tử khiến Châu Thông thành ra như vậy, ánh mắt Lâm Động lóe nộ quang, định ra tay thì không gian phía trước biến dạng, Châu Thông đã chắn ngay trước mặt.

Khói xám điên cuồng xâm thực ngân quang trong mắt Châu Thông, Lâm Động cũng cảm nhận được chút tâm trí còn lại của Châu Thông đang nhanh chóng bị loại bỏ.

- Lâm…Lâm Động sư đệ…

Trong lúc giằng xé, Châu Thông mở miệng, giọng mơ hồ mang chút cầu xin.

- Hãy…hứa với ta…nhất định, nhất định phải giết ta!

Lâm Động nhìn Châu Thông sư huynh từng là niềm tự hào của Đạo Tông bị giày vò thành thế này, nộ hỏa xung thiên, sát ý trào dâng. Hắn hít một hơi sâu, hai tay nắm chặt lại, trầm giọng nói:

- Châu Thông sư huynh yên tâm, ta sẽ đòi lại hết sự thống khổ mà ba lão cẩu kia đã giáng xuống đầu huynh!

- Cảm…cảm ơn…

Châu Thông cười, rồi đúng lúc ấy, ngân quang dường như hoàn toàn biến mất.

Bình luận





Chi tiết truyện