chương 996/ 1309

Lâm Động quay lại thì thấy ở một góc có ba thân ảnh với gương mặt ngạc nhiên vui vẻ nhìn hắn. Người đứng đầu là nữ tử xinh đẹp mặc váy đỏ, thân hình mảnh mai, gương mặt đẹp đẽ đó chính là Cổ Cổ Mộng Kỳ của Cổ gia.

Bên cảnh Cổ Mộng Kỳ là hai thân ảnh quen thuộc, Cổ Yên và cô thiếu nữ rụt rè Lâm Động gặp khi mở mắt ra ở Loạn Ma Hải, Cổ Nhã.

Lâm Động sững người, rồi nở nụ cười. Ở nơi xa lạ này gặp được những gương mặt quen thuộc lúc nào cũng là chuyện đáng vui mừng.

- Không ngờ mọi người cũng ở đây…

Lâm Động dẫn Mộ Linh San có chút mơ hồ tiến lại, rồi cười với ba người.

- Ngươi cũng tham gia Tranh Bá Chiến của Viêm Thần Điện? À phải, suýt nữa ta quên, giờ ngươi không còn là kẻ vô danh ở đây nữa rồi.

Cổ Mộng Kỳ nhìn Lâm Động cười.

Lâm Động lắc đầu cười:

- Cô nương đánh giá ta cao quá rồi.

- Lâm Động huynh khiêm tốn rồi. Không phải ai cũng tùy ý mà lên được vị trí thứ chín trong Tân Tú Bảng đâu.

Cổ Yên khẽ cười, ánh mắt cô nhìn Lâm Động có phần phức tạp. Hồi đầu ở Huyền Linh Đảo, cô và Lâm Động chỉ mới đột phá Sinh Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng mới gần một năm mà thực lực Lâm Động không chỉ vượt xa cô mà còn có danh tiếng không nhỏ ở Loạn Ma Hải.

Tuy Thiên Phong Hải Vực không sánh được với hai vực như Viêm Chi Hải Vực, nhưng những việc Lâm Động đã làm họ đều biết. Mấy hôm trước khi biết đến chiến tích của Lâm Động ở Thiên Lôi Hải Vực thì ngay các trưởng lão trong gia tộc cũng chấn động.

Lâm Động cười, nhìn Cổ Nhã vẫn rụt rè như xưa, đưa tay xoa đầu cô bé, cười:

- Cô bé lại xinh ra rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cổ Nhã đỏ mặt, nhưng hành động thân thiết của Lâm Động cũng khiến cô bé thấy vui. Xem ra tuy rằng Lâm Động đã có danh tiếng ở Loạn Ma Hải nhưng quan hệ giữa hai người không vì thế mà trở nên xa lạ.

Sau khi Lâm Động chào hỏi ba người, hắn giới thiệu Mộ Linh San. Tiểu cô nương này còn nhỏ hơn Mộ Linh San, hai bím tóc nhìn rất đáng yêu. Các cô nương lập tức tíu tít nói chuyện vui vẻ.

Lâm Động nhìn xuống bên cạnh nghe họ nói chuyện cũng cười nhiều hơn.

- Ngươi cũng thật là, mới một năm mà đã làm nên bao đại sự ở Loạn Ma Hải.

Cổ Mộng Kỳ ra khỏi cuộc nói chuyện nhìn Lâm Động ngồi uống rượu bên cạnh, khẽ nói.

- Ta cũng không muốn vậy, chỉ là muốn đạt được mục đích thì không thể không làm.

Lâm Động cười, rồi đổi chủ đề:

- Mọi người đến đây cũng vì Tranh Bá Chiến?

- Ừm, thương thuyền của Cổ gia vừa hay đi qua gần đây, tiện đường qua xem áo nhiệt. Lôi Đình Tổ Phù có sức hấp dẫn không nhỏ.

Cổ Mộng Kỳ cười.

- Đương nhiên bọn ta cũng biết trình độ của mình. Chỉ có những người trong tốp mười của Tân Tú Bảng các ngươi mới có tư cách thôi. Bọn ta đến chỉ để học hỏi cọ xát.

Lâm Động dở khóc dở cười, nhưng nghĩ cũng thấy đúng. Ở Thiên Lôi Hải Vực hắn đã giết một lúc năm cường giả Tử Huyền Cảnh,đừng nói là Cổ Mộng Kỳ, ngay trong mắt các trưởng lão Cổ gia cũng có tính chấn nhiếp.

- Xem ra Tranh Bá Chiến cũng rất có danh tiếng ở Loạn Ma Hải.

Lâm Động cảm thán, ngay Cổ gia ở tận Thiên Phong Hải Vực cũng đến, sức hấp dẫn của tổ phủ quả nhiên khủng khiếp.

- Ừm, Thiên Phong Hải Vực không chỉ có Cổ gia bọn ta, Ngụy gia cũng có…Ngươi nhìn đằng kia kìa.

Cổ Mộng Kỳ cười, nhìn về một hướng.

- Ngụy gia?

Lâm Động khựng người, rồi nhìn theo hương đó. Ở đây có không ít cường giả các phương quen biết nhau tụ lại một chỗ. Ở hướng Đông Bắc của Lâm Động cũng có một đoàn người, trong đó một người khá quen, nhìn kỹ thì ra là Ngụy Chân của Ngụy gia hắn đã gặp ở Võ Hội Đảo.

- Ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lâm Động cười, tính ra hắn cũng có chút ân oán với Ngụy gia. Nếu không phải vì chúng thì hắn cũng không bị Tà Cốt Lão Nhân đẩy đến bước đường này. Tuy sau đó hắn đã đánh cho lão ta tàn tạ nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ.

Khi Lâm Động nhìn thì Ngụy Chân dường như cũng nhận ra, hắn quay lại nhìn, gương mặt cứng đờ lại, ánh mắt lay động rồi nhanh chóng tránh ánh mắt đi chỗ khác.

Hội Cổ Mộng Kỳ biết đến danh tiếng của Lâm Động thì không lý gì Ngụy Chân lại không biết. Tuy hắn không đến mức sợ Lâm Động nhưng hiện giờ đúng là có chút lo lắng. Dù sao thì hung danh giết chết năm cường giả Tử Huyền Cảnh cũng thật dọa người. Hắn cũng hiệu dường như hắn và Lâm Động không còn cùng đẳng cấp nữa.

Lâm Động thấy vậy thì cười nhạt, cũng không đến gây sự, một là vì hắn coi thường, hai là vì Ngụy Chân hiện tại thật sự không đáng cho hắn tốn sức.

Nghĩ vậy, Lâm Động quay lại nói chuyện với mấy cô nương.

Trong Nghênh Tân Các tập trung các lộ cường giả, rất náo nhiệt. Chỗ của Lâm Động tuy ở góc nhưng vì có ba cô nương xinh đẹp hội Cổ Mộng Kỳ nên cũng thu hút nhiều ánh nhìn.

Nhưng mấy người Cổ Mộng Kỳ chẳng quan tâm những ánh mắt ấy. Khi họ đang nói chuyện thì từ ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào vọng vào.

Lâm Động quay sang nhìn thì thấy ở cửa một đám người tràn vào. Đứng đằng trước tiên là một nam tử áo đen, dáng người cao ráo khá anh tuấn, môi rất mỏng, thấp thoáng như có hàn ý tỏa ra.

Người này vừa xuất hiện đã khiến mọi người xôn xao.

Lâm Động nhìn hắn một cái rồi quay đi, rồi hắn khựng người khi thấy ba người Cổ Mộng Kỳ chau mày.

- Đó là ai vậy?

Lâm Động hỏi.

- Hoàng Lăng của Phúc Hải Tông…Tân Tú Bảng đệ cửu, à không, giờ đã bị ngươi đẩy xuống đệ thập rồi…

Cổ Mộng Kỳ nói.

- Mọi người quen hắn?

Lâm Động đặt chén rượu xuống, hỏi.

- Không quen.

Cổ Mộng Kỳ lưỡng lự một chút rồi cười.

- Giữa bằng hữu còn che giấu vậy sao?

Lâm Động nhìn Cổ Mộng Kỳ cười có phần gượng gạo, khẽ nói.

Cổ Mộng Kỳ nhìn Cổ Yên, rồi Cổ Yên nói:

- Cũng không có gì, trước ta cũng nói Cổ gia ta có thương thuyền ở bên này, trên biển gặp phải người của Phúc Hải Tông, chính là đội do Hoàng Lăng dẫn đầu…

- Vốn dĩ Cổ gia và Phúc Hải Tông không có ân oán gì, nhưng Hoàng Lăng thấy Cổ Mộng Kỳ tỷ, chuyện sau đó chắc ngươi cũng đoán được. Cổ Mộng Kỳ tỷ không có hứng thú, hay để ý gì tới hắn, có lẽ hắn thẹn quá hóa giận, động thủ với mấy thương thuyền của bọn ta.

- Chỉ là mấy con thuyền, cũng không phải tổn thất quá lớn.

Cổ Mộng Kỳ cười, nhìn Lâm Động có phần căng thẳng. Cô biết Lâm Động đã mạnh hơn nhiều trước đây, nhưng Hoàng Lăng cũng chẳng phải loại dễ gây sự. Hơn nữa hắn lại quen biết nhiều, mấy kẻ trong tốp mười Tân Tú Bảng đều có giao tình với hắn. Mà Lâm Động lại đơn độc một mình, nếu xung đột thì sẽ bất lợi.

Lâm Động gật đầu, cũng không nói gì thêm mà chuyển chủ đề.

Lúc ấy Hoàng lăng tiến lại đoàn người bọn Ngụy Chân.

Dường như Ngụy Chân quen biết với Hoàng Lăng, thấy hắn đến liền vội ra đón. Rồi Ngụy Chân nhìn về phía Lâm Động đầy ám muội, ghé sát tai Hoàng Lăng nói gì đó.

Hoàng Lăng lập tức quay lại nhìn về hướng Lâm Động, rồi hắn nhìn thấy Cổ Mộng Kỳ dưới ánh đèn đang cắn môi bất an.

- Hà hà.

Hoàng Lăng khẽ cười, ánh mắt có phần thích thú, tay cầm chén rượu tiến thẳng về phía bọn Lâm Động.

Hoàng Lăng hiển nhiên thuộc loại nổi bật, được nhiều người chú ý. Hành động đó của hắn khiến không ít người nhướng mày…

Bình luận





Chi tiết truyện