chương 1049/ 1309

Uỳnh!

Trên bình nguyên đổ nát, vô số ánh mắt kinh ngạc và ngưng trọng nhìn Lâm Động chầm chậm dịch cây quyền trượng khỏi trán Tào Doanh, rồi vẻ mặt bình thản nhìn xung quanh, sau đó quay người rời đi. Mãi một lúc sau, những tiếng xôn xao không kìm được mà lan tỏa.

Trận chiến vừa rồi đã có kết quả, mà kết quả này lại vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ban đầu chẳng ai nghĩ Lâm Động lại có thể thắng Tào Doanh, vì dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu tử con người mới xuất hiện, còn Tào Doanh đã là cường giả nổi đanh lâu năm ở đó.

Thực lực bán bộ Tử Huyền Cảnh viên mãn đủ khiến hắn có thể coi thường rất nhiều người.

Thế nhưng kết quả cuối cùng đã khiến tất cả vô cùng chấn động. Lâm Động không chỉ đánh bại Tào Doanh mà còn uy hiếp một cách bá đạo trước mặt nhiều cường giả htm như vậy.

Sự uy hiếp đó còn có được hiệu quả hắn cần.

- Hắn...là Lâm Động sao? Đúng là nhân vật lợi hại.

Không ít người chép miệng, chắc hẳn sau này, cái tên đó sẽ nhanh chóng lan truyền. Nhưng cũng có người thầm lắc đầu. Thú Chiến Vực vốn đã hỗn loạn, Lâm Động lại ngông cuồng như vậy rồi sẽ gây nên phiền phức không nhỏ. Lần này là Tào Doanh, lần sau sẽ có kẻ đáng gờm hơn.

Tào Mãng và một vài cường giả Huyết Mãng Thành khác vội vàng tới bên cạnh Tào Doanh, sắc mặt chúng tối sầm nhìn Lâm Động rời đi, rồi nghiến răng:

- Đại ca, cứ tha cho tên tiểu tử đó như thế sao? Chúng ta người dông thế mạnh, thủ đoạn hắn có nhiều thế nào chúng ta cũng đối phó được.

Tào Doanh lắc dầu, không cam tâm nói:

- Tên tiểu tử đó rất cổ quái, hôm nay dù nhờ số đông giữ chân hắn được nhưng cũng sẽ tử thương nghiêm trọng. Đen lúc đó nếu các thế lực khác đang nhằm vào chúng ta mà ra tay thì có lẽ Huyết Mãng Thành sẽ không thể phục hồi được.

- Nhưng chuyện này mà lan truyền, không phải danh tiếng Huyết Mãng Thành sẽ tổn hại sao?

Tào Mãng nói.

- Danh tiếng hay mạng sống quan trọng hơn?

Tào Doanh quát, rối ánh mắt lạnh băng:

- Món nợ này phải ghi nhớ, sau này có cơ hội thì động thủ.

Tào Mãng cũng chỉ đành gật đầu, hơn nữa hắn cũng biết Tào Doanh đã trọng thương, nếu đánh chính diện, Huyết Mãng Thành không còn người có thể ngăn Lâm Động lại nữa. Đến lúc đó sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Giờ Huyết Mãng Thành chỉ còn cách nuốt cơn giận này vào bụng mà thôi.

- Đi thôi.

Lâm Động trở về sườn dốc, đón tiếp hắn là ba ánh mắt sùng bái và cuồng nhiệt. Hắn lắc đầu rồi vẫy tay.

- ừm.

Ba người Tâm Thanh cùng gật đầu ngoan ngoãn.

Lâm Động thấy vậy cũng không nói gì thêm. Mục đích hôm nay của hắn đã đạt được, ở lại thêm cũng chẳng ích gì. Vậy là hắn biến thành hồng quang bay đi, theo sau là ba người Tâm Thanh. Bốn người họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Sau khi bốn người Lâm Động rời đi, không khí ở đây dần thả lỏng, mọi ánh mắt đều nhìn đám người Huyết Mãng Thành đầy thương hại.

Sau sự việc vừa rồi, chuyến đi của Lâm Động cũng yên bình nhiều. Nhưng trên đường hắn cũng dần nhận ra một số chấn động do việc đó gây ra. Chắc hẳn hành động của hắn đã để lại ấn tượng ngông cuồng trong mắt một số cường giả. Mà yêu thú vốn rất hiếu chiến, trong mấy ngày này có một số kẻ tự cho mình có thực lực đã tìm đến Lâm Động muốn cho hắn biết sự lợi hại của cường giả yêu thú.

Lâm Động cũng thấy bất lực vì kết quả này, hắn muốn tên tuổi mình lan truyền trong Thú Chiến Vực, những chuyện thế này là khó tránh. Hắn cũng không thấy hối hận, chỉ cần tìm được Tiểu Viêm, gây nên chuyện gì hắn cũng chịu.

Điều hắn hy vọng bây giờ là Tiểu Viêm nghe được tin tức, nếu không thì mọi việc coi như công cốc.

Cuối cùng bốn người họ đã đến gần với Cửu Vĩ tộc.

- Lâm Động đại nhân, còn khoảng nửa giờ nữa là chúng ta đến Cửu Vĩ tộc rồi...

Tâm Thanh quệt mồ hôi trên trán, nhìn Lâm Động cười, khẽ nói.

-ừrn.

Lâm Động gật đầu, quét mắt ra xung quanh, vùng hoang nguyên đỏ rực đã để lại sau lưng, khu vực này rõ ràng rậm rạp, xanh mướt, tràn đầy sức sống hơn hẳn.

- Ờ đây có thổ coi là nơi giáp ranh của Lôi Uyên Sơn và Bách Thú Lĩnh rồi. Ở đây không hỗn hoạn như vùng hoang nguyên kia, vì ở dây thuộc về địa bàn của Lôi Uyên Son và Bách Thú Lĩnh.

Tâm Thanh cố gắng cho Lâm Động biết nhiều hơn về thông tin của Thú Chiến Vực.

- Huyết Mãng Thành và hai đại thế lực đó có khoảng cách lớn không?

Lâm Động hói.

- Huyết Mãng Thành căn bản không sánh dược với hai đại thế lực đó. Không nói đến việc thủ lĩnh của chúng đều thuộc Bát Đại Yêu Soái của Thú Chiến Vực, bên dưới chúng cũng có vô số cường giả. Hai thế lực này đều có Cửu đại mãnh tướng, bất cứ ai trong chín người đều không thua kém thành chủ Huyết Mãng Thành.

Vẻ mặt Tâm Thanh ngưng trọng, nói.

Lâm Động nghe vậy ánh mắt có phần nặng nề hơn, xem ra Lôi Uyên Sơn và Bách Thú Lĩnh quả nhiên cường hãn, chỉ chín đại tướng dưới trướng cũng đạt đến mức của Tào Doanh. Chẳng trách mà trở thành một trong những thế lực mạnh nhất Thú Chiến Vực.

- Nghe nói hai vị Yêu Soái của Lôi Uyên Sơn và Bách Thú Lĩnh đều có thể xung kích Chuyển Luân Cảnh, nếu thành công thì không chỉ đạt đến cấp bậc cao nhất của Thú Chiến Vực mà ngay ở Yêu Vực cũng trở thành cường hào một phương.

Lâm Động gật đầu, tuy Tử Huyền Cảnh viên mãn cách Chuyển Luân Cảnh một bước, nhưng một bước này có đủ để chôn vùi vô số niềm kiêu hãnh của trời đất. Chỉ khi vượt qua được mới trở thành siêu cấp cường giả thật sự, và có tư cách theo đuổi luân hổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Xem ra hai thế lực kia quả nhiên rất ngang ngược.

Trong khi nói chuyện với Tâm Thanh, nửa tiếng nhanh chóng qua đi, tầm mắt phía trước cũng rộng hơn. ở phía xa là một ngọn núi lơ lửng trên không, xung quanh là vực sâu thăm thẳm. Chỉ có rất nhiều sợi xích sắt thả xuống từ đỉnh núi hình thành thông đạo liên kết với thế giới bên ngoài.

Trên đỉnh núi là một trận pháp khổng lồ bao phủ cả đinh núi. Lâm Động có thể thấy trong đó có không ít những công trình kiến trúc sừng sững.

- Trận pháp không tồi.

Lâm Động nhìn lên trận pháp với ánh mặt kinh ngạc, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ từ đó.

- Lâm Động đại nhân, đó là trận pháp hộ tộc của Cửu Vĩ tộc, được truyền thừa từ thời Viễn Cổ đó. Nhờ trận pháp này mà tình hình của Cửu Vĩ tộc không thê thảm

Tâm Thanh giải thích.

Lâm Động khẽ gật đầu. j

- Lâm Động đại nhân, bọn ta thôi ám hiệu là bên trong sẽ biết chúng ta về...Người trong tộc nhất định sê rất vui được gặp đại nhân!

Hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc cũng vui vẻ nói. Rồi họ lấy ra một cái sáo tạo hình đặc biệt đặt lên môi khẽ thôi, âm thanh vang vọng khắp quần thể núi.

Ngay lúc đó Lâm Động cảm giác được rõ ràng trong núi có động tĩnh, bên trong quầng sáng bao phủ xuất hiện rất nhiều thân ảnh.

Đây là ngọn núi có màu đên sậm, đỉnh núi là một tòa đại điện khổng lồ, bên ngoài cứ ba bước lại có một chòi gác, phòng ngự vô cùng chặt chẽ.

Trong đại điện lúc này là một thân ảnh ngồi trên thủ tọa. Hơn một nửa thần thể chìm trong bóng tối, nhưng thấp thoáng vẫn nhìn thấy những đường nét cường tráng, một thứ áp lực vô hình bao phủ toàn bộ đại điện, khiến những người phía dưới đều toát mồ hôi lạnh.

- Viêm Tướng đại nhân, trong vòng bán kính nghìn dặm quanh núi tây Bắc, mọi thế lực đã bị quét sạch, trận chiến lần này, đại nhân đã mở rộng được uy vọng, chắc hẳn những đại nhân khác không thể sánh được với đại nhân.

Thân hình to lớn trong bóng tối nghe sự tâng bốc như vậy cũng không chút phản ứng.

Dường như người bên dưới cũng đã quen với điều này, cười cười rồi nói:

- Ngoài ra tiểu nhân còn nhận được một tin, chắc hẳn đại nhân sẽ thấy hứng thú.

- Nói.

Giọng nói Ồm Ồm như sấm vang lên.

- Đại nhân vẫn rất quan tâm đến con người có mặt tại Thú Chiến Vực. Nghe nói trong hai ngày nay ở hoang nguyên có xuất hiện một con người đánh bại thành chủ của Huyết Mãng Thành.

Thân ảnh kia hơi cúi dầu, đôi mắt đỏ thẫm lóe hung quang:

- Hắn tên là gì?

- ừm...

Người bên dưới nhíu mày nghĩ rồi nói:

- Hình như là... Lâm... Lâm Động.

Ngay khi vừa dứt lời, sắc mặt hắn kịch biến, một thứ sát khí đáng sợ điên cuồng ngưng tụ, rồi một bóng đen bao trùm lấy hắn, thân ảnh kia hiện ra, một bàn tay to lớn đầy sẹo nhấc hắn lên.

Người đó kinh hãi nhìn nam tử to lớn trước nay vẫn lãnh đạm với mọi việc, hiển nhiên không hiểu tại sao tự nhiên lại phản ứng mạnh nhu vậy.

- Hắn...hắn ở đâu?

Tiếng quát tựa sấm nổ khiến hắn hoa mày chóng mặt, nhưng hắn biết tính của kẻ trước mặt, vội vàng nói:

- Hắn ở cùng với người của Cửu Vĩ tộc, nếu tiểu nhân đoán không nhầm thì có lẽ hắn đến Cửu Vĩ Trại.

- Ngoài ra, đại nhân...vì trước đó hắn có biểu hiện ngông nghênh như vậy nên có không ít kẻ đang tìm hắn gây rắc tối, thậm chí đến Sơn Tướng đại nhân cũng định tìm

hắn...

- Sơn Tướng?

Đôi mắt đỏ của nam tử kia dường như tụ hung quang, rồi hắn ném kẻ trong tay đi, giọng nói rền vang khắp đại điện:

- Tất cả chuẩn bị rời đi. Ngươi sai người nói với tên tạp chủng Mông Sơn rằng nếu dám động đến nửa cọng lông của người đó thì lão tử giết cả tộc hắn! ' Người kia kinh hãi, vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng ròi đại điện.

! Người ngựa trên núi cũng bận rộng chuẩn bị thu dọn lên đường. ^

Nam tử kia chầm chầm bước ra, ánh nắng chiếu xuống gương mặt đầy SCO.

Vị tuyệt thế hung tướng, tay nhuốm máu vô số ỡ Thú Chiến Vực này nhìn lên bầu trời phương bắc, đôi mắt hổ vốn bị máu tươi khiến cho lạnh lùng lúc này bỗng trở nên dịu dàng. Khóe miệng giật giật, gương mặt hung dữ nở nụ cười hiền hậu đã lâu không xuất hiện.

Đại ca...cuối cùng đệ cũng đợi được huynh...

Bình luận





Chi tiết truyện