chương 982/ 1287

Linh Lung Thiên và Ngụy Tác tiếp tục đi về phía tây, tới khu vực Thăng Tiên tông khống chế mà Kim đơn tu sĩ tóc đỏ nói.
Đây là chỗ giao giữa Thiên Huyền đại lục trung bộ và tây bộ giao, là dãy núi có tên Ngô Công lĩnh trên hoang nguyên, Ngô Công lĩnh gần một góc của Thiên Huyền đại lục đông bộ, trơ trọi núi đá, trong núi có không ít đá trứng ngỗng cùng dấu tích viễn cổ san hô và sò điệp, tạo cảm giác thương hải tang điền, tại thời viễn cổ thì đây có lẽ là hải vực.
Vượt Ngô Công lĩnh men theo Thiên Huyền đại lục là vùng đất ẩm, mọc nhiều linh dược. Địa mạo ở đây khá đặc biệt, thường có một lớp nước mỏng, dưới ánh trăng thì có thủy quang phản quang, từ trên cao nhìn xuống như một cái chậu bạc lớn nên gọi là Ngân Bồn oa.
Vốn dải Ngô Công lĩnh là khu vực tu sĩ Thiên Tri thành thường hoạt động, nhiều tu sĩ vượt Ngô Công lĩnh, đến Ngân Bồn oa hái linh dược.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên qua Thiên Tri thành cách đó không đầy ba nghìn dặm, đã thành phế khư, thành trì bị yêu thú quét sạch, không có tung tích tu sĩ nào.
Trong ngọn núi mấy trăm dặm của Ngô Công lĩnh bao trùm sương trắng.
Sương trắng này bình thường không có nhưng ngưng kết bất tán, rõ ràng có tu sĩ bố trí đại hình cấm chế.
"Thiên địa linh khí ở đây quả nhiên gần bằng Hải Tiên thành ngày trước."
"Thăng Tiên tông có bố trí cấm chế ngăn linh khí trong khu vực đó, nên lượng linh khí hơn hẳn những nơi khác."
"Thiên khung tan rồi, sinh ra lượng linh khí quá kinh nhân, như linh khí của không biết bao nhiêu vì sao tan vào một đại lục, cứ thế này rất có thể sẽ hóa sinh linh mạch."
"Thiên địa linh mạch vì thiên địa tan vỡ, Thiên khung hóa sinh mà đoạn tuyệt, hiện tại Thiên khung không còn thì lại hóa sinh linh mạch, như một vòng luân hồi."
"Dù không thành linh khí linh mạch như ở thời viễn cổ khiến một tông môn duy trì truyền thừa mấy trăm năm thậm chí nghìn năm, nhưng chỉ cần có tông môn khóa chặt được thì sẽ là một thời đại tối hoàng kim với tông môn đó, sẽ tạo ra không biết bao nhiêu đại nhân vật."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, lục bào lão đầu truyền âm bàn tán, như dự liệu, linh khí tụ về phía tây, ở nơi này đạt mức như Hải Tiên thành muốn vào phải giao nạp linh thạch phí dụng từ khi Thiên khung chưa tan.
"Thiên địa linh khí ở đây sao lại kinh nhân như thế?" Toán tu sĩ đi sau Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thập phần chấn kinh.
"Kim sắc thiên thần đó hủy thiên diệt địa, Thiên khung trấn áp bảy đại lục, tạo cho tu sĩ sinh cơ, hiện tại Thiên khung tan đi, giao dịch các loại linh đơn, linh thạch cắt đứt, nhưng Thiên khung hóa thành linh khí kinh nhân, tạo cho tu sĩ đường sống... đại năng tạo ra Thiên khung thật đáng kính."
"Đi." Ngụy Tác nói đoạn đi đến khu vực có sương trắng bao phủ của Ngô Công lĩnh.
Gã không có gì phải e dè gì nhiều, trận chiến với Công Đức tông tông chủ, Đăng Tiên tông tông chủ và Trạm Đài Linh Lan thì gã chỉ động dụng Sinh tử thư một lần, còn lại che mắt bằng Đại đề tu di, cả cái bình màu cũng không dùng tới. Dù tu đạo giới biết gã còn sống thì cũng không ai liên hệ đến gã và hoa y thanh niên lẫn Cực Âm thần quân, trong mấy đại lục chỉ Hỏa Vực thần vương khiến gã e dè không tới.
"Tu sĩ ở đâu?"
Cách khu vực đó nghìn dặm, đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
"Linh Nhạc thành tán tu Ngụy Tác." Ngụy Tác bình tĩnh như thường.
"Gì hả!"
Bạch sắc linh vụ vang lên âm thanh cực kỳ không dám tin.
"Oành!"
Ngụy Tác không rườm lời, trực tiếp phát thần huyền khí tức, mây trên cao đều bị chấn tan, hai quang trụ chói lòa rủ xuống.
Vô thượng uy nghiêm chấn động thiên địa, như nước triều tản ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một đạo thanh sắc độn quang cơ hồ từ bạch sắc linh vụ bắn ra, là một trung niên tu sĩ điều khiển thanh sắc ngọc như ý. Linh khí của tu sĩ này hóa thành bạch sắc trường kính, chân mày như kiếm, da trắng nõn, bạch sắc pháp y bay bay, tỏ rõ tiên đạo khí tức.
"Đúng là Ngụy tiền bối?!" Trung niên tu sĩ lao ra, tỏ vẻ kinh nghi, nhìn rõ Ngụy Tác thì biến hẳn sắc mặt, hành lễ.
"Các hạ là tu sĩ Thăng Tiên tông? Tên gì nhỉ?" Ngụy Tác quan sát trung niên tu sĩ tu vi Kim đơn lưỡng trọng sơ kỳ.
"Tại hạ Hứa Linh Phong, chính thị tu sĩ Thăng Tiên tông." Trung niên tu sĩ đáp ngay.
"Thế nào, Thăng Tiên tông không hoan nghênh tu sĩ sống sót đến đây?" Ngụy Tác hỏi Hứa Linh Phong.
Hứa Linh Phong giải thích: "Tiền bối hiểu lầm rồi, bọn tại hạ chỉ tra xét thân phận tu sĩ đến đây vì sợ có tông môn Ngọc Hành đại lục giả danh tu sĩ Thiên Huyền đại lục đến đánh lén."
"Ngọc Hành đại lục có tông môn đến đánh lén?" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, mấy chục tu sĩ đi sau cũng không hiểu.
"Thế nào, tiền bối chưa biết?" Hứa Linh Phong cẩn thận nói: "Ngọc Hành đại lục có không ít tông môn xâm nhập Thiên Huyền đại lục, chiếm mất không ít nơi."
"Nhanh thế hả? Đều muốn chiếm nơi dày linh khí hoặc chỗ có thể có linh mạch hóa sinh? Không ngờ tu đạo giới Tịch Hàn đại lục và Thiên Linh đại lục chưa đánh nhau, Ngọc Hành đại lục và Thiên Huyền đại lục chúng ta đấu trước." Lục bào lão đầu oa oa kêu lên.
"Thăng Tiên tông hiểu được bao nhiêu về tình hình Thiên Huyền đại lục và tông môn Ngọc Hành đại lục xâm nhập? Thăng Tiên tông sao lại ở dây?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường hỏi.
Hứa Linh Phong hơi do dự một chốc, vung tay đưa thanh sắc ký sự ngọc phù đến trước mặt Ngụy Tác, "Tiền bối xin hãy xem, đây là bốn tu sĩ tụ tập điểm mà bọn vãn bối liên lạc được, bọn vãn bối đã tra xét rõ tình hình yêu thú phân bố quanh hai khu vực này trong hai ngày gần đây, còn Thăng Tiên tông chọn chỗ này vì khi Thiên khung tan vỡ, bản tông và Mê Vân tông tông chủ đang ở cùng một chỗ, khi Thiên khung sập thì hai tông môn đều có thương đội đang ở gần Thiên khung nên nhận được tin sớm, biết được sẽ có thú triều kinh nhân, từ vết xe đổ Thiên Huyền đại lục bắc bộ nên Thăng Tiên tông và Mê Vân tông bỏ thành chuyển đến đây."
"Mê Vân tông?"
Ngụy Tác mắt hơi lóe lên dị quang. Mê Vân thành của Mê Vân tông là nơi năm xưa từng qua, đã thấy Huyền Phong môn chọn môn nhân đệ tử. Khi đó tu sĩ Huyền Phong môn khiến gã lần đầu cảm thụ được phong phạm của siêu cấp tông môn, chấn động không nhỏ.
"Các vị chọn chỗ này vì thiên địa linh khí? Các vị hiểu gì về khu vực thiên địa linh khí dày nhất?" Mắt hơi có dị quang lóe lên, Ngụy Tác không vội đọc nội dung ký sự thanh phù mà hỏi Hứa Linh Phong.
"Ngụy tiền bối, không dám giấu, bọn vãn bối chọn chỗ này khi trước hoàn toàn là vì thú triều, nơi này hướng vào trung bộ, có siêu cấp tông môn như Huyền Phong môn, thú triều chắc không ảnh hưởng đến, về phía nam lại là đại tông môn như Lăng Tiêu thành, còn về phía tây có Tây Tiên nguyên tọa trấn, về phía bắc là man hoang hoang nguyên. Ở giữa các đại tông môn là an toàn nhất." Hứa Linh Phong nhăn nhó, "Chỉ không ngờ nơi này có nhiều thiên địa linh khí hình thành, cũng không ngờ thú triều kinh nhân như thế, cả Lăng Tiêu tông cũng bị hủy, bọn vãn bối may mắn còn lại là nhờ nơi này không có số lượng kinh nhân yêu thú đi qua. Còn thiên địa linh khí, bọn vãn bối chỉ tra ra là tụ về phía tây là nồng hơn, chỉ là với năng lực của bản tông chỉ thám thính được mấy nghìn dặm, ở đó trừ một vài yêu thú lợi hại thì còn nhiều yêu thú nên bọn vãn bối không dám khinh cử vọng động. Trong ngọc phù có ghi rõ."
"Ở khu vực từ Ngô Công lĩnh thẳng về phía nam?"
Ngụy Tác gật đầu, đọc ký sự thanh phù. Thăng Tiên tông và Mê Vân tông không hiểu nhiều gì về bên ngoài, bốn tu sĩ tụ tập điểm có liên lạc với nhau đều từ Ngô Công lĩnh xuôi nam theo đường thẳng, ở rìa Thiên Huyền đại lục tây bộ.
Bốn tu sĩ tụ tập điểm đều là thành trì không nguyên lành, do tông môn chạy đến đây thiết lập. Đứng đầu là Cổ Kiếm tông, Hoàng vân động thiên, Lôi Tiêu tông, Câu Ly tông, trong đó Lôi Tiêu tông và Câu Ly tông là tông môn của Thiên Huyền đại lục nam bộ mà gã biết.
Từ Ngô Công lĩnh đi về phía tây, thanh phù dày đặc dấu hiệu về những khu vực có số lượng kinh nhân yêu thú tụ tập. Nhiều khu vực có yêu thú lục cấp trở lên, với thực lực Thăng Tiên tông khó mà qua được.
"Tức là khả năng các vị biết được, kể cả chỗ này, chỉ hẹp thế. Các vị biết tông môn xâm nhập là phái nào của Ngọc Hành đại lục, công kích nơi nào?" Ngụy Tác đưa ký sự thanh phù cho Linh Lung Thiên đoạn hỏi Hứa Linh Phong.

Bình luận





Chi tiết truyện