chương 428/ 1287

Ngụy Tác biến sắc vung tay.
"Choang", phi kiếm cánh cửa sáng rực kim, hoàng lưỡng sắc quang hoa va vào đạo ô kim sắc quang hoa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Phi kiếm cánh cửa rung lên ong ong, ô kim sắc quang hoa bị hất văng đi.
Ô kim sắc quang hoa chính thị trường đao Điếu Sa chân nhân, uy năng hơi kém hơn phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác.
Hất bay ô kim sắc trường đao đoạn Ngụy Tác không ngẩng lên, hắc sắc thái cổ hung hỏa đã bắn lên không.
Gã và Hàn Vi Vi không hề dừng lại, lao vào cửa động phủ.
"Phù!"
Hắc hỏa bay lên khỏi màn sương, đột nhiên bị vật gì đó ngăn cản, một màn nước màu lam xuất hiện trước mặt Ngụy Tác và Hàn Vi Vi. Vù! Ô kim sắc trường đao vốn bị hất đi lại chém xuống đầu Ngụy Tác.
Ô kim sắc quang hoa vẫn dài mấy trượng, uy năng tuy không như phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác nhưng chất liệu thai thể cực tốt, dù va chạm trực tiếp với gã cũng không tổn hại.
Thấy cảnh đó, sắc mặt Ngụy Tác âm trầm hẳn.
"Choang!"
Phi kiếm cánh cửa chém bay ô kim sắc trường đao. Cùng lúc, hắc sắc thái cổ hung hỏa và Hắc minh cốt quân sau lưng phát ra hắc sắc quang trụ xung kích vào lam sắc thủy mạc trước mặt gã và Hàn Vi Vi, khoét thủng một lỗ chừng một trượng.
Tựa hồ đã dặn dò Hàn Vi Vi, vừa mở xong, nàng ta đã đi qua lỗ thủng. Hắc minh cốt quân cạnh Ngụy Tác cũng bám theo, cùng Hàn Vi Vi vào động phủ.
Hàn Vi Vi và Hắc cốt minh quân vào động phủ, mà nước tách ra, như đê vỡ xô vào.
Ngụy Tác không vào động phủ mà âm trầm ngẩng nhìn lên không.
Điếu Sa chân nhân đang ở đó, mặt mũi lạnh tanh quan sát gã.
Ô kim sắc trường đao sáng chói lơ lửng trước mạt, pháp bảo hình giở trúc trên đỉnh đầu không ngừng phun ra thanh hắc sắc thủy khí.
Không thấy Điếu Sa chân nhân làm gì, lam sắc cổ phù đột nhiên vỡ vụn thành tro tàn.
"Ngươi khá lắm, biết đấu dằng dai với ta thì dù thắng, những người ở trong cũng bị giết sạch. Bất quá cho ngươi biết, trong đó là hai Kim đan kỳ đại tu sĩ Hoàng Nha Tử và Trường Phong chân nhân, cả Hàn Vô Nhã có hai đạo giai thượng phẩm pháp bảo, thực lực không kém gì một Kim đan tu sĩ, những tu sĩ còn lại đã xuống thông đạo vào đó, ngươi phát động Diệt tiên đằng cũng vô dụng. Ngươi tưởng một nữ tu Phân niệm cảnh, một khô lâu pháp bảo xuống tăng viện thì hữu dụng hả? Khác gì tự sát." Lam sắc cổ phù hóa thành tro, Điếu Sa chân nhân chỉ lên không nói to.
Không cần Điếu Sa chân nhân nói, thần thức của Ngụy Tác đã nhận ra tu sĩ phía trên không còn có mặt. Trong lòng núi Tiểu Dạ sơn có tiếng nổ ầm ầm, rõ ràng đang đấu pháp, nhưng Điếu Sa chân nhân nói thế thì gã mặt mũi lạnh tanh, "Ngươi định dùng những lời đó là loạn tâm thần của ta hả, vô dụng thôi. Bất quá ngươi dù gì cũng là một Kim đan lưỡng trọng đại tu sĩ, tạm là tiền bối, nể tình đó ta phí sức nói thêm vài câu với ngươi. Họ dù không phải đối thủ nhưng chống chọi một lúc thì được, các ngươi tụ một chỗ mà muốn giết ngươi thì phí sức chứ ngươi một mình muốn chết thì hay lắm."
Choang một tiếng, phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác chém vào Điếu Sa chân nhân, mi tâm rực lên vạn đạo tử sắc hà quang, trực tiếp tế xuất kim đan.
"Hả? Ta cũng muốn xem vì sao ngươi tự tin như thế." Điếu Sa chân nhân mặt mũi lạnh tanh phun ra vô số lam sắc hà quang, một viên kim đan cỡ quả trứng gã bay lên.
"Oành!"
Giữa hai người vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.
Điếu Sa chân nhân dùng pháp bảo hình giỏ trúc phun ra thanh hắc sắc thủy khí ngăn chặn phi kiếm cánh cửa, kim đan hà quang ngưng thành hình ngư ông va vào tử sắc thiên long của gã, ngư ông tan vỡ, lão vung ô kim sắc trường đao chẻ đôi tử sắc thiên long của Ngụy Tác vốn uy năng đại giảm.
Ô kim sắc trường đao rõ ràng cũng có uy năng đạo giai thượng phẩm, Điếu Sa chân nhân đấu với kim đan của Ngụy Tác quyết không hề kém.
Vừa đấu với Ngụy Tác một chiêu, Điếu Sa chân nhân liếc gã đầy thâm ý, một xích hồng sắc pháp bảo như dùng xương một loại cá nào đó cực dài luyện chế thành.
Pháp bảo này như một ngọn trường tiên chừng bảy, tám trượng, mỗi đốt chỉ chừng nửa tấc, Điếu Sa chân nhân dồn chân nguyên vào, pháp bảo này đột nhiên tách ra, mỗi đốt hóa thành một lưỡi xích hồng sắc hỏa diễm chừng một tác lơ lửng quanh lão.
Xích hồng sắc hỏa diễm phân bố cực rộng, trông như quanh Điếu Sa chân nhân đốt lên hơn nghìn ngọn nến.
Phi kiếm cánh cửa chém qua, xích hồng sắc hỏa diễm bị chém tan nhiều chỗ nhưng nhanh chóng ngưng kết lại, không có gì tổn thất.
Điếu Sa chân nhân lại phun ra chân nguyên.
Chân nguyên kỳ dị khuếch tán ra, thấm vào hỏa diễm, xích hồng sắc hỏa diễm như ngọn nến đột nhiên dài ra hình thành vô số sợi lửa như một tấm lưới.
"Nếu ta không lầm, đạo giai thượng phẩm pháp bảo của ngươi đều ở chỗ hai nữ tu, hiện tại khô lâu pháp bảo cũng không có, pháp bảo công kích đạo giai thượng phẩm trở lên của ngươi chỉ còn thanh phi kiếm này. Nếu ngươi còn pháp bảo đạo giai thượng phẩm trở lên, lúc trước tập trung đối phó ta thì đã dùng chứ không bao giờ nương tay, trừ phi đó pháp khí trân quý dùng là tiêu hao." Kích phát pháp bảo này đoạn Điếu Sa chân nhân thong thả kích phát kim đan, ngưng thành hình ngư ông, mặt mũi lạnh tanh bảo Ngụy Tác: "Nghe nói ngươi có thượng cổ Tuyệt diệt kim đan, bất quá ta có Ngư long linh hỏa võng để khắc chế pháp khí đó rồi dẫn nổ. Ta chưa từng gặp tu sĩ có cổ bảo như Tuyệt diệt kim đan, ngươi có hứng thì cứ lấy ra, giúp ta kiểm nghiệm pháp bảo này."
Trong tay Điếu Sa chân nhân đột nhiên bạch quang lóe lên, một ngọn trường tác bạch khí liễu nhiễu xuất hiện cạnh Ngụy Tác quấn lấy gã.
Ngọn roi trong suốt này toát lên long tức, cực kỳ bền chắc, chắc sử dụng gân của loại giao long nào đó luyện chế thành.
Pháp bảo này rõ ràng là thuấn di pháp bảo có thể trói buộc, Điếu Sa chân nhân cũng là Kim đan lưỡng trọng đại tu sĩ nhưng thủ đoạn còn hơn Diệp Linh, lúc đối địch cũng cẩn thận, giảo trá hơn.
Sợi trường tác quấ lấy Ngụy Tác, xiết chặt lại.
Cùng lúc, ô kim sắc trường đao của Điếu Sa chân nhân và kim đan hà quang ngưng thành hình ngư ông cũng đổ vào gã.
"À!"
Hoàn toàn chiếm thượng phong nhưng con ngươi Điếu Sa chân nhân lại co rút.
Ngụy Tác lại đứng im đợi chết, hoàn toàn không dùng phi kiếm cánh cửa và kim đan đón đỡ.
Điếu Sa chân nhân hiểu rõ, với thần thông của Ngụy Tác thì lão cùng lắm chỉ chiếm thượng phong, kéo dài thời gian chứ không giết được.
Lão định dốc hết khả năng cầm chân Ngụy Tác, đợi bọn Hoàng Nha Tử từ trong xông ra bao vây.
"Phù!"
Điếu Sa chân nhân còn đang kinh nghi bất định, trên mình Ngụy Tác thân thượng chợt ánh lên ngân hoàng sắc quang hoa, đón đỡ trường tác.
Cùng lúc, Ngụy Tác vẫn mặt mũi lạnh tanh dạng tử phất tay phải, một đạo hắc quang bắn ra, lại một đạo hồng quang từ đỉnh đạo hắc quang bắn ra.
"Cách!"
Điếu Sa chân nhân hồn rợn tóc gáy, hồng quang bắn vào, hình ngư ông do kim đan ngưng thành tan nát, ô kim sắc trường đao va chạm với phi kiếm cánh cửa không sao mà cũng mờ hẳn quang hoa, rõ ràng tổn thương.
Không hề dừng lại, phi kiếm cánh cửa và kim đan trực tiếp phá được thanh hắc sắc thủy khí từ cái giỏ trúc của Điếu Sa chân nhân, đập nát bản thể.
Phi kiếm cánh cửa và kim đan của gã giáng lên kim đan của Điếu Sa chân nhân!
"A!"
Như hai hành tinh kịch liệt chấn động, mọi lỗ chân lông của Điếu Sa chân nhân phun ra vô số huyết khí.
"Tính toán được lắm! Không ngờ ngươi còn có pháp bảo thế này! Pháp bảo này bản thể yếu ớt, chỉ biết công kích thẳng, tránh được là vô dụng nên ngươi không dám kích phát, phải đợi cơ hội ngạnh tiếp!"
"Nhưng ngươi vẫn sai một bước! Điếu sa ngư lâu của ta cũng là đạo giai thượng phẩm pháp bảo, phi kiếm và kim đan của ngươi thiếu một chút nữa mới khiến ta mất khống chế chân nguyên! Nên không giết được ta đâu!"
Cùng lúc, Điếu Sa chân nhân gầm lên, lam sắc hà quang từ kim đan rực lên, quấn quanh mình như muốn lao đi với tốc độ kinh nhân.
Điếu Sa chân nhân cũng hiểu, nếu đòn toàn lực của Ngụy Tác khiến lão không thể khống chế chân nguyên thì tiếp theo chỉ cà cách miễn cưỡng dùng kim đan đón đỡ, kim đan sẽ không ngừng bị oanh kích, chắc chắn mất mạng. Nhưng rõ ràng uy năng đòn Ngụy Tác tích tụ đã lâu còn thiếu một chút nữa mới đạt mức đó.
Nhưng hiểu rõ là một chuyện, thoát hay không là việc khác.
Ngụy Tác vẫn mặt mũi lạnh tanh khống chế phi kiếm cánh cửa và kim đan giáng vào Điếu Sa chân nhân, đồng thời quang hoa chói rực đột nhiên xuất hiện cạnh gã.
Pháp vương thái điệp!
Con bướm rực rõ vừa xuất hiện đã phun ra một mớ chất nhầy vào Điếu Sa chân nhân.
Tiếng rống của lão ngừng bặt, tỏ vẻ sợ hãi vô ngần.
Chất nhầy phun ra, thân thể lão đang bắn lùi chợt sững lại.
Vừa ngừng lại, phi kiếm cánh cửa và kim đan của Ngụy Tác lại oanh kích vào kim đan của lão.
Chỉ thiếu một tí! Vì toàn lực điều khiển kim đan, Ngụy Tác không thể đồng thời kích phát thái cổ hung hỏa uy năng kinh nhân, nhưng Pháp vương thái điệp lại là con bài quyết định giết được Điếu Sa chân nhân!
"Oành!"
Phi kiếm cánh cửa và kim đan của gã giáng xuống, phù văn trên kim đan của Điếu Sa chân nhân tan vỡ, thân thể như bị sét đanh, không khống chế được chân nguyên.
"Oành!"
Kim đan của Ngụy Tác lại giáng lên kim đan của Điếu Sa chân nhân còn phi kiếm cánh cửa lại chém vào thân thể lão, vốn không còn năng lực kháng cự.
Rõ ràng Ngụy Tác cố ý nương tay, phi kiếm cánh cửa chém nhẹ nhưng ngực Điếu Sa chân nhân cũng lõm vào.
Không hề ngừng tay, Ngụy Tác vung tay chụp lấy kim đan của Điếu Sa chân nhân đang mờ dần hà quang cùng trường tác trong veo, cả xích hồng sắc pháp bảo không còn bị khống chế, biến thành một cái xương cá dài. Gã vung tay, Thực huyết pháp đao chuẩn xác cắm vào ngực lão.
Ngụy Tác không hề dừng lại, đón lấy ô kim sắc trường đao đã hơi tổn hại và cái giỏ trúc nát thành mấy mảnh, rồi cuốn cả thi thể Điếu Sa chân nhân, lao vào động phủ.

Bình luận





Chi tiết truyện