chương 722/ 1287

Theo ghi chép, Động Hư bộ pháp của Thiên Bắc thần vương, Đông Hoang tổ sư Đông Như Lai có thể đi trên hư không, mười dặm chỉ trong một bước.
Nếu có được môn bất thế cường pháp này, thực lực của Ngụy Tác sẽ thêm một tầng.
Sắp lấy được nên gã thập phần kích động, mắt sáng lên.
"Đúng là thiển cân, chỉ một thuật pháp mà đã sáng mắt, viễn cổ siêu cấp đại năng có những môn độn pháp xuyên việt hư không, tích tắc là trăm dặm, nghìn dặm, so ra thì thế chả là gì." Linh Lung Thiên tỏ vẻ coi thường.
"Trăng trên trời có đẹp hơn nữa cũng không thơm như bánh bao trong tay." Ngụy Tác liếc tiểu nữ hài, "Làm người không nên tham quá."
"Ngươi bảo người khác không tham? Ta chưa gặp ai tham bằng ngươi." Tiểu nữ hài hỉ mũi.
"Cương nha muội, thật ra có giở trò gì không mà ta thấy Động Hư bộ pháp có vấn đề?" Chốc sau, kinh văn Động Hư bộ pháp được phiên dịch xong, chí cao điển tịch của Đông Hoang tông còn một nửa chưa phiên dịch, Ngụy Tác cảm giác được kinh văn này hoàn chỉnh, nhưng lại thấy không ổn vì gã đọc đi đọc lại, chỉ thấy thập phần huyền ảo, nhất thời khó lĩnh ngộ hàm nghĩa.
"Không gọi ta là Cương nha muội!" Tiểu nữ hài nổi giận: "Ngươi thiên tư ngu độn, năng lực lĩnh ngộ kém cỏi, ta không phiên sai câu nào, nếu sai sẽ bị thiên kiếp đánh chết."
"Gặp quỷ, môn thuật pháp này khó lĩnh ngộ thế hả?"
Ngụy Tác quan sát tiểu nữ hài thấy không giả, lẩm bẩm đoạn tiếp tục ngưng nốt những chữ còn lại.
"Đại hoang vấn đạo kinh... Tiểu tử, kinh văn này vô dụng với ngươi. Điển tịch Đông Hoang tông còn lại bao nhiêu? Chi bằng ngươi ngưng hết ra cho ta xem có gì không." Thấy gã ngưng tụ văn tự, tiểu nữ hài nói ngay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đại hoang vấn đạo kinh là gì?" Ngụy Tác hỏi.
"Đây là một môn công pháp, khác Phệ nhật quyết các của ngươi, định tụ lại kim đơn lần nữa hả?" Mãi không thấy thứ mình cần, tiểu nữ hài nóng lòng, nói năng cũng không khách khí.
"Cũng có thể. Còn thời gian nên cứ từng câu đã." Ngụy Tác thong thả, sánh với Thủy hoàng phệ nhật quyết tịnh liệt thì cũng là thiên cấp đỉnh giai công pháp, có điểm kinh nhân mà gã không thể tu luyện thì để cho bọn Hàn Vi Vi.
"Thiên địa kinh vĩ... Vạn vật quy kì..." Tiểu nữ hài như phát cuồng, sau cùng nén lại, phiên dịch từng câu.
"Huyền ảo quá!"
Chỉ hơn mười câu, Ngụy Tác đã cảm nhận được Đại hoang vấn đạo kinh huyền ảo phức tạp cỡ nào, còn hơn cả "Liệt khuyết tàn nguyệt", theo kinh văn, tựa hồ tu luyện công pháp này thì sẽ tụ lại trật tự thể nội nguyên khí và thiên địa nguyên khí, tương đương với tạo lại thiên địa pháp tắc vận chuyển.
"Vạn năm thọ nguyên! Tu luyện môn công pháp đó sẽ có vạn năm thọ nguyên?!" Trong kinh văn có câu "Thọ đạt vạn tái, vô thủy vô chung" khiến Ngụy Tác và lục bào lão đầu kinh hô.
"Yên tâm đi, vạn vật có được có mất." Tiểu nữ hài cười lạnh, "Đại hoang vấn đạo kinh còn có tên Đại hoang vô chung kinh, chỉ cần tu luyện đến thần huyền đích xác có vạn năm thọ nguyên, nhưng môn công pháp đó giúp cho nhục thân duy trì trạng thái hiện thời, già đi với tốc độ chậm gấp mười lần. Nguyên khí của công pháp này có thể khiến đối phương già đi, phối hợp cùng Động Hư bộ pháp, khi đén sát thì khiến đối phương từ hồng nhan hóa thành bạch cốt. Nhưng tu sĩ tu luyện môn công pháp đó, dù tu vi đến đâu thì thể nội chân nguyên và linh khí không thể tưới nhuần nhục thân, giúp nhục thân đề thăng. Nên tu sĩ tu luyện môn công pháp đó sẽ đình trệ nhục thân ở lúc tu luyện."
"Nhục thân của ngươi không tệ, có thể thử tu luyện công pháp đó, cùng lắm lại tụ kim đơn." Tiểu nữ hài có vẻ hào hứng, hừ lạnh chê bai.
"Lại có công pháp như thế..." Ngụy Tác và lục bào lão đầu cơ hồ đồng thời hít sâu.
Thanh tác ngân pháp trượng của gã từng có pháp châu khiến đối thủ tiêu hao thọ nguyên nhanh chóng, quả thật kinh nhân cực độ, gã và lục bào lão đầu hiểu rõ điều đó. Đại hoang vấn đạo kinh có thể tu thành nguyên khí này, phối hợp với Động Hư bộ pháp, khi áp sát đối phương thì ai cản được.
Công pháp này mang lại cho tu sĩ thọ nguyên kinh nhân, tu luyện công pháp thông thường đến Thần huyền cảnh cũng chỉ có thọ nguyên gần nghìn năm.
Nhưng môn công pháp đó cũng có nhược điểm, công pháp khác thì tu vi cao lên, nhục thân và sinh cơ càng lúc càng mạnh. Thần huyền đại năng dù không có tôi thể chi thì cả năm được thần huyền nguyên khí tưới nhuần, nhục thân cũng siêu phàm, sinh cơ mạnh mẽ, nhưng môn công pháp đó duy trì nhục thân tu sĩ ở lúc mới tu luyện, dù sau này tu vi kinh nhân cũng vậy, xáp lá cà dễn bị giết chết.
"Linh tộc nhục thân trời sinh đã siêu phàm, nên không coi là nhược điểm." Ngụy Tác nghĩ rằng công pháp có thể hạn chế vói tu sĩ thông thường vì Linh tộc e rằng vốn có nhục thân siêu đẳng.
Đối với tu sĩ thì đây là công pháp thiên về công kích, công mạnh thủ yếu.
Nhục thân của gã khả dĩ tu luyện môn công pháp đó, Thiên long quần tinh tôi thể thuật còn có thể tôi luyện nhục thân, tu luyện nhục thân càng kinh nhân bộ thì thọ nguyên càng cao, Thủy hoàng phệ nhật quyết cũng là vô thượng công pháp, bảo gã chuyển sang tu luyện môn công pháp đó thì không đời nào.
Nếu có một món pháp bảo phòng ngự kinh nhân để phối hợp, tu sĩ bình thường tu luyện công pháp này cũng không thành vấn đề.
"Tiếp tục..." Ngụy Tác thần sắc ngưng trọng, không ngừng ngưng ra kinh văn. Công pháp này là vô thượng cường pháp, vạn nhất lưu truyền đi, mọi tông môn sẽ đổ tới tranh đoạt.
"Đừng trách ta không nhắc, môn công pháp đó tuy chân nguyên và nguyên khí kinh nhân, nhưng cần lượng linh khí gấp nhiều lần phổ thông công pháp... Hoang tộc cũng biết môn công pháp đó, nên đừng có truyền ra, không thì vạn nhất Hoang tộc còn kẻ sống sót, với tu vi của ngươi chỉ có nước chết."
Tiểu nữ hài không hề khách khí nói thế đoạn tiếp tục phiên dịch kinh văn.
"Linh tộc cổ kinh sao lại khó hiểu thế?" Ngụy Tác thấy mỗi câu hàm chứa đạo lý vô cùng, liên quan đến thể nội khiếu vị và tinh thần nguyên khí, tiểu nữ hài không thể bịa ra, nhưng nhất thời không thể lĩnh ngộ hàm nghĩa kinh văn.
"Không có Như Lai thần mang?" Văn tự ít đi, Ngụy Tác khẳng định điển tịch của Đông Hoang tông không có Như Lai thần mang.
"Còn câu cuối." Đại hoang vấn đạo kinh chỉ còn một câu, điển tịch Đông Hoang tông chỉ còn lại câu này là hết, mắt Ngụy Tác ánh lên, ngưng thành năm chữ trong hơn mười chữ còn lại.
"Vân Linh..." Tiểu nữ hài vốn đã bực mình, càng lúc càng nóng lòng nhưng thấy mấy chữ này thì mắt nó ánh lên với vẻ không dám tin, kim sắc mục quang tụ thành quang trụ, thập phần kinh nhân. Nó nói xong hai chữ thì im bặt.
"Vân Linh? Tiếp theo còn ba chữ gì nữa?" Ngụy Tác biết là phi phàm, hỏi gặng.
"Đây là bí mật riêng, không liên can đến ngươi, ngươi không có quyền biết!" Tiểu nữ hài ngắt lời, nhe răng, "Còn mấy chữ nữa, ngưng mau!"
"Không được, sao ta biết đó có phải bí ẩn riêng của các ngươi không. Kinh văn do ta lấy được, ta phải biết nội dung. Nếu không liên quan đến ta thì ta đảm bảo coi như không thấy gì, lại thềm không nhắc đến với ai." Ngụy Tác bình tĩnh như thường lắc đầu, "Ngươi cho ta biết, ta sẽ ngưng nốt."
"Ngươi muốn chết hả! Mau ngưng tụ đi!"
"Ngươi giết được ta thì đã giết rồi, không lãng phí thời gian thế này."
"Ngươi!..."
"...!"
"Được rồi, cho ngươi biết năm chữ đó là Vân Linh Đại Thí Thiên!" Tiểu nữ hài kiên trì một chốc, gã không bỏ cuộc thì mắt nó phun lửa đáp.
"Vân Linh Đại Thí Thiên, là gì?" Ngụy Tác hỏi.
"Đại Thí Thiên là một siêu cấp đại năng, chưa thấy những chữ còn lại thì sao ta biết." Trong mắt tiểu nữ hài kim quang như kiếm, hận không thể xé tan Ngụy Tác.
Ngụy Tác mặc kệ mắt tiểu nữ hài phun lửa, đợi nó nói xong từng chữ là lại ngưng tiếp.
"Bất... Vu... Thế... Cửu... Trấn... Bảo... Hoang..."
"Vân Linh Đại Thí Thiên bất vu thế cửu trấn bảo hoang? Là gì?" Phiên dịch xong mấy chữ, Ngụy Tác và lục bào lão đầu ngẩn ra không hiểu.
"Ta cũng không biết, đến Vân Linh đại lục, ngươi giúp ta nghe ngóng tin tức, có khi sẽ hiểu được." Tiểu nữ hài không còn nóng lòng, kim quang trong mắt tan đi.
Nó và Ngụy Tác không ngừng bàn luận, cùng Lý Tả Ý liên tục đọ kinh văn, đến trước một Hoang cổ cự sơn âm khí trầm trầm trong đêm.
Đã đến ngoài Bắc Mang di tích.

Bình luận





Chi tiết truyện