chương 1038/ 1287

"Gì cơ... trong tay y lại có thứ này?"
Vu thần nữ cứng người, tuy không ngừng nhắc mình đừng tỏ ra khác lạ nhưng trong lòng quá chấn kinh.
Nàng ta không thể không chấn kinh!
Như Ngụy Tác nói, nếu nàng t không vào được Đăng Tiên tông, nếu cùng Hỏa Vực thần vương đấu với bọn Ngụy Tác tất nàng ta không để y đến tu sĩ Kim đơn nhất trọng như Hàn Vi Vi. Tu sĩ như nàng ta thì chỉ cần thần thức uy áp đủ khiến Hàn Vi Vi nhất thời khó mà phát động thuật pháp và pháp bảo.
Nhưng thanh sắc châu tử có thể ngăn được thần thức uy áp.
Cái bình màu là gì, là cực đạo tiên binh!
Toàn bộ thần uy của cực đạo tiên binh, dù Thần huyền ngũ trọng đại năng vị tất chống nổi. Một Kim đơn tu sĩ đột nhiên tung đòn như thế, nhắm vào ai trong bọn nàng ta thì cũng xong đời.
Đúng là tính toán đáng sợ, Vu thần nữ chợt thấy lạnh buốt xương tủy.
Nhưng rồi nàng ta chợt thấy mình may mắn khó tưởng tượng nổi.
May mắn là tính toan này bị nàng ta biết, vui mừng vì Ngụy Tác giao hết mấy thứ cho Hàn Vi Vi, cũng là cho nàng ta.
Ngay cả cái bình màu cũng rơi vào tay nàng ta!
"Không ngờ ngươi tính toán thế này, ta không ngờ tới đó." Vu thần nữ giả bộ kinh hỉ, không nhìn Ngụy Tác, thi thanh sắc châu tử và Đế tâm tinh quan lại, nói gạt đi.
"Đế tâm tinh quan còn bao nhiêu uy năng, ta không biết, chỉ chắc là còn một bộ phần uy năng, nhưng ta chưa dám thử, sợ tiêu hao hết." Ngụy Tác không phát hiện gì, bảo Vu thần nữ, "Hi vọng Đế tâm tinh quan đủ uy năng kích phát cái bình màu một lần, như thế đủ thay đổi chiến cục. Không biết ta cho nàng biết cách kích phát Đế tâm tinh quan chưa, chỉ cần dồn chân nguyên vào rồi dùng tâm thần điều khiển là được."
"Được, ta biết rồi." Vu thần nữ nhãn quang lóe lên, vốn đã định nắm chắc thời cơ sẽ đột nhiên phát động một đòn nhằm vào Ngụy Tác, ở cự ly này mà gã không đề phòng thì không thể tránh thoát. Nhưng giờ nàng ta do dự có nên đợi gã giao tiên binh rồi mới động thủ. Có vẻ cái bình màu còn trong tay Nguyên Âm lão tổ, dù giết Ngụy Tác thì đừng nói cái bình màu, ngay cả mọi thứ khác của gã, nàng ta cũng không lấy được.
"Không nên tham quá, ở lâu cùng y sẽ bị lộ, cứ theo kế hoạch, xem có được lợi gì nữa không, không được thì đi luôn hoặc nhân lúc người khác chưa tới mà xuất thủ đánh lén, giết y ngay!" Vu thần nữ chợt lạnh cõi lõng, tu sĩ thông thường đối diện tình hình này, tuyệt đối không ngăn được lòng tham, sẽ tìm cách lấy được tiên binh đã nhưng nàng ta thập phần quyết đoán, quyết định giết Ngụy Tác đã.
"Vợ ngoan mông cong, Cơ Nhã và Lưu lão đã giúp nàng, luyện chế một viên đơn dược để đề thăng uy năng đòn đánh đó." Cùng lúc, Ngụy Tác đột nhiên lấy ra một đơn bình, đưa cho nàng ta.
Vu thần nữ run lên, không vì Ngụy Tác còn tuyệt chiêu mà vì câu "Vợ ngoan" của gã..
"Hiện tại không nên lãng phí thời gian, luyện hóa viên đơn dược này không cần bao nhiêu thời gian, mau uống đi." Ngụy Tác giục.
Vu thần nữ nhãn quang lóe lên, không nói gì mà gật đầu, trực tiếp lấy đơn dược ra.
Viên đơn tron bạch sắc đơn bình màu vàng nhạt, cỡ trứng chim câu, có đường vân nhỏ xíu, nhưng rất nặng, có mùi thơm lạ lùng như mùi rượu.
"Hiện tại không phải thời cơ động thủ, luyện hóa xong viên đơn dược này, chưa biết chừng y sẽ bảo ta thi pháp để xem tu vi đề thăng thế nào, lúc đó ta tung đòn thì y tất không phòng bị." Vu thần nữ bóp đơn dược, tính toán kỹ rồi nuốt luôn.
Viên đơn dược không tầm thường, Ngụy Tác nói là là có thể đề thăng uy năng xuất thủ, dù nàng ta tu vi Thần huyền tứ trọng tất cũng có lợi, hơn nữa Man thiên cổ phù cực kỳ huyền diệu, không vì tu vi hơi đề thăng mà có khí tức hơi lạ.
"Thật ra là đơn dược gì, dược lực lại mãnh liệt như thế?"
Vu thần nữ nuốt đạm kim sắc đơn dược xong thì thấy dược lực lạnh buốt như nươc triều sâng lên, thấm vào mỗi ngóc ngách thân thể.
Đạm kim sắc đơn dược tạo cảm giác như một vì sao, từng lớp vỏ tan đi, nổ tung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Chát!"
Cơ hồ đồng thời, Vu thần nữ cảm thấy dược lực như lãnh điện thấm vào khí huyết và chân nguyên.
Chân nguyên và khí huyết như đông lại.
"A!"
Nàng ta run từng lỗ chân lông, cơ hồ tất cả đều cứng lại, chân nguyên không thể lưu chuyển, không thể thi pháp.
Cơ hồ ý thức được nguy cơ, nàng ta định vận chân nguyên, toàn lực tung đòn.
Nhưng nguyên khí còn lại ở thể nội với tốc độ kinh nhân co lại.
"Sao lại thế này!"
Nguyên khí đó lưu động kịch liệt, thậm chí dấy động một phần khí huyết và chân nguyên, khiến nàng ta khó mà thi pháp.
Cùng lúc, Ngụy Tác đột nhiên phát ra mấy đạo quang hoa vào thể nội nàng ta.
Nàng ta cứng lại!
Mấy đạo quang hoa của Ngụy Tác là một môn cấm chế, vốn không đủ chế trụ nàng ta nhưng lần này lại cấm cố được một phần chân nguyên và khí huyết, khiến nàng ta bị dược lực đông cứng. Ngụy Tác không hiểu dùng bí thuật gì, phát ra mấy đạo quang hoa mà không hề có nguyên khí dao động, nàng ta không nhận ra dấu hiệu gì!
Nàng ta bất động, không thể mở miệng nói, chỉ biết kêu lên ô ô kinh hãi.
Vu thần nữ kinh hãi cực độ, lẽ nào Man thiên cổ phù cả chân tiên không nhìn thấu và đối phương lại nhận ra nên bày kế chế trụ?
"Vợ ngoan mông cong, đừng sợ. Ta chế trụ nàng vì nàng hơi dùng chân nguyên tương kháng cự là sẽ ảnh hưởng đến dược lực, sẽ ngăn cản âm nguyên lưu động, dễ tích tụ trong kinh mạch, nguy hiểm cho thân thể." Ngụy Tác mỉm cười nói.
"Không phát hiện? Chỉ để dược lực phát huy?" Vu thần nữ ngừng kêu, chợt thắt lòng: "Âm nguyên?"
"Lưu lão tuy cứng cổ nhưng về đơn đạo quả không ai sánh được, chủ ý như thế cũng nghĩ ra." Ngụy Tác lại nói, "Xá nữ bồi nguyên đơn này không chỉ tăng thêm âm nguyên cho nàng mà ông ta đã thay đổi công thức, khiến âm nguyên tụ vào một nơi, thập phần ngưng tụ, sẽ kéo dài thời gian song tu... Vốn ta thấy Huyền sát âm khí phải đợi khi kim đơn của nàng đột phá tiếp thì mới có thể đề thăng, không ngờ ông ta lại nghĩ ra cách này. Sau lần song tu này, uy năng Huyền sát quỷ trảo của ta e không chỉ bán tiên giai, hàn đơn cũng nàng tất cũng đạt bán tiên giai. Huyền sát quỷ trảo của ta cộng với nhục thân thì rất có thể chống nổi pháp vực uy năng của Thần huyền tứ trọng."
"Cái gì, song tu!"
Ô ô ô ô! Vu thần nữ trợn mắt như rách mí, không ngừng kinh hãi kêu lên ô ô.
...
"Không thấy nguyên khí biến hóa kịch liệt, Vu đạo hữu không bị phát hiện, đang tìm cơ hội."
Cùng lúc, trên tầng mây ở một hoang nguyên, Hỏa Vực thần vương, A Tỳ thần quân và Trạm Đài Linh Lan đang đứng cạnh nhau, trừ ra còn hai đại năng ràn rạt thần huyền khí tức.
Một người cũng mặc hắc sắc đại bào như Hỏa Vực thần vương, thập phần thần bí, người còn lại là một thanh niên mặc kim nhan sắc ngọc y chắp tay sau lưng, thập phần cao ngạo, quan mình có hơn vạn kim sắc thần hoàng quang ảnh, khí thế hùng hậu cực độ.
Thanh niên là Vạn Hoàng cung Vạn Hoàng công tử Đồng Bất Cố.
Nghe Hỏa Vực thần vương nói, Vạn Hoàng công tử cười đắc ý: "Với thần thông của A Vu, lẻn vào sao có thể bị phát hiện. Xem ra trận chiến ngày mai đã xong."
Bọn Hỏa Vực thần vương gật đầu, Vạn Hoàng công tử nhếch môi cười tà quái, "A Vu... nàng đúng là khiến ta mê mẩn, ta chỉ muốn gặp nàng để..."

"Vợ ngoan mông cong, nàng thật khiến ta mê mẩn... Nhiều lần thế rồi, mỗi lần thấy mông nàng là ta lại không nén được... tiếc là thời gian không nhiều, ta phải xem có lĩnh ngộ và ngưng luyện thêm thần văn... Bất quá qua được lần này, phải song tu thêm mấy lần bù lại..." Cùng lúc, trong của tĩnh thất Ngụy Tác và Vu thần nữ, Vu thần nữ tròn mắt kinh hãi, tay Ngụy Tác lần vào áo àng ta, mò xuống cặp mông.

Bình luận





Chi tiết truyện