chương 1155/ 1287

"Vương Vô Nhất, các hạ kích phát cổ phù này ra tìm bọn Trưởng Tôn Cảnh xem đã đưa pháp khí bố trí "Định đỉnh tứ phương" đến chưa, nếu rồi thì mang vào. Bảo họ là Trưởng Tôn tiền bối không còn, nhưng tình huống không sao, không cần vào."
Trưởng Tôn thế gia lão tổ không còn, Ngụy Tác đứng lặng một lúc rồi đưa hai cổ phù cho Vương Vô Nhất.
Cổ phù có thể rạch hắc sắc quang khung này thì lúc gã và Trưởng Tôn thế gia lão tổ vào đã chỉ còn ba tấm, dùng mất một rồi thì chỉ còn lại hai cho Vương Vô Nhất ra vào.
Coi như gã không thể ra vào nữa, trừ phi phát động thiên kiếp phá tan hắc sắc quang khung.
Gã không ra vì không ai dám chắc các Hoang tộc đại năng lúc nào xông ra, vạn nhất lúc gã đi mà chúng xông ra thì tình thế rất phức tạp.
Vương Vô Nhất vừa đi, Ngụy Tác lại bố trí cấm chế.
Thoáng sau, hắc sắc quang khung vang khẽ, Vương Vô Nhất lại đi vào.
"Ngụy đạo hữu, pháp khí Định đỉnh tứ phương đã đưa tới, trừ ra còn không ít thủy hệ yêu đơn và linh đơn." Vương Vô Nhất đưa mấy nạp bảo nang cho gã.
"Được!"
Ngụy Tác mục quang hơi lóe lên, mở một nạp bảo nang ra, bảo đỉnh bằng năm, sáu người bay lên.
Bảo đỉnh khắc đầy phù điêu phù văn, cùng tinh thạch các màu.
Trừ ra còn năm mươi tinh trụ cỡ một thước bay lên.
"Cả ba theo cách này mà bố trí đại cấm." Liếc qua các pháp khí, Ngụy Tác đưa phương pháp bố trí "Định đỉnh tứ phương" đại cấm cho bọn Vương Vô Nhất.
Tất cả gật đầu, nhanh chóng vào việc.
"Định đỉnh tứ phương" đại cấm khó ở chỗ luyện chế pháp khí, xong rồi thì tương đương với trận kỳ, cứ theo phương vị và cự ly xác định mà bố trí thì sẽ xong. Với Vương Vô Nhất thì rất dễ, không đầy nửa canh giờ là xong xuôi.
...
"Tiểu tử này giở trò gì!"
"Còn có người ra vào, lẽ nào y định dùng cấm chế đối phó chúng ta?"
"Không cần lo, tu đạo giới hiện tại không có cả chân tiên, cấm chế của y tối đa sẽ bị uy năng cấm chế của chúng ta phản kích, không thể động đến uy năng tòa điện này."
Trong khi bọn Ngụy Tác liên tục bố trí cấm chế, Hoang tộc đại năng trong tử đồng cổ bàn luận.
Nếu bọn Trưởng Tôn Cảnh và Ngụy Tác nhìn thấy tình hình trong điện thì càng giật mình.
Giống như trong khoang thuyền, thạch quan được khảm trên vách, gồm tới hai tầng, nhiều hơn bọn Ngụy Tác dự tính, tới hơn hai trăm cái.
Trừ Hoang tộc còn sinh cơ thì trong quan tài đá còn không ít thi thể Hoang tộc đại năng, tỷ lệ chừng ngang nhau.
Tuyệt đại đa số thi thể Hoang tộc đại năng đều tan nát, toàn thân như thần thiết nhưng đầy vết thương đáng sợ, có những thi thể nát đầu, trên mình là vô số vết thủng, thậm chí chỉ còn một phần ba thân người.
Trong số khoảng một trăm Hoang tộc đại năng còn sinh cơ, có tới hơn bảy mươi rời thạch quan, xếp bằng dưới đất.
Tứ tí hoang tộc đại năng đang thi pháp, lam sắc thần dược còn cỡ nửa nắm tay.
Thương thế của gần trăm Hoang tộc đại năng có khả năng sống lại cũng cực kỳ đáng sợ, có người bị nát thành mấy mảnh, có người bị xuyên tâm mạch, có người nát đầu. Có người còn có nguyên khí lấp lóe, uy năng bị đối phương giáng vào đến giờ chưa tan.
Những Hoang tộc đại năng còn sống và số thi thể thể hiện trận chiến khi xưa thảm liệt cỡ nào, đồng thời thể hiện rõ sinh cơ và thần thông của Hoang tộc cỡ nào.
Ngụy Tác không hề biết gì, nếu thấy cảnh tượng trong điện thì điều may mắn nhất là các đại năng trong đó không quá cao cấp, tu vi tối cao là Bát tí Hoang tộc đại năng, trừ ra chỉ còn Lục tí hoang tộc đại năng, hơn nữa Bát tí Hoang tộc đại năng xuất thủ thì có vẻ không xong, thân thể đã khô tựa hồ bé hơn một chút.
Định đỉnh tứ phương đại cấm bố trí xong, Ngụy Tác lại bỏ nửa ngày bố trí một pháp trận phòng ngự, rồi xếp bằng sau cổ điện.
Đã bố trí hết những pháp trận hữu dụng trong Chân linh cấm kinh, số còn lại hoặc không đủ uy năng hoặc cần ít nhất chân tiên tu vi mới bố trí được.
Hiện tại coi như mọi thứ chuẩn bị xong, tiếp theo cần lợi dụng Vạn cổ thánh vương kinh khắc thần văn, đề thăng nhục thân tu vi, rồi đợi thời cơ dẫn động thiên kiếp.
Cộng thêm sáu dải Trưởng Tôn thế gia tìm được, tám dải mà Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ hiến lên, Ngụy Tác hiện có đến ba mươi mốt đại đạo thần. Khắc được càng nhiều, tỷ lệ chống lại thiên kiếp càng lớn.
"Ngụy đại ca thế nào rồi?" Trưởng Tôn Tiểu Như hỏi.
Từ lúc Vương Vô Nhất ra rồi vào, thiếu nữ coi Ngụy Tác là thần tượng này cứ mỗi canh giờ lại hỏi thế.
Hắc sắc quang khung trầm mặc, pháp kính của Trưởng Tôn thế gia toàn là ánh sáng mờ ảo, không thấy được cảnh tượng.
Bọn Hoàng Đạo Quân mỗi lần nghe thấy thế lại cười khổ.
Ai cũng khẩn trương, nhưng ai cũng biết lúc này chỉ mình Ngụy Tác có thể xử lý.
Ai cũng biết Ngụy Tác hiện đang đùa với lửa trong thùng dầu, cách nghĩ của gã rất rõ là kéo dài thời gian, không chỉ có thể dùng Vạn cổ thánh vương kinh khắc thêm thần văn mà còn khiến các Hoang tộc đại năng khôi phục thêm thực lực, có thêm sức chống lại thiên kiếp. Nhưng làm thế cực kỳ nguy hiểm, vạn nhất các Hoang tộc đại năng có ai đó triệt để khôi phục thì thần thông sẽ không thể tưởng tượng nổi, ít nhất Bát tí Hoang tộc đại năng là không ai địch được.
Hiện tại Ngụy Tác đang đánh cược, xem các Hoang tộc đại năng có dễ dàng khôi phục không, xem họ có hiếu kỳ với truyền thừa của gã, muốn qua gã mà biết về Linh tộc nên dù khôi phục thì động thủ cũng không giết gã mà sẽ bắt sống.
Trong vụ đánh cược lạnh sống lưng này, Ngụy Tác còn có thể lợi dụng Vạn cổ thánh vương kinh nhập thần văn, quả khiến bọn Hoàng Đạo Quân thập phần thán phục.
Thì gian cứ trôi đi...
"Ta được rồi, ra tóm tiểu tử đó!" Trong cổ điện vang lên giọng nói giận dữ, một Hoang tộc đại năng ngự bị nứt đứng lên, nghiến răng.
Hoang tộc đại năng này cao năm trượng, huyết nhục như đã trọng sinh tựa lam sắc tinh thiết, y có bốn tay, lưng có hai bọc nhô lên, như thể là đôi cánh hoặc hai tay sắp mọc. Y rực hắc quang, khí tức hơn hẳn Tứ tí hoang tộc đại năng.
Tứ tí hoang tộc đại năng cũng đang xếp bằng điều tức, mọi Hoang tộc đại năng còn sống đều rời thạch quan, hơn trăm người xếp bằng dưới đất. Tứ tí hoang tộc đại năng tựa hồ hao tổn quá độ nên không thể thi pháp, lam sắc thần dược chưa hao hết, còn chừng cỡ trứng chim câu.
"Ta cũng có thể xuất thủ, chúng ta cùng ra, tiểu tử đó không thể chạy thoát." Một giọng the thé vang lên, là một tu sĩ đại năng nhỏ thó, mặc hoàng sắc pháp y kiểu văn sĩ, đầu tóc trắng ngần, mặt như khô lâu, huyết nhục tan hết, trông không khác nào lão quỷ. Đại năng này hiện rõ chân tiên khí tức, thời đỉnh cao ít nhất cũng là chân tiên.
"Đừng vội..." Bát tí Hoang tộc đại năng quát ngăn, "Hiện tại còn hơn nửa tộc nhân cực kỳ hư nhược, nếu triệt đi cấm chế, bị uy năng chấn động thì ít nhất một phần ba chúng ta mất mạng, đợi thêm chút nữa đi, khi chúng ta xuất thế, dù y chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát được."
"Được!" Hoang tộc đại năng cao lớn là văn sĩ lão quỷ hung hãn nhìn ra ngoài rồi xếp bằng tiếp.
"Được rồi..."
Không biết bao lâu sau, Bát tí Hoang tộc đại năng lên tiếng. "Oành!" Cổ điện như nổ tung, hơn bảy mươi Hoang tộc đại năng đứng dậy.
Ma uy vô cùng vô tận cùng ma khí như nước triều chấn động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Từng thân ảnh cao lớn đứng đó như viễn cổ ma thần trở về.
Gần ba mươi Hoang tộc đại năng khác vẫn chưa thể hành động nhưng mắt rực ma quang, khác nào sét nổ trên không, tiếng gầm trầm trầm vang vọng.
"Sáu, bảy vạn năm sau, chúng ta lại sống lại."
"Hiện tại thiên địa đã khác, không ai ngăn được Hoang tộc, thời đại của chúng ta bắt đầu."
Bát tí Hoang tộc đại năng cất giọng già nua, Lục tí hoang tộc đại năng vung tay, hồng quang dồn vào một pháp trận trong điện.
Lam sắc thần văn tan đi, các Hoang tộc đại năng kích động gào lên.
"Chát!"
Đồng thời, Ngụy Tác xếp bằng trong điện cũng mở bừng mắt đứng dậy, mắt như có lãnh điện găm vào hư không.
So với trước, gã như có thêm vô số đạo khí tức huyền diệu, đứng dậy là khí tức kiên nghị và quả quyết như lợi kiếm bắn ra.
"Các vị lão quái, đa tạ các vị đợi sáu, bảy vạn năm nay, kịch hay bắt đầu rồi!"
Nói với cổ điện đoạn tiếng nổ vang lên, thủy linh nguyên khí chấn tan Thiên nguyên thần đơn, chảy vào thể nội gã.
"Kia là..."
Ở ngoài hắc sắc thương khung, bọn Trưởng Tôn Cảnh cả kinh!

Bình luận





Chi tiết truyện