chương 78/ 1287

Lại hỏi mua của Điền chưởng quỹ định một khối Thiên luyện ngân để thử uy lực pháp bảo xong xuôi, Ngụy Tác mới ra khỏi Kim Ngọc các.
Giao dịch với Điền chưởng quỹ lần này cả hai đều vui vẻ, vì đợi khi khi gom Thanh giáp trùng đơn sẽ đưa cùng cả Thiên luyện ngân gã cần đến cho gã, hiện trong túi gã có tới ba vạn năm nghìn hơn chín trăm viên hạ phẩm linh thạch. Dù một tu sĩ Chu thiên cảnh tam tứ trọng có ngần ấy linh thạch cũng khiến người ta kinh ngạc, còn gã mới chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng.
Ra khỏi Kim Ngọc các, Ngụy Tác dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù.
Đằng nào gã đã chuẩn bị xong danh sách mọi thứ, sớm giao cho Nam Cung Vũ Tinh coi như xong một tâm sự.
Nhưng gã không đến chỗ công cáo bài lớn nhất mà đi qua thành bắc tập thị, về chỗ ở.
Gã biết lần này bọn Văn Đạo Các còn nhiều kẻ thoát thân, nếu gã bị chú ý sẽ gặp nguy hiểm, có thể kín đáo thì cứ kín đáo, chỗ gã và Nam Cung Vũ Tinh gặp nhau đã đôi thành phía ngoài chỗ gã ở. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cho rằng Nam Cung Vũ Tinh không nhanh như mình, lúc đi qua Nhất Tâm điện được Thiên Nhất môn chuyên dụng để quản lý việc thuê chỗ ở, gã liền ghé vào.
Nhất Tâm điện trống trơn, không có tu sĩ nào khác, chỉ hai đệ tử Thiên Nhất môn vẫn thế, vẫn hai kẻ một gầy một béo cực kỳ hám lợi.
"Vị huynh đài này đến Nhất Tâm điện có việc gì chăng?" Bất quá hai đệ tử Thiên Nhất môn tu vi Thần hải cảnh tam trọng này không nhận ra Ngụy Tác, đệ tử mặt dài nhọn, trông thập phần tinh minh nghênh đón, hỏi gã luôn.
Ngụy Tác hỏi: "Tại hạ muốn hỏi chỗ ở tại thành bắc chia thành chia thành bao nhiêu cấp, có gì khác biệt, giá là bao nhiêu linh thạch?"
"Chắc ngươi muốn thuê chỗ ở?" Ánh mắt đệ tử Thiên Nhất môn nhìn vào tấm pháp y xám xịt của gã thầm nghĩ, bĩu môi không đáp mà hỏi lại, "các hạ định thuê chỗ ở giá bao nhiêu?"
Ngụy Tác thản nhiên lấy linh thạch đại ra, đổ xuống một chút, "Mỗ thấy linh thạch không thành vấn đề, quan trọng là chỗ ở thế nào."
Đệ tử Thiên Nhất mặt dài cùng đồng bạn béo lùn chuyển ánh mắt từ khinh thị sang trợn tròn xoe.
Ngụy Tác tùy tiện đổ ra hơn ba mươi viên thượng phẩm linh thạch! Tức là hơn ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch, hơn nữa trong linh thạch đại của gã tựa hồ còn nhiều linh thạch loại khác.
"Vị huynh đài này, nơi ở tại thành bắc tốt nhất trong toàn Linh Nhạc thành." Trong tích tắc, cả hai đệ tử Thiên Nhất môn đổi ngay thái độ thành xun xoe, tranh nhau giới thiệu, "Chỗ ở được Thiên Nhất môn phân thành thiên địa huyền hoàng như phân chia công pháp. Hoàng cấp thường chỉ có tĩnh thất tu luyện, huyền cấp có tiểu viện độc lập, địa giai đều bố trí linh điền hoặc địa hỏa lô phòng, có cả cấm chế phòng hộ, tuy nhiên uy năng cấm chế không mạnh nhưng có kẻ nào phá hoại thì đệ tử tuần sơn của Thiên Nhất môn sẽ phát hiện ngay, thiên cấp ở vị trí tối cao, sát với sơn môn Thiên Nhất môn, trực tiếp có đệ tử tuần sơn bảo vệ, ra vào đều do đệ tử Thiên Nhất môn kiểm nghiệm ngọc bài. Hơn nữa trừ đơn thất, luyện khí thất, linh điền đều cao cấp hơn địa giai còn có bố trí đặc biệt tùy theo công pháp tu luyện, ví như có nham tương trì phòng cho ngươi tu luyện hỏa hệ công pháp, hàn ngọc cho người tu luyện băng hệ công pháp. Nơi ở thiên cấp có hoàn cảnh ưu việt, đại đa số có linh hoa viên, ôn tuyền trì. Ôn tuyền trì có thể cải thiện phần nào thể chất, Thanh tâm hoa trồng trên bờ khiến tâm thần người ta thanh tĩnh, bớt đi mệt mỏi."
"Không phải chứ, có cả ôn tuyền trì?" Vốn chỉ định hỏi qua loa, nghe vậy thì Ngụy Tác cũng hơi ngứa ngáy.
Dù hiện tại khi luyện phù luyện đơn xong, toàn thân đầm đìa mồ hôi, gã cũng chỉ dùng nước lạnh tắm qua loa, nếu tu luyện xong mà có ôn tuyền trì rũ sạch mồ hôi thì nghĩ thôi cũng dễ chịu.
"Có những chỗ ở thiên cấp còn bố trí linh quả viên, bốn mùa trong năm đều có hoa quả rất ngon." Đệ tử Thiên Nhất môn mặt dài bổ dung.
Vừa ăn trái cây vừa ngâm ôn tuyền, thật sự quá thoải mái. Ngụy Tác không nén được lên tiếng hỏi: "Nếu chỗ có địa hỏa lô phòng, có cả ôn tuyền trì và linh quả viên, một tháng tốn bao nhiêu linh thạch?"
Đệ tử Thiên Nhất môn này xun xoe: "Nếu chỉ thế, không có yêu cầu đặc biệt thì ba trăm viên hạ phẩm linh thạch một tháng."
"Ba trăm viên hạ phẩm linh thạch?" Ngụy Tác nuốt nước bọt ừng ực. Tu sĩ Thần hải cảnh tam tứ trọng thường tiết kiệm từng viên linh thạch, mỗi tháng bớt ra mười mấy viên hạ phẩm linh thạch đã khá lắm rồi. Ngụy Tác hiện tại thuê chỗ có linh điền cũng chỉ tám mươi viên hạ phẩm linh thạch mỗi tháng, ba trăm viên hạ phẩm linh thạch quả thật có phần hơi kinh nhân.
Bất quá nghĩ đến việc dùng Thanh giáp trùng đơn luyện Bổ thiên đơn không khác gì đốt linh thạch, gã vì quá ngứa ngáy trong lòng, quyết định thuê một tháng khai nhãn giới rồi tính.
"Vậy ta lấy một chỗ như thế, nếu không thích thì đổi sau." Ngụy Tác lên mặt nói với hai tu sĩ Thiên Nhất môn.
"Tiền bối, mời!"
Hai đệ tử Thiên Nhất môn càng xun xoe với gã, đoán rằng gã là nhân vật cực kỳ có hậu đài. Gã trả linh thạch xong, nhận thông hành ngọc phù xong, cả hai còn cung kính đưa ra tận ngoài Nhất Tâm điện, xưng hô cùng từ huynh đài biến thành tiền bối.
"Có linh thạch thật dễ chịu!" Việc này khiến gã ra khỏi điện, không nén được bật lên tiếng cảm khái.
Hiện tại gã có hai chỗ ở, có thể tùy tiện ở một nơi, để trống một nơi.
"Nam Cung Vũ Tinh?"
Về chỗ ở địa cấp trú sở, Ngụy Tác ngẩn người, Nam Cung Vũ Tinh mặc bạch sắc trường bào như hôm dự phách mại hội của Kim Ngọc các đang đợi sẵn.
"Sao ngươi đến nhanh thế?" Gã rảo bước nhanh đến hỏi.
Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười: "Trước đây không bảo ngươi, ta ở chỗ này."
"Ngươi cũng ở đây?" Ngụy Tác há hốc miệng, không khép lại được.
"Có gì lạ đâu?" Nam Cung Vũ Tinh trợn tròng trắng nhìn gã, "Ít nhất một phần ba tu sĩ Linh Nhạc thành đều ở đây. Đại bộ phận người của Thiết Sách chỉ ở đây, có điều không xa xỉ như ngươi, chỉ ở chỗ hoàng cấp bình thường mà thôi."
"Xa xỉ hả?" Ngụy Tác cười hắc hắc, "Chi bằng ngươi dọn qua chỗ ta mà ở?"
"Dẻo mỏ, không thể nghiêm chỉnh một chút hả." Nam Cung Vũ Tinh cắn môi, "lại dám trêu thư thư."
"Thư thư? Từ lúc nào ngươi thành thư thư của ta. Tại phách mại hội ta còn gọi ngươi là Nam Cung Vũ Tinh muội muội."
"Ta hơn ba mươi rồi." Nam Cung Vũ Tinh nhìn gã: "Luận tuổi tác thì hơn người hơn mười tuổi, đương nhiên là thư thư rồi."
Ngụy Tác lắc đầu, "Đối với tu sĩ chúng ta, tuổi tác là cái gì, tu đạo giới thiếu gì nữ tu vài ba trăm tuổi song tu với nam tu mười mấy tuổi."
"Ta thừa nhận ngươi nói có lý, nếu ngươi nghiêm túc, ta sẽ cân nhắc xem sao." Nam Cung Vũ Tinh nói với gã: "Bất quá ngươi còn chưa đến những nơi khác ở Thiên Huyền đại lục để hiểu đời, ta e tương lai ngươi sẽ hối hận."
"Được rồi, ngươi nghiêm túc là ta lại sợ." Ngụy Tác vò đầu bứt tai, "Kỳ thực chỗ này của ta thật sự có thể nhường cho ngươi, ta vừa thuê một chỗ ở thiên cấp."
"Chỗ ở thiên cấp?" Nam Cung Vũ Tinh hơi ngẩn ra, khẽ nhíu mày, "Ngụy Tác, ta biết mấy lần này ngươi thu hoạch không tệ, nhưng đối với tán tu chúng ta, kiếm linh thạch còn phải dựa vào vận khí, có thể lần này được nhiều nhưng rất lâu sau đó vận khí săn yêu thú không tót, tiêu hao pháp khí mà không săn được yêu thú, kiếm không nổi bao nhiêu linh thạch đâu. Nên lúc có nhiều cũng không nên vung vít."
"Được rồi được rồi, ngươi nói thế không giống thư thư của ta mà giống mẹ ta hơn. Ta chỉ thuê một tháng xem chỗ ở thiên cấp có linh tuyền trì và linh quả viên thật ra thé nào." Ngụy Tác nhăn nhó, gã biết Nam Cung Vũ Tinh không rõ gã có bảo bối là lục bào lão đầu, đối với thì tốc độ kiếm linh thạch luôn được bảo đảm.
"Được thôi." Thấy gã có vẻ cầu xin, Nam Cung Vũ Tinh cũng không làm căng: "Những thứ đó ngươi đã liệt kê đủ chưa?"
"Ghi đủ hết trong này." Ngụy Tác đưa một quyển da dê cho nàng, hỏi: "Các vị lần ra manh mối chưa."
"Kẻ đó không nói sai." Nam Cung Vũ Tinh đạáp: "Bất quá từ hôi sam tu sĩ đào tẩu tên Lưu Trung Chu, bọn ta tra được có kẻ có lẽ liên quan đến một tổ chức là Hắc Sát ở Thất Tinh thành."
Ngụy Tác hiếu kỳ hỏi: "Hắc Sát? Là tổ chức thế nào?"
"Là tổ chức chuyên nhận linh thạch rồi giết ai đó cho người ta. Nhưng tổ chức này không có mâu thuẫn gì với Thiết Sách, nên đứng sau chắc chắn có kẻ nào đó, bọn ta chỉ còn cách từ từ điều tra." Nam Cung Vũ Tinh nói với gã: "Thời gian này ngươi nên cẩn thận, không có việc gì thì không nên rời Linh Nhạc thành, đợi khi bọn ta điều tra xong sẽ an toàn hơn."
"Biết rồi." Ngụy Tác gật đầu, hiện tại tha gã có một mớ linh thạch, vốn định bế quan luyện Bổ thiên đơn, căn bản không định rời Linh Nhạc thành.
"Cho ngươi." Thấy gã, Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười, đưa cho một cái túi da đen.
Ngụy Tác sững sờ, "Là cái gì vậy?"
Nam Cung Vũ Tinh đạo: "Trong đó là Xung thiên diễm của Thiết Sách. Nếu vạn nhất ngươi gặp nguy hiểm ở gần Linh Nhạc thành, kích phát Xung thiên diễm thì gần đó mà có người của Thiết Sách, sẽ lập tức đến cứu viện. Đây là Thiết Sách nợ ngươi, không cần khách khí. Ngươi cho Liễu Ngũ một đôi ô trảo, y áy náy nên tặng ngươi vật này, nói sau này có lẽ ngươi sẽ dùng đến. Ta lấy Lưu huỳnh phi nhận của ngươi, tạm thời không có gì tốt cho ngươi, đừng nghĩ là ta keo kiệt."
"Không có gì tốt thì để ta hôn một lần là được rồi." Ngụy Tác cười hắc hắc. Lúc trước gã ngại không đòi hai người, không ngờ Liễu Ngũ còn tặng một vật, quả thật là thu hoạch ngoài ý muốn.
Nam Cung Vũ Tinh hình như có nghe gã nói nhưng không rõ, hỏi lại, "Ngươi nói gì hả?"
"A?" Ngụy Tác vội bảo: "Không có gì, ta bảo là ngươi không coi ta nhỏ nhen là may rồi, sao ta dám bảo ngươi keo kiệt. Liễu Ngũ huynh đệ khách khí quá, tặng ta gì vậy?"
"Ta còn phải giao thứ này cho Nạp Lan Băng điều tra, Liễu Ngũ tặng gì thì ngươi tự xem đi." Nam Cung Vũ Tinh liếc gã, "không có gì thì ta đi đây."
"Được thôi." Ngụy Tác còn hơi chột dạ nên không nói gì, nhưng Nam Cung Vũ Tinh đi được một đoạn, nhìn theo bóng nàng đầy quyến rũ, gã chợt mỉm cười nhăn nhỏ gọi: "Nam Cung Vũ Tinh, ta lại đấu giá mấy món, lần tới ngươi có rỗi để đi cùng ta không?"
"Để xem đã." Nam Cung Vũ Tinh không ngoái lại, xua xua tay.
"Nam Cung Vũ Tinh, rỗi thì đến chỗ ta chơi, ngâm suối nóng, thuê thì thuê rồi, không ngâm thật lãng phí."
"Được." Lần này Nam Cung Vũ Tinh quay đầu lại mỉm cười, "Rỗi thì chưa biết chừng sẽ tới."
"Oa!" Câu trả lời cùng cùng việc Nam Cung Vũ Tinh ngoái lại tuyệt đối vượt ngoài ý liệu của gã khiến gã há hốc miệng.
Thân thể như Nam Cung Vũ Tinh thế này... nàng ta sẽ mặc gì cùng ngâm suối nóng với gã nhỉ?
Gã há miệng hồi lâu không khép lại được, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
"Lão lưu manh! Ngươi quả nhiên là lão lưu manh vô sỉ!" Nhưng bóng Nam Cung Vũ Tinh vừa khuất khỏi thị tuyến gã, miệng gã còn chưa khép lại thì một giọng nói lảnh lót đột nhiên vang lên.

Bình luận





Chi tiết truyện