chương 609/ 1287

Lý Tả Ý rõ ràng đã kiệt quệ, tuy không ngừng lướt đi nhưng tốc độ và uy thế không còn đáng sợ.
Thân ngoại linh khí ngưng thành dãy núi, lúc hiện ra là chực đổ sụp ngay.
Bọn Ngụy Tác tuy chỉ sử dụng phi độn pháp bảo bình thường nhưng vẫn bắt kịp Lý Tả Ý, chỉ vì uy năng Liệt khuyết tàn nguyệt quá đáng sợ, không hiểu y đang điên nhưng có đột nhiên động thủ hay không, bọn gã không dám đến gần.
Lý Tả Ý như không hề có mục đích, cứ lướt đi thôi.
Chốc sau, Lý Tả Ý đáp xuống bãi đã nhưng nửa tuần hương qua đi là lại lăng không lướt đi.
Không đầy một tuần hương, Lý Tả Ý đáp xuống nghỉ một chốc rồi lại lao lên không.
"Ngụy Tác, Huyền Phong môn nhiều Kim đơn đại tu sĩ như thế, cả Lâm Thái Hư tự thân xuất thủ mà không bắt được y, chưa biết chừng sẽ có người Huyền Phong môn đuổi tới, đi theo y quá nguy hiểm, đừng đuổi thì hơn." Hàn Vi Vi lo lắng.
"Thiên cấp đỉnh giai công kích thuật pháp Liệt khuyết tàn nguyệt của y có uy lực cực kỳ đáng sợ, lấy được thì đối diện Hứa Thiên Ảo cũng không ngại." Ngụy Tác lắc đầu, "Y chắc không chịu nổi lâu nữa, vì thuật pháp này cũng đáng mạo hiểm."
"Âm Lệ Hoa, chi bằng chúng ta chia tay ở đây, thư thư vào Thiên khung chắc không vấn đề gì." Ngụy Tác chợt bảo Âm Lệ Hoa.
"Dù tỷ đi cũng sẽ luyện chế đơn thai của Thất Diệp chân nhân thành Đơn sát kiếm đã." Âm Lệ Hoa nhìn Lý Tả Ý, bình tĩnh nói.
Ngụy Tác nhìn vào mắt Âm Lệ Hoa, không nhiều lời mà gật đầu. Đồng thời gãn hớ ra gì đó, lấy thi thể Thất Diệp chân nhân ra, lấy cả Thực huyết pháp đao.
"Xoạt!" Gã nhắm lên thinh không phía sau, kích phát Thực huyết pháp đao, một đạo hồng bắn lên đoạn vung tay, cắm Thực huyết pháp đao vào ngực Thất Diệp chân nhân.
Thực huyết pháp đao vốn hút khí huyết của Kim Dao chân nhân, Thất Diệp chân nhân tu vi Kim đơn lưỡng trọng, cao hơn Kim Dao chân nhân một bậc, hút khí huyết của y tất sẽ có uy năng cao hơn.
Lý Tả Ý đột nhiên xuất hiện, Ngụy Tác và lục bào lão đầu chấn kinh nên quên mất, giờ nói với Âm Lệ Hoa thì gã nhớ ra, may mà chưa lâu, khí huyết Thất Diệp chân nhân chưa đông lại.
"Ngụy Tác, y dừng rồi." Cơ Nhã chợt kinh hô.
Ngoài xa Lý Tả Ý đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Ngụy Tác và thi thể Thất Diệp chân nhân.
"Có phải uy năng Thực huyết pháp đao chọc giận y." Hàn Vi Vi hơi khẩn trương.
Nhìn từ xa không rõ mặt mũi Lý Tả Ý, chỉ thấy y phục tựa hồ thập phần lam lũ, thủng lỗ chỗ, bê bết máu.
Chỉ mấy tích tắc sau, Lý Tả Ý ngoái lại lướt đi trên không, rồi đáp xuống một ngọn núi.
Rõ ràng đã điên loạn, nhưng không như hai lần trước, tới hai tuần hương sau mà y vẫn không lướt đi nổi.
"Để ta đến xem sao, y quá nguy hiểm, các vị đừng theo." Lý Tả Ý chưa lướt đi, Ngụy Tác không nén được bảo bọn Cơ Nhã hòa Thủy Linh Nhi.
"Ngụy Tác, cẩn thận." Bọn Cơ Nhã và Hàn Vi Vi đều lo lắng.
"Trả Hỏa tước hóa yêu kính cho đệ đã, vạn nhất động thủ, chắc có thể chống nổi uy năng thuật pháp của y." Âm Lệ Hoa vung tay, nhét Hỏa tước hóa yêu kính vào tay Ngụy Tác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngụy Tác gật đầu, không nhiều lời, một tay cầm Hỏa tước hóa yêu kính, tay kia cầm Thực huyết pháp đao, lướt đến chỗ Lý Tả Ý.
Lý Tả Ý đáp xuống đỉnh núi thập phần hoang lương, đứng trên ngọn cây chỉ cao cỡ hai thân người, mặt đất đầy lá khô.
Lên đỉnh núi, nhìn quanh một vòng, Ngụy Tác ngẩn người.
Cạnh một tảng đá lớn, Lý Tả Ý đựa vào mỏm đá nhìn vầng dương đang mọc.
Lúc này tóc y bạc trắng, ngay cả lông mày cũng trắng xóa, mặt nhăn nheo như một lão nhân.
Pháp y của y đã thành những mảnh rách nát nối nhau, ngực có một vết thương xuyên thấu, nhìn rõ cả nội phủ. Sườn trái của y như bị lợi khí cắt vào, xương cũng bị cắt đứt.
Ngụy Tác thấy y đang nhìn vầng dương, lẩm bẩm gì đó, đôi mắt mờ đục nhỏ lệ, cực kỳ đang thương, trọng thương thoi thóp.
Thấy Ngụy Tác lao lên không trung, đại tu sĩ điên khung đang co người chợt kinh hãi, nhìn rõ gã thì cũng bò dậy nổi, chỉ nhìn gã lẩm bẩm: "Người tốt..." Thấy Thực huyết pháp đao thì nói: "Người xấu..."
Ngụy Tác hơi ngẩn người, bất giác nhìn Thực huyết pháp đao.
"Người xấu..." Lý Tả Ý thấy gã nhìn xuống Thực huyết pháp đao, gật đầu.
"Người xấu? Ngươi bảo ta giết tu sĩ đó hả?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, thử hỏi tu sĩ đã phát điên.
"Người xấu..." Lý Tả Ý trông thập phần thê lương lại gật đầu, vén vạt áo lên, có vết thương như bị thiêu cháy.
"Y đả thương ngươi?" Ngụy Tác máy động.
"Người xấu... đánh không lại thì ta trốn, người xấu vẫn đuổi theo..." Lý Tả Ý tái thứ gật đầu, như sợ đau, che mảnh á rách lại.
"Ngươi bị đuổi đến đây? Còn người xấu nào đuổi theo không?"
"Có tu sĩ điều khiển không trung đại điện hay không?"
Ngụy Tác biết nguyên nhân Thất Diệp chân nhân xuất hiện ở đây vì đuổi theo Lý Tả Ý, Lý Tả Ý tựa hồ đã kiệt quệ, hai người từng giao thủ, Lý Tả Ý chạy thoát còn Thất Diệp chân nhân vô tình gặp bọn gã nên định thừa cơ giết người cướp của, kết quả lại mất mạng.
"..."
Lý Tả Ý điên khùng không nhận ra Ngụy Tác, thấy gã dùng Thực huyết pháp đao cắm vào ngực Thất Diệp chân nhân nên y không có địch ý, rồi gã hỏi liên tục nên đại tu sĩ điên khùng này không hồi đáp.
Chốc sau, tu sĩ điên khùng này ngồi xổm xuống, nhổ một ngọn cỏ lên nhét vào miệng, co tay trước ngực, trông thập phần cổ quái.
Ngụy Tác không hiểu y làm gì, nhưng không nén được, đáp xuống gần đó, định nói mấy cau với y rồi tính.
Nhưng thấy gã đáp xuống, đối phương tỏ vẻ cực kỳ cảnh giác, mắt rực hung quang, tựa hồ gã đến gần là y sẽ động thủ.
Gã đành bất động, không dám đến gần tu sĩ đã phát điên đó.
Đối phương đột nhiên nhảy xéo sang lên, bứt mấy cọng cỏ, hai co lại trước ngực.
"Thật ra là sao?" Ngụy Tác muốn hiểu xem đại tu sĩ điên khùng này muốn làm gì nên cố học theo, cũng ngồi xổm xuống, nhổ hai nhánh cỏ cho vào miệng.
Thấy gã làm thế, đại tu sĩ điên khùng ngẩn ra, hồ nghi quan sát, lại cho mấy cọng cỏ vào miệng.
Ngụy Tác học theo.
"Lẽ nào... Ngươi... cũng là thỏ hả?" Lý Tả Ý sau rốt không nhịn được nữa, ngần ngừ hỏi.
"...!!!" Ngụy Tác suýt nữa bổ chửng.
Hóa ra đại tu sĩ điên khùng này cổ quái như vậy vì đầu óc quá hỗn loạn, tưởng mình là con thỏ, y đang coi Ngụy Tác cũng là thỏ nốt.
"Đúng, thế nào, ngươi không nhận ra ta là thỏ?" Ngụy Tác cố nén xung động thổ huyết, bình tĩnh như thường đáp.
"Hóa ra ban nãy không nhận ra, giờ thì biết rồi, ngươi giúp ta giết người xấu đó." Mắt Lý Tả Ý tan nét cảnh giác, hoan hỉ nói đoạn đứng dậy, đi đến chỗ Ngụy Tác.
Thỏ cũng biết đi?
Ngụy Tác tắt tiếng, vẫn bình tĩnh như thường đến chỗ Lý Tả Ý: "Ta thấy ngươi bị thương nặng, sao rồi?"
"Ta bị thương quá nặng, lực khí không còn, chưa biết chừng sẽ chết, nhưng trước khi chết còn gặp một con thỏ thì thật tốt quá." Đại tu sĩ điên khủng bảo Ngụy Tác.

Bình luận





Chi tiết truyện