chương 1083/ 1287

Ngụy Tác và Vu thần nữ vận dụng thần thông, phát ra Huyền sát quỷ trảo và kim quang đại thủ, nhổ từng cột băng cạnh sông lên như nhổ hành, đoạn ném xuống sông, lúc chúng nhân bố trí xong xuôi, vào trong động mới đào thì hút nước sông làm đông lại, không ai nhận ra sơ hở.
Chỉ mười mấy tích tắc, Ngụy Tác và Vu thần nữ đã đào sâu mấy trăm trượng, đào tiếp nữa thì hai người không ném đất đi mà dùng lực ép vào thành độn. Đồng thời Ngụy Tác tế xuất Vạn lý sưu ảnh kính, quét tứ phía.
"Hư không kim hồ, Trạm Đài Linh Lan như con nhặng, ở đâu cũng xuất hiện!"
"Vũ Hóa thế gia chỉ có mấy tên này? Sao lại có thần huyền đại năng?"
Quanh Băng châu xuyên, do bọn Ngụy Tác cố ý thi pháp mà trong vòng năm nghìn dặm đã dày đặc sương, từ Vũ Hóa thế gia không thể nhìn được cảnh tượng sau lưng bọn gã, Ngụy Tác tế xuất Vạn lý sưu ảnh kính quan sát Vũ Hóa thế gia, thấy một kim sắc hồ lô thoạt ẩn thoạt hiện trong hư không, như lơ lửng theo sóng, từ từ đến Băng châu xuyên.
Km sắc hồ lô của Trạm Đài Linh Lan là lấy được pháp bảo từ Hư Không đạo nhân: Hư không kim hồ.
Ngụy Tác nhìn rõ trên Hư không kim hồ có ba người, gồm Trạm Đài Linh Lan và Vũ Hóa thế gia gia chủ cùng một thần huyền đại năng tu luyện hỏa hệ công pháp nhưng bọn gã chưa từng thấy.
Đằng sau kim hồ không phải sáu lão bất tử Vũ Hóa thế gia mà là một chiếc ô hắc sắc đại kiệu.
"Cái kiệu này có gì huyền hư?"
"Cương nha muội, lão đầu, có nhận ra cái gì không?"
Tổng thể có chín người, thực lực thì cả Nguyên Âm lão tổ cũng đủ đánh bật, nên bọn Ngụy Tác chú ý hết lên ô hắc sắc đại kiệu.
Cái kiệu do tám người khiêng, có càng màu xám đen, hình vuông, đủ chứa bốn, năm người, nhưng không có cửa sổ, trên đỉnh do bảo tán đen xì che kín. Cả cái kiệu dày đặc phù văn cỡ con kiến, quang hoa lấp lánh.
"Pháp bảo hình kiệu thì tu đạo giới không có nhiều, vài thứ nổi danh đều cực kỳ kinh nhân, nhưng không phải hình dáng này." Linh Lung Thiên và lục bào lão đầu liếc qua là lắc đầu, không nhận ea.
"Chiếc kiệu tử này vốn là một món pháp bảo cực kỳ kinh nhân? Hoặc có đại năng đủ đối phó chúng ta? Nhưng có đại năng như thế thì cần gì giở trò, cứ xông ra là xong."
Ngụy Tác không nghĩ thông, nhưng thấy cái kiệu không hề tầm thường, càng đảo nhanh, đồng thời quét Vạn lý sưu ảnh kính.
"Đến rồi!"
Ngụy Tác và Vu thần nữ liên tục đào một nghìn mấy trăm trượng thì Ngụy Tác đột nhiên biến sắc hô khẽ, ai nấy tụ lại dồn chân nguyên, nước sông cùng sóng lớn trút xuống, mọi lỗ hổng trên đầu cứng lại.
Vạn lý sưu ảnh kính xuất hiện kim quang chói mắt.
Tứ tí hoang tộc lấp lánh lam sắc thần quang, thi triển Động Hư bộ pháp, như thượng cổ vực ngoại thiên ma cùng khí thế ngút trời lao tới.
"Vũ Hóa thế gia, hôm nay ta sẽ san bằng sơn môn các ngươi, Vũ Hóa thế gia sẽ trừ danh khỏi tu đạo giới!"
Đưa nước sông vào Băng châu xuyên rồi băng phong, Ngụy Tác lại nhắm hướng Vũ Hóa thế gia phát Đại thừa pháp âm, thanh âm chấn động thiên địa.
"Chết đến nơi rồi còn không biết, tưởng tạo ra nơi như Chập Khí hải để tung hoành hả? Bọn ta đâu cần vào!"
Vũ Hóa thế gia gia chủ tỏ vẻ điên cuồng.
"Ầm!" "Ầm!"...
Bọn Ngụy Tác kích phát Tị tiên ngọc sơn, ẩn náu trong một đại động quật dươi Băng châu xuyên, ai nấy thập phần hưng phấn và khẩn trương, Tứ tí hoang tộc đại năng như một vì sao chói lòa vượt hư không lao tới, mỗi bước là ba, bốn trăm dặm, bọn rã tính toán thời gian chính xác nên Tứ tí hoang tộc đến sa mà tới trước người Vũ Hóa thế gia, người Vũ Hóa thế gia cách khu vực toàn chướng khí gần ba nghìn dặm thì Hoang tộc đại năng như vực ngoại thiên ma đã tới!
Hoang tộc đại năng đi vào thì hoang mang, rõ ràng mất dấu khí tức bọn Ngụy Tác, không cảm tri được.
Thoáng sau, Tứ tí hoang tộc đại năng lại liếm môi đi về phía Vũ Hóa thế gia, rõ ràng đã cảm tri được đối phương, tựa hồ định đối phó Vũ Hóa thế gia để qua đó tìm hiểu rõ tình hình.
Phe Ngụy Tác thở phào, xoay Vạn lý sưu ảnh kính sang phía Hư không kim hồ.
"Ầm!" "Ầm!"...
Tứ tí hoang tộc đại năng thản nhiên đi trong sương mù, không thèm để ý đến cấm chế, thân ảnh và độn quang cũng bị che kín nhưng thanh âm phát động Động Hư bộ pháp và khí tức đáng sợ vẫn hiện rõ.
"Là tiếng y thi triển Động Hư bộ pháp."
"Khí tức của y như vậy, tu vi tất đại tiến, chả trách dám công khai lộ diện."
Vũ Hóa thế gia nhận ra khí tức như bão lốc trên không, nhưng Vũ Hóa thế gia gia chủ và sáu lão bất tử cười lạnh.
"Gần được rồi, ở cự ly này tất y không thể thoát!"
Cách khu vực bao trùm sương mù hai nghìn mấy trăm dặm, Vũ Hóa thế gia gia chủ giơ tay, Hư không kim hồ dừng lại, sáu lão bất tử ở phía sau tỏ vẻ hung hãn cực độ, phát hoàng sắc quang phù vào ô hắc sắc đại kiệu.
"Từ xa thế đã phát động? Quả nhiên đại kiệu này có việc cổ quái, là pháp bảo gì nhỉ?" Bọn Ngụy Tác nhìn rõ, nhướng mày xem có đại năng lợi hại nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Xoẹt!!"
Bọn Ngụy Tác vừa kịp nghĩ thế thì hư không quanh ô hắc đại kiệu rung lên, không khí bị dao động kinh nhân ép thành quang hoa như làn sóng thủy tinh, đồng thời thanh đồng sắc quang hoa từ cái kiệu bắn ra.
"Cái gì, lại là đại năng?"
"Không đúng!"
Mục quang bọn Ngụy Tác lóe lên, rùng mình.
Quang hoa lại hình người, tạo cảm giác là một đại năng khí tức chấn thiên!
Nhưng bọn Ngụy Tác nhìn rõ hình người không phải vật sống mà là khô lâu mặc cổ đồng sắc chiến giáp đính đầy long văn và liên văn!
"Xoạt..." Linh Lung Thiên hít một hơi lạnh, tỏ vẻ kinh ngạc.
Khô lâu khô thi này chỉ có mặt thò ra khỏi chiến giáp, da đen như thép ngâm trong nước, mắt như mặc ngọc, bắn ra hắc sắc thần quang tử khí trầm trầm.
Nhưng nó toát lên vương giả đế uy khôn tả tả, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không lạ gì nó, là cổ đế thi!
"Chả trách Vũ Hóa thế gia dám ngông nghênh, té ra là khống chế được cổ đế thi!"
Ngụy Tác hiểu ngay.
Vũ Hóa thế gia định khống chế cổ đế thi, nhưng Ngụy Tác cũng nhắm đến nó, vô tình cổ đế thi lọt vào tay gã, bị gã đánh bật khỏi Luân hồi tháp.
Hiện tại, Vũ Hóa thế gia tim được cổ đế thi mất tích sau trận chiến Luân hồi tháp, còn khống chế được.
Vũ Hóa thế gia có vẻ hoàn toàn đã điều khiển được cổ đế thi!
Với thần uy cổ đế thi thì dù gã tế xuất Chân tiên cốt quan, hoặc sử dụng dược vật cũng vô dụng, cổ đế thi hoàn toàn có thể với thần thông kinh nhân, trực tiếp từ cự ly cách không biết bao nhiêu dặm mà phát động kinh thiên nhất kích. Vũ Hóa thế gia hiển nhiên hiểu rõ cổ đế thi nên mới thả từ rất xa.
Cổ đế thi có đặc điểm là nhục thân tổn hủy rồi thì khó lành lại, nên Vũ Hóa thế gia dùng chiến giáp mặc cho nó.
Bên trong chiến giáp có thần văn triền nhiễu, là thượng cổ cổ bảo gần đạt tiên giai! Biết đâu còn có công hiệu đặc biệt khác.
Mắt cổ đế thi bắn ra thần quang, cũng như lúc từ Âm dương phần trung xuất thế, Vũ Hóa thế gia đã dùng âm minh chi vật nào đó đại bổ nguyên khí cho nó.
"Giết hết!" Cổ đế thi xuất hiện, sáu lão bất tử Vũ Hóa thế gia cùng rực hoàng sắc quang hoa cỡ một thước, đồng thời chỉ vào Băng châu xuyên.
"À!" Cùng lúc, Tứ tí hoang tộc đại năng như mặt trời bay trong sương đột nhiên sững lại, tỏ vẻ cực kỳ kinh nghi bất định.

Bình luận





Chi tiết truyện