chương 649/ 1287

Lâm Thái Hư lóe thanh sắc thần quang, bắn ra năm mươi trượng.
Yêu thú trong vòng năm mươi trượng, chạm vào thanh sắc thần quang đều hóa thành tro.
Lưỡng đạo quang hoa, trong đó một đạo kim sắc lưu quang dài ra hai, ba trăm trượng như tuệ tinh, xé toang thiên địa.
Thanh sắc lưu quang như những cánh sen có vô số thanh sắc quang hoa tràn ra, tựa hồ do vô số cương phong ngưng tụ thành.
Thanh sắc thần quang trên mình Lâm Thái Hư và nguyên khí dao động của lưỡng đạo quang hoa như biển lớn, khí thế tràn khắp đất trời, khiến cả Bắc Linh thành như đang bị một thượng cổ thần vương giẫm đạp.
Khí tức bạo phát trong tích tắc đó khiến vô số yêu thú trên thượng cổ truyền tống pháp trận rít vang run rẩy, định bỏ chạy.
Gần như mọi yêu thú trước mặt Lâm Thái Hư đều bị uy năng trấn áp đến bất động, con nào lơ lửng trên không thì như bị cố định trong tranh, quang hoa của gã cách yêu thú trăm trượng thì nó đã nổ tung, máu bắn tóe rồi hóa thành tro.
Uy thế như thần vương giáng hình phạt, như dòng chảy tuế nguyệt, không thể cản nổi!
"Ngụy Tác, sao vậy?"
"Lâm Thái Hư!"
Không có dấu hiệu gì, Ngụy Tác đột nhiên thu Ly Hỏa phảng, để bọn Cơ Nhã đáp xuống thượng cổ truyền tống pháp trận, họ chưa kịp phản ứng thì từ trên không, hai làn quang hoa bay trước và thanh sắc thần quang theo sau lao xuống khiến tất cả biến sắc. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Mau kích phát pháp trận!" Gầm lên với các tu sĩ trông coi pháp trận bị Lâm Thái Hư đột nhiên xuất hiện chấn nhiếp đến ngẩn ra, bọn Cơ Nhã vận linh khí đến cực hạn, phát động công kích mạnh nhất, đạo đạo quang diễm đổ vào y.
"Lâm Thái Hư! Y lại xuất hiện ở đây. Y định phá hoại truyền tống pháp trận!"
Ngụy Tác đáp xuống truyền tống pháp trận thì kéo Hàn Thiên Mặc và Trần An Viễn ở rìa vào trong.
Nhìn Lâm Thái Hư như thần vương giáng lâm, gã chợt giận dữ khôn tả.
Gã không phát hiện Lâm Thái Hư đến mà chỉ cảm được yêu khí kinh nhân dồn về Bắc Linh thành. Đạo yêu khí này khiến gã thấy quen thuộc, lại không kém gì Hoang cổ cự ngao.
Gã nhìn hai Hắc minh cốt quân vì từng toán tu sĩ theo truyền tống pháp trận ly khai, số còn lại chống cự càng lúc càng vất vả, gục ngã càng nhanh. Đối với Ngụy Tác, dù sau cùng bao nhiêu tu sĩ chết thì để càng nhiều tu sĩ đào mệnh càng tốt. Gã thậm chí chấp nhận bỏ cả hai Hắc minh cốt quân để có thêm tu sĩ ly khai.
Gã từ đầu đã không che giấu lòng riêng tư.
Ban đầu gã đã nói rõ phải tử thủ thượng cổ truyền tống pháp trận, nếu có yêu thú không thể đối phó đến, họ sẽ đi trước, với gã thì tính mạng tu sĩ không có giao tình không thể như bọn Cơ Nhã.
Nhưng hơn vạn tính mệnh trước mắt thì gã đành cân nhắc, thậm chí nguyện ý từ bỏ tất cả để cứu thêm một toán tu sĩ.
Dù gã hay bọn Thủy Linh Nhi đều tổn thương không nhẹ, yêu thú không kém gì Hoang cổ cự ngao đang tới, họ không thể đối phó, nên đành phải bỏ chạy. Thuận tay kéo Hàn Thiên Mặc và Trần An Viễn vào thượng cổ truyền tống pháp trận vì biết kinh nghiệm của họ thập phần hữu dụng, tương lai chưa biết chừng sẽ có ích khi trấn thủ thành trì khác, chống lại thú triều. Với tình huống Thiên khung của Thiên Huyền đại lục, dù sang Vân Linh đại lục, tối đa mấy chục năm nữa Thiên khung ở đó cũng tan vỡ.
Hiện tại đối với Ngụy Tác, đang kiệt tận toàn lực cũng chỉ giữ mạng được. Chỉ là gã không ngờ rằng Lâm Thái Hư lại đến Bắc Linh thành.
Lâm Thái Hư tuy với khí tức hủy thiên diệt địa trấn áp, định đánh tan thượng cổ truyền tống pháp trận!
Đánh tan thượng cổ truyền tống pháp trận tương đương với triệt để cắt đường lùi của bọn Ngụy Tác, ý nghĩ này của Lâm Thái Hư không khó đoán, nhưng thần thông kinh thế của y trong lúc này không ngăn cản yêu thú mà định đánh vỡ thượng cổ truyền tống pháp trận, thật sự quá độc ác!
"Y định hủy hoại thượng cổ truyền tống pháp trận!"
"Thần thông như thế mà không chặn yêu thú, mặc kệ chúng ta sống chết."
"Y quá ác độc, chúng ta nhất tề xuất thủ cùng chư vị tiền bối ngăn cản y!"
Quanh thượng cổ truyền tống pháp trận, nhiều tu sĩ gầm lên phẫn nộ, đạo đạo quang hoa đổ vào Lâm Thái Hư.
"Ngọc bằng hạt gạo cũng đòi tranh sáng!"
Tu sĩ thông thường, tu vi và thần thông kém xa Lâm Thái Hư, thần thức và phản ứng cũng kém hơn Kim đơn đại tu sĩ không biết bao nhiêu lần.
Quang hoa của họ chưa bắn đi được bao nhiêu trượng, Lâm Thái Hư hừ băng lãnh, bọn Cơ Nhã phát ra quang hoa đã va vào lưỡng đạo quang hoa của y.
"Oành!"
"Cách cách!" Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hắc sắc tinh kim cự ngạc nứt từ lúc đấu với Hoang cổ cự ngao vỡ nát từ đầu.
"Phù!"
Quanh thượng cổ truyền tống pháp trận, những tu sĩ khác kích phát quang hoa, cơ hồ bị bọn Cơ Nhã và lưỡng đạo quang hoa của Lâm Thái Hư thổi tan, nhiều người hộc máu lùi lại, suýt nữa gục ngã.
Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ cùng kinh thế uy năng của Phá diệt thần thương, tu đạo giả dưới Kim đơn kỳ không thể chống nổi.
Thượng cổ truyền tống pháp trận tràn ra quang trụ thánh khiết.
Thượng cổ truyền tống pháp trận đã được kích phát, chỉ tích tắc là bọn Ngụy Tác có thể qua đó trốn sang Vân Linh đại lục.
Lâm Thái Hư không hề dừng lại, vẫn lao tới.
Dưới thần thức của y, thời gian tựa hồ trôi cực kỳ chậm, như ngưng trệ, một cái bung tay cũng phân giải thành mấy chục phần.
Y tựa hồ có đủ thời gian, trong tích tắc giữ bọn Ngụy Tác lại.
Vù!
Vù!
Lưỡng đạo hắc sắc quang diễm, một tả một hữu, bắn vào Lâm Thái Hư.
Hắc minh cốt quân!
Ngụy Tác có thần thức không kém Lâm Thái Hư, tính toán và phản ứng cực kỳ tinh chuẩn, Hắc minh cốt quân bay lên nhưng không cùng bọn Cơ Nhã mà phát động công kích vào Lâm Thái Hư đang nganh tiếp một đòn với bọn nàng.
Lâm Thái Hư xuất quyền, quyền đầu chưa kịp rụt lại thì một quyền đầu khác đã đến trước mặt y.
"Phù!" "Phù!"
Công kích như thế lại không cản được Lâm Thái Hư!
Lâm Thái Hư không hành động thêm, thân thể như thanh sắc lưu tinh vẽ một vòng trên không, chạm vào thanh sắc thần quang, hắc quang của hai Hắc minh cốt quân hóa thành tro.
"Toái tinh tàn thiên! Sư tôn truyền điển tịch này cho y!" Thủy Linh Nhi măt cắt không còn hột máu, tay nắm lấy tay Ngụy Tác.
Cùng lúc, Lâm Thái Hư chỉ ngón trỏ tay phải vào thượng cổ truyền tống pháp trận rực bạch quang.
Trên mình y rực vô số thanh sắc tinh quang, quang văn trong veo từ ngón tay bắn ra.
Quang văn phát ra khí tức cực kỳ huyền ảo, như siêu việt thời gian, kim đơn hà quang của bọn Cơ Nhã chưa kịp ngưng thì quang văn đã xung kích lên mình Ngụy Tác.
"Ngụy Tác!"
Bọn Cơ Nhã kinh hô vang trời.
Thủy Linh Nhi nhợt nhạt mặt mày, không buông tay gã nhưng thanh sắc quang văn xung kích lên gã, Ngụy Tác lại hất tay nàng.
Bọn Cơ Nhã vừa kinh hô thì quang trụ đã bao lấy cả thượng cổ truyền tống pháp trận. Thân ảnh họ tan biến, được truyền tống đi.
Ngụy Tác trong tích tắc truyền tống pháp trận kích phát, bị thanh sắc quang văn như siêu việt thời gian hất bay.
Lâm Thái Hư cười lạnh đầy thâm ý bàn liếc Ngụy Tác văng đi, không hề dừng lại, trên mình y bừng sáng thanh sắc thần quang, tan biến khỏi tầng không thượng cổ truyền tống pháp trận, thanh quang lóe lên trong đàn yêu thú, tích tắc đó đủ cho gã y lướt đi không biết bao nhiêu trượng.
Ngay khi thân ảnh Lâm Thái Hư tan biến trên thượng cổ truyền tống pháp thì khí tức đáng sợ hơn trấn áp lên vị trí của y.
Dải mây đen ép xuống thượng cổ truyền tống pháp trận, mặt đất tan tành, vô số tinh thạch vỡ vụn như rên rỉ.
Thượng cổ truyền tống pháp trận triệt để tổn hại!
"Chát!"
Một hắc sắc yêu thú cự trảo đáng sợ mọc đầy gai trắng từ trong hắc vân thò ra, hai Hắc minh cốt quân của Ngụy Tác kích phát quang hoa xung kích cự trảo, chỉ sau một tiếng nổ, cả hai Hắc minh cốt quân bị chụp tan thành từng mảnh!

Bình luận





Chi tiết truyện