chương 1229/ 1287

"À?"
Bẻ tay vực ngoại thiên ma xong, Ngụy Tác giật giật chân mày.
Chỗ vực ngoại thiên ma gãy tay mọc ra tua tủa xương trắng như râu cằm lởm chởm.
Đồng thời cánh tay gãy của vực ngoại thiên ma giãy giụa trong tay gã như vật sống.
"Keng keng keng..."
Từng chiếc gai xương nhỏ không ngừng đâm vào tay Ngụy Tác, vang lên tiếng cương châm va vào thần thiết. Tay áo phổ thông pháp y của gã thủng vô số lõ nhưng tay lóe ngân sắc thần quang, không hề hấn gì.
"A..."
Nữ vực ngoại thiên ma lại rú lên, lao về phía bọn Cơ Nhã.
"Chát!"
Ngụy Tác cầm cánh tay cụt giãy giụa, chỉ ngoái nhìn ả là thân thể ả co rút trên không, tắt tiếng thè lưỡi ra.
"Vù", mắt nam vực ngoại thiên ma bắn ra lưỡng đạo bạch sắc thần mang vào mắt Ngụy Tác.
"Cách!" "Cách!"
Ngụy Tác chỉ nhắm mắt, lưỡng đạo bạch sắc thần mang giáng lên mí mắt gã, vỡ tan ra.
"A..." Nam vực ngoại thiên ma sợ đến mất vía kêu to.
"Cách!" Ngụy Tác không dừng, trong lúc mắt nhắm mắt mở thì tay kia đã chụp tay còn lại của nam vực ngoại thiên ma kéo mạnh, tiếng lách cách vang lên, cánh tay lại bị gã bẻ gãy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tay bị bẻ gãy, lại rực bạch quang, mấy trăm cái gai như xúc tu định găm vào thể nội Ngụy Tác.
Nhưng gã hành động liền lạc, gai mới thò ra một chút thì gã đã cắm cánh tay gã vào mông nam vực ngoại thiên ma.
"A!"
Nam vực ngoại thiên ma kêu lên thê thảm.
"..." Bọn Hàn Vi Vi toát mồ hôi, định sờ lên mông.
Ngụy Tác nói được làm được, nhét cánh tay gãy vào mông nam vực ngoại thiên ma.
Y định nhổ ra nhưng không còn tay, nét mặt thay đổi liên tục, điên cuồng cực độ.
"A! ..." Nữ vực ngoại thiên ma lại ré lên.
"Thế nào, kêu hào hứng như thế, muốn thử hả?"
Ngụy Tác cười ha hả, tỏ vẻ vô hại nhìn nữ vực ngoại thiên ma.
Ả tắt ngay tiếng kêu, nhìn xuống mông mình rồi ré lên, "Ngươi dám làm thế với phu quân, rồi ngươi sẽ hối hận!"
"Thế hả?" Ngụy Tác cười hỏi.
"A!"
Hai vực ngoại thiên ma cùng kêu lên thê thảm. Nữ vực ngoại thiên ma bị Như Lai thần mang giáng trúng tiếp, tay từ mông kéo lên đầu, bị trúng ba đòn thì đã mất chiến lực, sắp sụp đổ, nam vực ngoại thiên ma mới phun bạch quang từ sau lưng, bức cánh tay cụt ra, lại bị Ngụy Tác đá trúng, cắm lại như cũ, nét mặt y càng điên cuồng.
"Vù! Vù! Vù!"
Liên tục năm, sáu đạo lục sắc quang hoa từ tay Ngụy Tác bắn vào thể nội nam vực ngoại thiên ma.
"À?"
Chân mày Ngụy Tác nhíu lại, vung cánh tay gãy thành binh khí đập nam vực ngoại thiên ma.
Năm, sáu đạo lục sắc quang hoa là cấm chế lợi hại của Âm Thi tông nhưng vực ngoại thiên ma dù thể chất hay chân nguyên đều khác tu sĩ, nên cấm chế vô dụng. Đành đánh cho hai vực ngoại thiên ma gục hẳn đã.
Xương cánh cụt nổ hết, mấy trăm cái gai xương như râu bạc rũ xuống, như mất hết lực khí, ngực nam vực ngoại thiên ma lõm xuống.
"Vù!"
Cơ hồ đồng thời, âm phong quét qua, Huyền sát quỷ trảo chụp lấy nữ vực ngoại thiên ma.
Huyền sát quỷ trảo lúc này đã thành màu lam đậm, có đường vân như thần văn, khí tức kinh nhân.
Nữ vực ngoại thiên ma vang lên tiếng nứt vỡ, thân thể như bùn nhão, bị Huyền sát quỷ trảo kéo về.
"A!" "A!" "A!"
Nam vực ngoại thiên ma không ngớt kêu thê thảm.
Ngụy Tác không nương tay, Như Lai thần mang liên tục tung đòn, ba lần là y như cá rời nước, run lên không ngớt, cả khúc xương cắm ở mông cũng không bức ra được.
"Đừng đến gần, vực ngoại thiên ma khác với tu sĩ, không biết còn gì cổ quái." Thấy Ngụy Tác dễ dàng chế trụ hai vực ngoại thiên ma, Cơ Nhã và Vu thần nữ đi tới, gã gật đầu nói nhanh, giơ cánh tay gãy lên.
Ai nấy đều thấy mấy trăm gai xương trên cánh tay cụt như đã lấy lại hơi, lại điên cuồng đâm vào tay gã.
Nam vực ngoại thiên ma tuy thoi thóp, co rút một chỗ nhưng chỗ tay gãy lóe bạch quang, tựa hồ đang mọc ra tay mới.
"May mà nhục thân đạo hữu như thế, đổi lại bọn tại hạ tất bị găm vào thể nội." Nguyên Âm lão tổ thập phần ngưng trọng nói. Lão nhận ra gai xương cực sắc, nhục thân như Hắc Bồ Đề thiên mẫu năm xưa cũng không ngăn được.
"Thứ này thậm chí có thể đoạt xá." Ngụy Tác bảo bọn Nguyên Âm lão tổ.
Tuy gã chiếm ưu thế áp đảo trước hai vực ngoại thiên ma nhưng chúng không chỉ có thiên phú ma âm, khiến gã thi pháp chậm hơn mà uy năng thuật pháp cùng hơn Chân tiên nhất trọng tu sĩ, chỉ thế thôi là Nam Cung Vũ Tinh và Trạm Đài Linh Lan đấu với chúng cũng không chiếm nổi thượng phong, hà huống sinh cơ của chúng rất mạnh, nhục thân cũng hơn Hắc Bồ Đề thiên mẫu năm xưa.
Ngụy Tác không có Như Lai thần mang, nhục thân cũng không đến thế thì dù tu vi Chân tiên tam trọng, cũng chưa chắc thắng được hai vực ngoại thiên ma.
"Cổ cát, bát cổ! ... Đức lỗ!" Nam vực ngoại thiên ma lại gầm vang.
"Không hiểu ngôn ngữ của bọn ta mà còn cười như thế, xem ra vị huynh đệ này còn chưa thỏa mãn." Ngụy Tác mỉm cười tung cước.
Ngọn cước của gã đá trúng cánh tay gẵy cắm trên mông nam vực ngoại thiên ma nêm sâu thêm một thước.
"A!" Nam vực ngoại thiên ma đang gầm gào chợgt tròn mắt, không rõ vẻ mặt là gì.
"Các ngươi chết chắc rồi!" Nữ vực ngoại thiên ma thở phào, ré lên.
"Vậy hả?" Ngụy Tác nhìn nam vực ngoại thiên ma, lại giơ chân.
"Đừng!" Nữ vực ngoại thiên ma kinh hãi ré lên.
"A!" Ngụy Tác vẫn tung cước, nam vực ngoại thiên ma kêu lên thê thảm.
"A..." Nữ vực ngoại thiên ma lại gầm lên, như muốn lao vào cắn Ngụy Tác.
"Thế nào, càng kêu càng hào hứng?" Ngụy Tác cười ha hả, không đợi gã giơ chân, nữ vực ngoại thiên ma lại ré lên, "Đừng, chúng ta cứ bàn giao dịch!"
"Được, nói vậy thì có thể bàn bạc." Ngụy Tác bảo nữ vực ngoại thiên ma: "Các ngươi hiểu gì về vực ngoại chiến trường này? Có bao nhiêu vực ngoại thiên ma tại đây?"
"Bọn ta biết hết không vực này!" Nữ vực ngoại thiên ma phát cuồng gào lên đáp, "Bọn ta có hơn trăm tộc nhân tại không vực này!"
"Hơn trăm tộc nhân?" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, rợn tóc gáy.
"Sao các ngươi đến không vực này, bao lâu rồi? Tộc nhân khác thì tu vi so với các ngươi thế nào?" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau.
"Ta và phu quân sinh ra ở đây, tộc nhân đến sớm nhất từ mấy vạn năm trước, thông qua khe nứt không gian." Nữ vực ngoại thiên ma kêu liên tục, "Trong tộc nhân có mấy chục người không bằng bọn ta, hơn mười ngang ngửa và hơn mười hơn hẳn!"

Bình luận





Chi tiết truyện