chương 1067/ 1287

"Ta đã nghĩ kỹ, quyết định làm đạo lữ của các hạ." Vu thần nữ đến cạnh Ngụy Tác, coi như đã nghĩ thông: "Tuy là chủ ý của Cơ Nhã nhưng ta cũng đồng ý."
"..." Ngụy Tác ngạc nhiên, không biết bọn Cơ Nhã nói gì với Vu thần nữ mà thái nàng ta chuyển biến một trăm tám mươi độ.
"Chát!"
Vu thần nữ không nói gì, nghiến răng cởi pháp y.
"Ngươi..." Vu thần nữ đã khôi phục khuôn mặt thật, trở nên hoàn toàn xa lạ với Ngụy Tác, nhất là thân thể cao ráo, cặp chân thẳng tắp, hai chấm đỏ trên đôi núi ngọc và uy nghiêm tự nhiên của nữ vương đều bộc lộ trước mặt gã, dù không có dược lực thì cũng hình thành xung kích mạnh mẽ. "Nếu ngươi không muốn chống lại ta thì cũng có thể như Nguyên Âm tiền bối, không cần làm đạo lữ của ta." Ngụy Tác vẫn nói ra câu đó, dù Vu thần nữ tuy đã song tu với gã nhưng vẫn như người lạ, trước đó lại là địch nhân, đối với địch nhân thì bảo gã đơn thuần chiếm hữu sẽ không thành vấn đề nhưng làm đạo lữ thì gã tất đắn đo.
"Hiện tại ai cũng biết thiếp theo phu quân, muốn làm đạo lữ và đã cùng phu quân... lẽ nào còn làm đạo lữ của người khác được? Nếu phu quân thấy thiếp không xứng thì để thiếp làm thị thiếp cũng được." Vu thần nữ lại nhào vào lòng gã, "thiếp đã nghĩ chín rồi, Nguyên Âm tiền bối cùng Cơ Nhã thuyết nói đúng, chỉ có cách này mới có thể chứng minh thiếp không hai lòng... sử dụng song tu thuật pháp để song tu, song phương tâm khí tương thông, nếu thiếp có ý xấu tất phu quân nhận ra."
Vu thần nữ lúc trước bị Ngụy Tác đả kích đến cùng cực, nên khi hạ quyết tâm thì không cần gì nữa, thò tay vào áo gã, đôi ngọc thỏ ép lên ngực gã, tạo ra tình cảnh khiến huyết mạch người khác sôi lên.
"Ngươi..." Ngụy Tác định hỏi Vu thần nữ là ngươi không tính đến thù cũ?
"Cơ Nhã nói không sai, đang lúc nguy cơ thế này mà thiếp một lòng thì phu quân sẽ tiếp nhận. Nếu qua lần này mà thiế muốn làm đạo lữ thì mới thật vô lý." Vu thần nữ cắt lời, nàng ta vốn cao gần bằng gã, lúc nói thì làn môi đỏ ghé sát khiến tâm thần gã xáo động.
"Ngụy Tác, dù trước kia chúng ta kết oán ra sao, ngươi đối xử thế nào với ta thì nếu ta thành đạo lữ của ngươi, cũng sẽ như Âm Lệ Hoa với ngươi."
"Ngươi quyết tâm làm đạo lữ của ta?" Câu này chấn động Ngụy Tác, gã ngưng trọng hẳn.
Vu thần nữ không đáp, nghiến răng, thực hiện một hành động khiến nàng ta đỏ mặt là cởi pháp y cho Ngụy Tác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy lúc hạ quyết tâm, nàng ta đã thấy mình quá mất mặt nhưng thật ra, trừ lần đó, nàng ta chưa từng chung đụng với nam nhân nào, tuy luôn giữ uy nghiêm của nữ đế song không khác gì Thủy Linh Nhi, làm việc đó là thấy hổ thẹn.
Ngụy Tác cứng người, nhưng tỏ ra càng ngưng trọng, nếu thế gã cũng đối đãi như với bọn Cơ Nhã, không coi Vu thần nữ là thị thiếp.
"Thiếp hiểu ý phu quân, biết phu quân chưa thể chấp nhận...Nhưng thiếp hiểu, sẽ cho phu thời gian, thiếp sẽ toàn tâm toàn ý với chàng như họ, phu quân không thể không động lòng." Vu thần nữ nóng bừng mạt, nhìn vào mắt gã: "Hiện tại các tông môn, đối đầu không thể cho chàng nhiều thời gian... nên thiếp cầu xin thì chàng đừng cự tuyệt."
"Ta là tiểu gian thương Linh Nhạc thành chứ không phải ngụy quân tử." Ngụy Tác nghiêm mặt bảo Vu thần nữ, "Nếu thế, ta sẽ cho nàng danh phận, sẽ cùng sinh tử."
Một nữ tu Thần huyền tứ trọng, đã cùng gã song tu, cộng thêm thái độ bây giờ, nếu gã cự tuyệt thì chính gã cũng thấy giả dối.
"Ta còn lý do không thể cự tuyệt, trừ "Thiên vẫn phàm tâm" thì Đông Lai bí cảnh còn một môn vô thượng cường pháp, cũng là song tu bí pháp! Vì thế thiếp đạt tu vi này mà vẫn phải tìm đạo lữ." Vu thần nữ gật đầu nói.
"Song tu bí pháp vô thượng?!" Ngụy Tác rúng động, "Thiên vẫn phàm tâm" sánh với Đại thừa pháp âm, là vô thượng pháp quyết chế địch bằng chiếm tiên cơ, theo Vu thần nữ thì môn song tu bí pháp này cùng cấp "Thiên vẫn phàm tâm", tất cực kỳ kinh nhân.
"Môn song tu bí pháp này là Đồng tâm thiên vực, với tình hình hiện tại thì rất có ích, môn công pháp đó yêu cầu đạo lữ từ Thần huyền tứ trọng mới có thể thi triển, nên chúng ta có thể tu luyện." Vu thần nữ bảo Ngụy Tác.
"Đồng tâm thiên vực, là bí pháp thế nào?" Ngụy Tác nhíu mày vì dược lực mãnh liệt đột nhiên hóa sinh, dồn xuống bụng gã.
"Đồng tâm thiên vực là vô thượng cường pháp mở hư không thông đạo giữa song tu đạo lữ." Vu thần nữ nhìn Ngụy Tác, có vẻ đã thông suốt, không còn hổ thẹn nữa nhưng nét mặt vẫn hơi ngượng ngập, giải thích: "Vô thượng song tu chi pháp này thì khi song tu tương đương với khắc đại đạo pháp văn, coi như song phương đạo lữ đều khắc thành pháp bảo như Đăng tiên cổ đài, một người phát động sẽ được truyền tống đến chỗ người kia."
"Cái gì, môn vô thượng cường pháp này tương đương với thiết lập một truyền tống pháp trận giữa đạo lữ với nhau!" Ngụy Tác run lên, tỏ rõ thần sắc không dám tin.
Mở không gian thông đạo, đấy là thuật pháp động hư, thậm chí còn hơn Động Hư bộ pháp!
"Thuật pháp này tạo cho song phương tâm thần liên hệ đặc biệt, người này gặp nguy hiểm, người kia biết ngay." Vu thần nữ như chưa thấy Ngụy Tác đủ chấn động nên nói thêm.
"Lại có vô thượng bí pháp như thế!" Ngụy Tác hít sâu liên tục, cố trấn định tâm thần, "Đồng tâm thiên vực có thể vượt cự ly xa hơn không?"
"Chuyện đó... còn trông vào tu vi." Vu thần nữ đỏ mặt, "Song tu càng... cự ly càng..."
"Ý nàng ta song tu càng nhiều, tu vi càng cao, tương đương với khắc được truyền tống pháp trận càng xa?" Ngụy Tác dồn hết lòng dạ lên cường pháp nên không để tâm nói gì, "Nàng tính xem tu vi của chúng ta thì truyền tống được bao xa? Vô thượng cường pháp này chỉ cần một người phát động, sẽ mở ra một không gian thông đạo, truyền tống đến cạnh người kia, uy năng có đưa thêm được người khác như truyền tống pháp trận không?"
"Truyền tống pháp trận nào cũng do các loại nguyên khí pháp tắc giao nhau." Vu thần nữ đỏ mặt, "Vô thượng thuật pháp này coi như khắc hcungs ta thành truyền tống pháp trận, kích phát là mở không gian thông đạo, đủ uy năng là sẽ đưa người khác đi... Có lẽ... có lẽ nghìn dặm không thành vấn đề. Còn đưa thêm được không thì điển tịch không ghi lại, thiếp cũng không biết."
"Nếu mang được nhiều người, cự ly truyền tống ít nhất là vạn dặm thì dù chúng ta nguy hiểm thế nào ta vẫn đến được." Ngụy Tác bảo.
"Muốn đưa nhiều người..." Giọng Vu thần nữ hơi khác, thân thể uốn éo, Ngụy Tác phát giác người nàng ta nóng lên, ánh mắt nhìn gã si mê như sắp chảy nước.
"Ít nhất cũng truyền kinh văn cho ta đã..." Dáng vẻ và ánh mắt Vu thần nữ khiến Ngụy Tác rúng động, dược lực khiến thân thể gã sắp bốc cháy.
"Thiếp... sắp không chịu nổi nữa... phu quân đừng động dụng khí huyết và chân nguyên, đừng kháng cự, tuy phu quân chưa giải chân nguyên cấm chế nhưng nếu chàng không kháng cự thì chân nguyên hiện thiếp sử dụng được đủ để thôi động dương nguyên của phu quân... để dẫn đạo..." Dưới tác dụng của dược lực lại thêm nghĩ thông nên Vu thần nữ không còn e dè nữa, đẩy Ngụy Tác xuống rồi ngồi lên, khiến gã cảm nhận được sự mềm mại và ẩm ướt của nàng ta.
"Ừ..." Ngụy Tác cứng người, đừng nói là có dược lực tác dụng, dù không có thì tình hình này tất gã không nén được, chỉ hơi ngẩn ra vì trừ dược lực thiêu đốt vô tận dục vọng, khiến dương nguyên của gã sôi lên, cần tìm chỗ phát tiết thì còn một làn tụ vào tiểu phúc, khiến vị trí đó như mộc hóa, khí huyết và dương nguyên không thông.
"Ngươi... lúc đối phó ta thì lợi hại thế... sao lần này..." Vu thần nữ nhận thấy Ngụy Tác khác lạ, nhưng đã mê mẩn nên nàng ta cúi xuống.
"Hàn Vi Vi!" Ngụy Tác nghĩ lại dáng vẻ và thần sắc Hàn Vi Vi lúc vội vàng dẫn đường thì kêu lên.
"Hàn Vi Vi?" Vu thần nữ run lên.
"Khẳng định nàng ta cố ý cho thêm dược lực... Nàng ta làm thế để trả đũa nàng." Ngụy Tác nhăn nhó, Hàn đại tiểu thư xưa nay không biết phân khinh trọng, làm gì cũng quá đà.
"Nàng ta muốn thiếp hoàn toàn chịu phép, lửa dục thiêu đốt, nhưng không thể làm gì được phu quân... Nàng ta đúng là thú vị, nếu thiếp không làm gì được chàng thì đúng là muốn khóc mà không có nước mắt... Bất quá nàng ta tính sai rồi." Vu thần nữ đã rũ bỏ tất cả, trở nên quyến rũ khôn tả, cúi người xuống, "Đông Lai bí cảnh còn một đạo bí thuật, là Thiên dục duyện lưu… a… a…"
Ngụy Tác sững người!

Bình luận





Chi tiết truyện