chương 200/ 1287

Ngực Kim Thân Hiên tóe máu, thủng một lỗ bằng miệng bát.
Ngụy Tác hít một hơi lạnh, nhìn linh giai hạ phẩm pháp thuẫn dễ dàng bị đâm thủng, uy năng của huyết châu tựa hồ không kém linh giai trung phẩm Lục dương thần hỏa xoa.
Lẽ nào trước đó gã và lục bào lão đầu đều nhìn lầm, hắc sắc tiểu đao không có gì đặc biệt, linh khí dao động không mạnh lại là linh giai trung phẩm pháp bảo?
"A!"
Tiếng thét thê thảm vang lên, ngực Kim Thân Hiên bị khoét thủng một lỗ nhưng chưa chết, pháp y trên mình lão cháy rực, ngưng thành hình con dơi hai màu vàng đen, như kim thiền thoát xác rơi xuống, ngăn chặn bản thể của hắc sắc tiểu đao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đồng thời, lão móc ra một viên huyết hồng sắc đơn dược nuốt chửng, Hàng long xích hóa thành mấy trăm đạo ô quang, bao phủ toàn đại sảnh, tấn công Ngụy Tác và Kim Xảo Nhi, sau đó lão điên cuồng nhảy ngược lại, định thoát thân.
Sắc mặt Ngụy Tác hơi đổi.
Tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng có khác, trọng thương như vậy mà vẫn có thể nhanh chóng thi pháp, Hàng long xích không phân rõ hư thực, uy năng hùng hậu, nhất thời Ngụy Tác khó ngăn cản được lão.
"A!"
Đúng lúc đó, xoạt một tiếng, linh quang quang tráo sau lưng gã bị Hàng long xích giáng mạnh một đòn, đồng thời Kim Thân Hiên hô lên thảm thiết, nghe càng tuyệt vọng.
Choang!
Hàng long xích bị Kim Thân Hiên đứt cổ tay vứt bỏ, phá được hai linh quang quang tráo sau lưng Ngụy Tác, quang hoa tắt ngóm rơi xuống đất. Kim Thân Hiên sắp lướt đến cửa sổ lại rơi xuống, co rút dưới đất, mặt thủng nhiều lỗ, trông cực kỳ đáng sợ.
Ngụy Tác hơi sững lại, lập tức phản ứng, bỏ ý định triệt đi linh quang quang tráo.
Hắc toản trùng!
Trong đại sảnh, còn không ít Hắc toản trùng, Kim Thân Hiên bị trọng thương, dồn hết chú ý lên gã và Kim Xảo Nhi mà quên phòng bị loại dị trùng này, giờ chỉ còn thoi thóp, khó mà sống sót.
Xoạt, Kim Xảo Nhi lại kích phát hắc sắc tiểu đao, đâm vào Kim Thân Hiên.
Thân thể lão cứng lại, không còn bất kỳ sinh khí nào.
Ngụy Tác máy động, hắc sắc tiểu đao đâm vào thể nội Kim Thân Hiên, máu trên vết thương của lão ngừng chảy, cơ hồ máu đã bị rút sạch.
"Ha ha, lão cẩu, ngươi vẫn muốn đối phó ta và nãi nài, hiện tại cũng chết trong tay ta!"
Thu hắc sắc tiểu đao lại, Kim Xảo Nhi cười ha hả như không có ai.
Ngụy Tác không hề khách khí thu lấy Hàng long xích dưới đất, nhíu chặt mày. Uy lực của hắc sắc tiểu đao của Kim Xảo Nhi khiến gã cảm nhận được uy hiếp, dáng vẻ mũi hếch, mắt to thô lố của nàng ta trông cực kỳ hung hãn, không dễ coi tí nào.
Số Hắc toản trùng còn lại nhao nhao lao vào hai người, hiện tại Ngụy Tác đã quá hiểu Hắc toản trùng, cố ý phát ra phổ thông huyền thiết pháp thuẫn, hấp dẫn chúng lao vào, rồi tùy ý phát mấy đạo pháp phù, giết nốt đàn Hắc toản trùng vốn không còn đủ sinh mệnh lực.
Xong xuôi, Ngụy Tác lướt đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài.
Kim phủ đã sáng rực đèn đuốc, tựa hồ triệt để bị kinh động, nhiều tu sĩ đã tụ tập bên ngoài toàn lầu chín tầng nhưng không ai dám xông vào.
"Đừng nhìn nữa, tòa lầu này là cấm địa của Kim phủ, chỉ cần ngươi không hô to với bên ngoài là lão cẩu đã bị giết thì chúng không dám vào. Mau tìm thông hành lệnh phù vào tổ đường có trên mình lão cẩu không." Kim Xảo Nhi cười vang hung hãn, thấy gã nhìn ra ngoài thì lạnh lùng nói một câu.
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh gật đầu, nhảy đến gần thi thể Kim Thân Hiên lục lọi.
Gã nhận ra trong mắt Kim Xảo Nhi niềm sợ hãi, gã e dè hắc sắc tiểu đao của Kim Xảo Nhi còn nàng ta cũng e dè Lục dương thần hỏa xoa và Hắc toản trùng. Chưa biết chừng nàng ta đã coi gã là Tần lão ma. Lúc này nàng ta không phải coi thường người khác như lúc trước mà sợ hãi Hắc toản trùng còn lại trên mình Kim Thân Hiên.
Ngụy Tác tìm được thanh sắc nạp bảo nang trên mình Kim Thân Hiên, ngoài ra không phát hiện thêm gì, nhưng lấy được nạp bảo nang thì gã ngấm ngầm ấn lên mình lão, tức thì trong lòng lạnh buốt vì máu trong mình lão cơ hồ bị hút khô, cảm giác như gỗ khô.
Lấy nạp bảo nang xong, Ngụy Tác dùng thần thức tra xét, chỉ có hai tấm ngọc phù, một linh thạch đại, một vài bình đơn dược.
Tâm niệm máy động, Ngụy Tác lấy ngọc phù ra xem.
Một tấm màu xanh xen đỏ, hình vuông, tấm còn lại màu vàng nhạt, hình tròn, đều khắc phù văn đặc biệt hình tùng, hạc, tiên nhân bưng thọ đào.
"Mau đưa ngọc phù cho ta, đó là thông hành linh phù vào Kim gia tổ đường!"
Nhìn thấy kim sắc phù lục, Kim Xảo Nhi tỏ ra cuồng hỉ, cuống quít kêu lên, còn khi nhìn sang thanh hồng sắc ngọc phù, Ngụy Tác chú ý thấy mắt nàng ta ánh lên tham lam.
Gã vung tay ném kim sắc ngọc phù cho Kim Xảo Nhi, không hề khách khí nhét tấm còn lại vào nạp bảo nang đoạn cho vào ngực áo.
"Đi thôi." Thấy gã làm vậy, Kim Xảo Nhi có vẻ bất mãn, nhưng không nói gì mà đưa tay ra hiệu cho gã tiếp lục lên lầu.
"Thế nào? Lẽ nào Kim gia tổ đường ở trong tòa lầu này?" Ngụy Tác sững sờ, dừng sững lại hỏi.
"Ngươi đoán không sai, Kim gia tổ đường ở tầng thứ chín, bằng không Kim Thân Hiên lão cẩu đời nào chịu canh gác ở đây." Kim Xảo Nhi cười lạnh, "Ngươi yên tâm theo ta, chưa biết chừng hoàn thành giao dịch lúc trước, chúng ta lại giao dịch tiếp, ta sẽ nhờ ngươi đối phó với mấy con chó con và chó săn của lão cẩu này."
Ngụy Tác mắt lóe lên, không nói gì đi theo.
Từ tầng thứ tư lên thứ tám không gặp bất kỳ bất ngờ gì, cửa tầng thứ chín là cánh cửa vàng ròng, khắc phù văn đặc biệt hình tùng, hạc, tiên nhân đỡ thọ đào, một tầng kim quang dày đặc chặn trước cánh cửa khép chặt.
"À!"
Cách cửa chừng năm trượng, Ngụy Tác cảm giác được áp lực kinh nhân.
Áp lực này không phải phổ thông linh khí uy áp, mà là thần thức uy áp đặc biệt. Với thần thức hiện tại của gã, đi thêm mấy bước mà bị ép đến chấn động tâm thần, không cách nào thi pháp được.
Gã vội lui lại mấy bước, trong tình huống này mà Kim Xảo Nhi thừa cơ đối thì gã thập phần nguy hiểm.
Kim Xảo Nhi đứng trước kim môn, mắt ánh lên nóng bỏng.
Nàng ta chợt há miệng phun ra một tấm kim sắc ngọc phù, trong lúc Ngụy Tác kinh ngạc tột bậc, Kim Xảo Nhi vạch khẽ lên cổ tay vẩy mấy giọt máu rải lên ngọc phù. Đoạn nàng ta liên tục dồn chân nguyên vào.
Tình cảnh khiến gã há hốc miệng xuất hiện.
Hai tấm kim sắc ngọc phù tỏa ra từng tia quang hoa, ngưng thành hư ảnh tiên nhân mộ tay đỡ thọ đào, rồi đi đến trước kim môn, hư ảnh đưa tay ra đẩy cửa.
Đẩy thật nhẹ nhưng kim sắc đại môn mở ra.
Một đại sảnh treo đầy tranh xuất hiện trước mắt Ngụy Tác và Kim Xảo Nhi.
Trên hình vẽ toàn là tiền bối các đời của Kim gia.
Ngụy Tác đương nhiên không hứng thú, hấp dẫn ánh mắt gã gã là lục sắc quang tráo trong địa sảnh trống trơn.
Trong màn sáng lơ lửng một tấm bạch sắc cổ phù.
Vừa thấy cổ phù, Kim Xảo Nhi tỏ vẻ vui đến phát cuồng, định xông lên chụp lấy.
"Kim Xảo Nhi!" Ngụy Tác chợt lạnh giọng gọi.
Kim Xảo Nhi nhíu mày giới bị, "Thế nào?"
"Ngươi nói gì?" Ngụy Tác chỉ vào bạch sắc ngọc phù trong tổ đường, "Ngươi bảo Kim gia tổ đường có không chỉ hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch, hiện tại linh thạch ở đâu? Cả một viên hạ phẩm linh thạch ta cũng không thấy!"
"Kho linh thạch không phải ở đây." Kim Xảo Nhi bực mình nói, "Ta lấy được thứ đó thì sẽ dẫn ngươi đi lấy linh thạch."
"Kim Xảo Nhi, Ngươi coi ta là thằng ngốc hả!" Ngụy Tác mắt lóe hàn quang, "Ngươi vốn định lợi dụng ta để vào đây, ban nãy mà ta không phá được Đại lạc kim trận thì đã bị ngươi hại chết rồi. Hiện giờ ngươi chưa có linh thạch thì ta tạm tin ngươi nhưng ngọc phù này phải để ta giữ. Nếu chốc nữa ngươi không dẫn ta đi lấy linh thạch thì đừng trách ta trở mặt!"
"Không được! Ngọc phù không thể do ngươi giữ." Kim Xảo Nhi cơ hồ kêu ré lên.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào

Bình luận





Chi tiết truyện