chương 1274/ 1287

Không vực trở thành bãi máu thịt, đường xuống suối vàng, sinh cơ và khí huyết bắn đi tứ tán.
"Giết y!"
Một vực ngoại thiên ma ít nhất cũng tu vi Chân tiên tam trọng gầm vang, mắt hóa thành máu nổ tung, định liều mạng phát uy năng oanh kích độc giác ma vật trong cái kén tím đen.
Nguyên khí thần tắc dẫn phát tinh thần xạ tuyến này dù tôn độc giác ma vật bị giết cũng chưa chắc đã dừng, nhưng vực ngoại thiên ma này không muốn chết trước mặt nó.
"A!"
Nhưng y vừa diễn hóa cường uy, nguyên khí ly thể thì càng không chống nổi tinh thần xạ tuyến, kêu lên thê thảm đoạn cái đầu nổ tan, máu màu trắng xen vàng văng tứ tán.
"Chát!" "Chát!" "Chát!"
Hư không rung lên, phe Ngụy Tác nhợt nhạt, liên tục kích phát uy năng vào độc giác ma vật.
Tuy họ không quá thê thảm nhưng tinh thần xạ tuyến cứ trút tiếp thì họ cũng không khác gì toán vực ngoại thiên ma.
Mỗi đạo cường uy xung kích vào tử hắc sắc huyết kiển đều nổ vang nhưng không phá được.
Ai nấy đều liều mạng, Hoang tộc đại năng bản thể cũng sưng vù khắp người, nhưng vẫn hóa ra dây xích thần quang.
"Ngươi định làm gì, cùng lăm ta chỉ cho ngươi nguyên khí bổ sung, ngươi nhắm vào bọn ta thì sẽ bị đối phó đầu tiên."
Đột nhiên, Ngụy Tác quát to. Hoang tộc đại năng bản thể định nhắm vào bọn gã nên xích lại, nhưng thấy gã quát thì sững người trên không.
"A!"
Tích tắc đó, số vực ngoại thiên ma còn lại không chống nổi nữa, óc và thân thể đều biến thành những cục u trong suốt rồi nổ tung.
"Mau cho ta nguyên khí, hoặc cho ta một món pháp khí ngăn đỡ không thì chúng ta cùng chết!" Hoang tộc đại năng bản thể kêu to với Ngụy Tác. Máu của các vực ngoại thiên ma tan ra, y không hút được, miệng cũng đã sưng lên.
"A..." Tiếng gầm chấn động thiên địa vang khắp hư không.
"Thích Già Lam!"
Ngụy Tác lấy thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng vừa cất vào nạp bảo thủ trạc ra, trong làn máu đặc, một vực ngoại thiên ma gầm vang lao ra, chính thị Thích Già Lam.
Mọi vực ngoại thiên ma khác đã hóa thành máu, chỉ còn lại Thích Già Lam, mắt y cũng tóe máu, gầm vang rồi miệng sưng phồng lên trước khi nổ tung.
"Thích Già Lam mà cũng cùng đường?"
Bọn Ngụy Tác nhìn Thích Già Lam mà miệng khô rang.
"Ngươi định dùng thủ đoạn này liều mạng, diệt bọn ta hả, vậy thì cùng chết!"
Thích Già Lam vốn thủng ngực gầm vang.
"Oành!"
Nguyên khí dao động bừng lên, hình thành sóng xung kích.
Hắc động kinh nhân hình thành trên đầu y.
"Chát!" Tiếng động như thần vương gõ trống từ hư không vô tận vọng về.
"Thảm rồi!"
Bọn Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày.
Thích Già Lam điên cuồng, giải trừ phong ấn, khôi phục tu vi, nguyên khí kịch liệt chấn động hư không.
Hậu quả là dẫn phát uy năng của khe nứt hư không, như dẫn phát thiên kiếp đủ giết chết cả đế thiên!
Tích tắc điện quang hỏa thạch đó, ở khe nứt hư không, tử hắc sắc tinh thần xạ tuyến tan vỡ, hư không rực rỡ đủ màu!
Hư không phong bạo không rõ uy năng, hình thành bức tường nuốt chửng tất cả tản đi bốn phương tám hướng.
"Chát!" "Chát!" "Chát!"
Vô số tinh thần nguyên khí va nhau, diễn hóa thành đạo đạo cực đạo uy năng, thần quang như thần kiếm xuyên liễu hư không đâm tới.
"Phốc"
Thích Già Lam bị một tia thần quang xung kích vào, tiểu phúc bị đâm xuyên, biến thành kim hoàng sắc, như một vì sao bốc cháy trong đó.
"Chết đi! Ha ha ha!" Tích tắc đó, Thích Già Lam giang tay như đòn ánh sáng, cười vang.
Khe nứt hư không đó sáng đến mức không thể nhìn vào, phía sau mớ thần quang thưa thớt là vô số thần quang kinh nhân phủ ngợp trời.
"..." Ngụy Tác và Hàn Vi Vi, bọn Cơ Nhã nhìn nhau, hư không phong bạo này hủy diệt thiên địa, ai nấy biết đến lúc sinh tử rồi. Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi cùng nắm góc áo Ngụy Tác, không phải vì sợ mà cho rằng đời này được cùng gian thương đáng chết thành vi đạo lữ, cùng đối diện thời khắc này, thì cũng đáng.
Trước mặt uy năng này thì họ lại bình tĩnh khôn tả.
"A!"
Thiên địa nguyên khí bị độc giác ma vật và Thích Già Lam biến thành hỗn loạn lại thêm hỗn loạn.
Biến hư không thành bát cháo nóng càng sôi trào là bản thể Hoang tộc đại năng.
Y cũng đã liều mạng!
Óc y cháy lên, kêu vang, vô số tia lam sắc thần văn bay ra, hình thành quang trụ không biết dài bao nhiêu, đâm xuống Thiên khung, bắn vào thái hư cách vô số vạn dặm.
Đồng thời, hơn nghìn tia lam sắc và ô kim sắc thần văn thu lại, hình thành một pháp bảo hình con quay.
Pháp bảo này lớn như cung điện lơ lửng bên trên cái kén, quay tít, Ngụy Tác cũng không cảm tri rõ là nó chuyển động bao nhiêu lần.
Bên dưới con quay quay tít, chui vào hư không, kéo thành cả trăm vết nứt.
Ngân bạch sắc thần quang từ khe nứt bay lên, nở bừng như hoa lan bạc.
Từng vạt ngân sắc lan hoa nở bừng, mỗi đóa rực vô lượng quang, chém vào hư không.
Ngân sắc quang tuyến và nguyên khí cuồng bạo quanh đó va nhau, không ít chém vào cái kén, mỗi tia chém vào đều như cắt thịt, cắt được một chút tử hắc sắc huyết khí.
Hư không hỗn loạn cực độ, như vô số thiên địa nổ tung.
Ngụy Tác suýt khóc.
Lúc này dù độc giác ma vật hay vực ngoại thiên ma, cả Hoang tộc đại năng bản thể qua trận chiến sáu, bảy vạn năm trước không chết thì lúc này cũng phát khóc.
Không ai ngờ trận chiến lại thành hậu quả này.
"Chết thì chết!"
"Thế thì cùng liều!"
Tiểu gian thương Linh Nhạc thành trong tích tắc đó cũng nghiến răng toàn lực kích phát cái bình màu, giáng vào thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng đoạn gột rửa thủy linh nguyên khí vào.
"A!"
Độc giác ma vật và bản thể Hoang tộc đại năng, kể cả Thích Già Lam, đều gầm vang.
Hư không như cháo nóng lại dậy sóng, lại càng hỗn loạn.
Ngụy Tác phát ra quang hoa vô cùng vô tận bàn, như sao tỏa sáng.
Nguyên khí của gã khiến vô số sợi xích trong thiên địa đứt vỡ!
Bốn phương tám hướng lại chuyển màu hư không.
Thiên kiếp!
Ngụy Tác từ Chân tiên tam trọng đột phá Chân tiên tứ trọng, trực tiếp dẫn động thiên kiếp!
Trong hư không phong bạo và không gian gồm vô số thần tắc tan biến, họ đều lâm vào đường cùng, nhưng độc giác ma vật và bản thể Hoang tộc đại năng không rõ có sống sót được không, nên Ngụy Tác phát động thiên kiếp, quyết cùng chết với nhau.
Không ai rõ gã dẫn động thiên kiếp gì vì bốn phương tám hướng các loại nguyên khí và thần uy do bốn đại năng liều mạng dẫn phát, uy thế khó tưởng tượng nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ai nấy nhận ra mình không thể động đậy, chỉ uy năng và khí tức đã khiến họ bị giữ cứng trên không.
Tứ trọng thiên kiếp đồng thời đổ đến thì ai nấy thấy mình nhỏ bé như con kiến trướcn ồi cháo nóng.
"Lần này chết chắc rồi... Tiếc là ta chưa được song tu." Lục bào lão đầu di ngôn.
"Cách cách cách!"
Ngụy Tác không dừng, thậm chí không nắm tay Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa mà chập bốn thứ vào.
Là bốn khúc Thông thiên cổ hương.
Đấy là thứ Thông Thiên đại đế để lại, dù không thể đưa họ thoát khỏi đường cùng thì Ngụy Tác cùng muốn thỏa hiếu kỳ trước khi chết, xem Thông thiên cổ hương là gì.

Bình luận





Chi tiết truyện