chương 245/ 1287

"Ai, quả nhiên không tan màu đi... "
Giọng Ngụy Tác vang lên rồi lại kêu lên thê thảm, cơ hồ bị Cơ Nhã cắn một cái.
Chừng mấy tuần hương sau, một dải thanh quang từ trong động phủ lâm thời lướt ra, chính thị Ngụy Tác, Cơ Nhã và Hàn Vi Vi vẫn như ngủ đông trong lòng sư tỷ được ất mộc chân khí của Thanh hoàng hồ lô bao lấy.
Vì không đủ dược dịch nuôi dưỡng Diệt tiên đằng nên ở ngoài động phủ lâm thời, chỉ trông hai, ba nhánh. Trong Bảo nguyên ngọc hạp của gã còn một mầm Diệt tiên đằng nhưng trong hơn một trăm bảy mươi ngày Ngụy Tác tiềm tu đột phá đến Chu thiên cảnh ngũ trọng, Cơ Nhã cơ hồ mỗi ngày đều dùng huyết nhục yêu thú đã bị Phệ tâm trùng hút não tủy để nuôi dưỡng Diệt tiên đằng nên ba nhánh này đã vươn đến độ dàibảy tám mươi trượng, lớn cỡ bắp đùi người, trông như ba con cự mãng màu tía.
Cơ Nhã và Ngụy Tác sau này đào động phủ lâm thời sâu thêm mấy chục trượng, kéo dài khoảng cách giữa thạch thất và bên ngoài đạt đến hơn một trăm bốn mươi trượng, không thì Diệt tiên đằng cảm giác được khí tức tu sĩ và yêu thú tất đã bò vào.
Sắc mặt Cơ Nhã còn ửng đỏ, nguyệt thẹn hoa nhường, xinh đẹp khôn tả.
Khóe môi Ngụy Tác mỉm cười. Có người vợ như thế còn cần gì nữa.
Đứng ở rìa Ô Kê đảo thử nghiệm lợi ích khi thần thức mạnh lên, mắt gã ánh lên hưng phấn tột bậc.
Thần thức tương đương với tu sĩ Kim đơn kỳ quả thật quá mạnh.
Thần thức quét qua, Ngụy Tác cảm nhận mình "nhìn" rõ mọi cảnh vật trong phạm vi hai trăm trượng giữa làn bạch sắc linh vụ. Những cảnh tượng này trực tiếp hiện trong óc tùy theo thần thức quét qua.
Tốc độ này nhanh hơn nhiều mắt nhìn rồi phản ứng trong óc.
Tu sĩ đối địch, đều dựa vào thần thức chứ không phải mục quang là vì thế. Khi thấy pháp khí của đối phương đánh tới mới phóng pháp khí thì chưa biết chừng pháp khí của đối phương đã đánh trúng mình.
Hiện tại Ngụy Tác toàn lực phát ra thần thức, chỉ đạt đến hai trăm ba mươi trượng, trong vòng hai trăm trượng sẽ cực kỳ rõ ràng, còn ngoài ra có phần hơi mông lung, chứng minh chập khí trong Chập Khí hải, có tác dụng trở ngại nhất định đối với thần thức của tu sĩ.
Như thế cũng là kinh nhân tột bậc!
Ngụy Tác trước đây chi cảm tri được trong vòng mấy chục trượng, lại không thể cảm nhận được rõ ràng thế này.
Hiện tại thần thức đạt đến mức này thực không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, tựa hồ toàn thế giới đều rực rỡ sinh động hơn nhiều.
Gã thậm chí còn cảm nhận được nước chảy phía dưới mặt nước biến hóa thế nào, cảm nhận được màu sắc, sinh cơ, thọ mệnh của thủy thảo sinh trưởng trong đó.
Thần thức của gã mới quét ra, cảm nhận được trong làn nước biếc xanh bao phủ bạch sắc linh vụ cách đó chừng một trăm năm mươi trượng có một đầu cá đen xì thò lên.
Con cá này đen xám, hoa văn như nham thạch, trông giống đầu cá nhưng thân hình lại là vịt. Nó là tam cấp trung giai yêu thú Liên đầu áp thân thú độc hữu của Chập Khí hải mà Hoa Vi Dung nhắc đến trong bút ký.
Trừ tam cấp trung giai yêu thú mà trước đâu dù đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng cũng không cách nào cảm giác được, Ngụy Tác còn "nhìn" thấy dưới nước biển cách đó hơn năm mươi trượng, trên một tảng đá ngầm có mọc một cây trông như dải dây lưng màu vàng, là "Kim thủy hải đái" có thể dùng để luyện chế linh dược.
Mục quang Ngụy Tác lóe lên, vung tay chụp lên không, thanh hắc sắc âm khí như dải lụa cuốn ra hơn một trăm năm mươi trượng, trực tiếp trùm lên Liên đầu áp thân thú.
Liên đầu áp thân thú vốn không cảm tri thấy bất kỳ tu sĩ khí tức nào, kinh hoảng ngẩng đầu phun ra hoàng quang, đồng thời định lặn nhanh xuống nước.
Nhưng hoàng quang phun ra bị thanh hắc sắc âm khí va phải liền tiêu tan vô ảnh vô tung, yêu thú mới lặn được nửa cái đầu đã bị Ngụy Tác phát ra âm khí bao lấy, nhổ lên như nhổ hành, không còn hơi thở bay đến trước mặt gã.
"Lợi hại! Ngụy Tác, muội không cảm nhận được yêu thú này tồn tại mà huynh lại hút lấy nó được." Cơ Nhã nhìn Liên đầu áp thân thú, kêu lên kinh ngạc.
Ngụy Tác lại vung tay chụp, thanh hắc sắc âm khí từ tay tràn ra, chìm xuống mặt biển, xoạt một tiếng, kéo một nhánh "Kim thủy hải đái" ướt ròng ròng lên.
"Kim thủy hải đái!" Cơ Nhã lại kêu lên kinh hãi.
"Chả trách tu sĩ Kim đơn kỳ có phong hiệu chân nhân." Ngụy Tác nhét hai thứ vào nạp bảo nang, nói vậy với Cơ Nhã, mắt ánh lên hưng phấn tột bậc.
Tu sĩ Thiên Huyền đại lục, có tập quán họi Kim đơn kỳ đại tu sĩ là "Chân nhân".
"Chân nhân" là phong hiệu của tu sĩ Kim đơn kỳ, tu sĩ thấp hơn không có phong hiệu đặc biệt.
Giữa tu sĩ Kim đơn kỳ và tu sĩ tầm thường đích xác cách biệt quá xa.
Không cần tính đến diệu dụng của một viên kim đơn, chỉ riêng thần thức, Ngụy Tác đã cảm giác rõ, thần thức như thế không chỉ dùng để tìm kiếm đối thủ, để đối địch, tìm linh dược, săn yêu thú thì tu sĩ dưới Kim đơn kỳ không thể sánh được.
Thần thức như thế mà đi tìm linh dược và yêu thú coi như càn quét, hiệu suất không rõ cao hơn tu sĩ tầm thường bao nhiêu lần.
Nếu thật sự quy thành kiếm linh thạch, chỉ nguyên việc tìm linh dược, tu sĩ Kim đơn kỳ có tốc độ kiếm linh thạch không rõ cao hơn phổ thông tu sĩ bao nhiêu lần.
Đối với tu sĩ Kim đơn kỳ, tu vi mỗi lần tiến thêm đều tiêu hao không rõ bao nhiêu linh đơn, linh dược, nên không coi yêu thú và linh dược phổ thông vào đâu.
Nhưng đối với Ngụy Tác thì khác, những yêu thú, linh dược này đều là nguồn giúp gã đề thăng thực lực.
Lần này gã rời động phủ lâm thời để hái linh dược, giờ như quét dọn dưới đất, vừa quét vừa nhặt đồ, làm gì có chuyện gã nén được?
"Đi thôi!"
Thu hai vật lại, Ngụy Tác tế xuất phi độn pháp bảo hình lá liễu, nhắm chuẩn phương vị, lướt đi sát mặt biển. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Có thần thức này, dù dọc đường gặp yêu thú hùng mạnh cũng sẽ phát hiện trước để tránh đi. Sát với mặt biển tiện cho dùng thần thức tìm xem dưới mặt nước có yêu thú nào, sinh trưởng linh dược gì.
Trừ uy lực đối địch và tốc độ phi độn, Ngụy Tác hiện tại đi trong Chập Khí hải không khác gì một tu sĩ Kim đơn kỳ đang đi.
"Đến đây!"
Một con tam cấp đê giai Phong linh điểu bị Ngụy Tác kéo từ trên không xuống.
"Đồ tốt!"
Xoạt một tiếng, một dây leo xanh đậm chi chít gai bị gã kéo khỏi mặt nước.
"Đây là cái gì?"
Chốc sau, lại xoạt một tiếng, một cọng cây đen xì đượm thủy linh khí tức bị gã kéo lên cùng một mảnh đá ngầm.
...
"Sảng khoái quá! Ngụy Tác! Vơ vét cho ta!" Lục bào lão đầu hưng phấn vô cung kêu lên.
Số yêu thú Ngụy Tác có trong tay sắp hết, nạp bảo nang mang theo thừa chỗ chứa, cộng thêm dù là nhị cấp đê giai yêu thú cũng có thể dùng để nuôi dưỡng Phệ tâm trùng và Diệt tiên đằng, nên dọc đường gã không tha cho bất kỳ yêu thú nào, cơ hồ mỗi lần lướt đi trăm trượng, đều tóm được một hai thứ gì đó. Lục bào lão đầu mê mua bàn còn thấy thoải mái hơn được phép mua thích tay.
Mua đồ phải trả linh thạch nhưng thấy gì lấy nấy này có khác gì đi qua hàng nào cũng tùy tiện lấy.
Không đầy nửa canh giờ, Ngụy Tác lấy được hơn trăm thứ.
Cơ Nhã cũng đỏ mặt vì hưng phấn.
Đối với luyện đơn sư như nàng, trời sinh thích thu gom các loại nguyên liệu. Hiện tại Ngụy Tác tìm được nhiều loại linh dược mà trước đây nàng chưa từng có.
Biểu hiện của Ngụy Tác cho thấy nếu đến một hòn đảo có linh dược sinh trưởng thì tốc độ tìm của gã sẽ thập phần kinh nhân.
"Ha ha, tứ cấp trung giai yêu thú!"
Ngụy Tác càng tìm càng cao hứng, đối với tu sĩ Kim đơn kỳ thật sự sẽ không bao giờ để mắt đến những thứ gã đang kiếm, nhưng với người chỉ có tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng như gã thì không khác gì đang vào trong một linh thạch khoáng mạch mà đào linh thạch. Đúng lúc đó gã phát hiện cách đó gần hai trăm trượng có một con cóc lớn cỡ bánh xe nổi trên mặt biển.
Con cóc này toàn thân đỏ rực, toát ra hỏa sát chi khí, chính thị hỏa hệ yêu thú Xích hỏa cáp vốn khá hiếm trong số các yêu thú sống dưới nước. Quái thai sống dưới nước nhưng thuộc hỏa hệ này có thực lực tứ cấp trung giai.
Ngụy Tác cười ha hả, lướt thẳng tới cách chừng một trăm trượng, gã vung tay chụp, thanh hắc sắc âm khí lại phun trào trùm tới.

Bình luận





Chi tiết truyện